Công ty JIei nằm trên đoạn đường tương đối vắng vẻ, khung cảnh yên tĩnh như một người thiếu nữ đứng lặng im, chỉ có những cơn gió hờ hững thổi lướt qua, vô tình thổi bay vài sợi tóc ở sau gáy Vưu Kiện.

Người ngoài lúc này nhìn vào sẽ chỉ có thể nhìn thấy một bức tranh tuyệt đẹp được tạo nên bởi hai con người đang đứng đối diện nhau. Mà không hề hay biết giữa họ đang tồn tại một tảng băng vừa mỏng vừa lạnh giá.

Nụ cười trên môi Vưu Kiện cơ hồ bị đóng băng. Anh mãi nhìn Âu Dương Kiều Vỹ mà không đáp lại được nửa chữ. Trong đầu văng vẳng câu nói của cậu, cơ thể dần dần cảm nhận được một cơn tê tái khó chịu, giống như có một con rết khổng lồ trườn bò khắp người.

Vưu Kiện nheo mắt rồi chau mày, cuối cùng là bật cười một tiếng. Anh quay đầu đi, năm ngón tay luồn vào mái tóc bồng bềnh của mình, vuốt xuống một đường, tạo thành từng dải núi lửa chậm rãi loang lổ trên mặt đất.

Tiếng cười cất lên rồi lắng xuống rất nhanh.

Vưu Kiện quay mặt lại nhìn cậu, ánh mắt vẫn chưa thể bình tĩnh được, hỏi một câu: “Em vừa nói cái gì?”

Âu Dương Kiều Vỹ từ tốn lặp lại: “Chúng tôi đã từng lên giường với—“

“Câm miệng!” Vưu Kiện thình lình đứng thẳng dậy, bước đến trước mặt cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp đối diện.

Càng nhìn càng không thể tìm ra một sơ hở nào trong đáy mắt sâu hút ấy.

Vưu Kiện nheo mắt lại, khóe môi cong lên: “Hơn hai năm qua em đã tập nói dối rất nhiều đúng không?”

“Sao tôi phải nói dối chuyện này chứ? Nếu có người không thành thật thì người đó chính là chú đấy!”

Cậu bỗng mỉm cười thật nhẹ, chậm rãi khiêu khích cái tôi cao ngất của Vưu Kiện: “Chú không muốn thừa nhận chuyện tôi đã lên giường cùng người khác. Tôi biết rõ cảm giác của chú hiện tại như thế nào mà. Không thể chiếm đoạt được người khác khiến chú thất vọng lắm đúng không?”

Khuôn mặt của anh ngày càng cúi sát xuống, khóe môi vì giận mà hơi run lên: “Em đang thách tôi sao?”

“Thách hay không thách thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Thậm chí ngay lúc này chú có cưỡng bức tôi thì kết quả vẫn thế. Vưu Kiện, chú vẫn thua một bước rồi.”

Lời vừa dứt, Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng xoay người, đi thẳng vào trong sảnh công ty. Vưu Kiện ở phía sau vẫn chưa thể tiếp nhận được chuyện này, không kìm được lớn giọng nói:

“Em nghĩ tôi sẽ tin chuyện quái này sao?”

Không hề có câu đáp trả dành cho anh.

Không gian một lần nữa chìm trong yên tĩnh.

Vưu Kiện xoay người, đá vào bên hông xe. Hai cánh tay chống trên yên xe, anh mím môi thành một đường thẳng. Độ sắc lạnh trong đôi mắt đủ sức khiến cho bất kỳ người nào nhìn vào cũng sẽ bị dọa đến sợ hãi.

Nhớ lại thái độ và ánh mắt vững vàng của cậu, anh vẫn thấy phân vân hoang mang vô cùng. Chỉ gần ba năm thôi, chỉ vừa không gặp nhau khoảng ba năm thôi mà mọi thứ đã thay đổi đến như vậy ư? Trong lòng rõ ràng là ghen tức, nhưng anh không hiểu được vì sao mình lại như thế?

Lẽ nào giống như Kiều Vỹ nói? Anh ghen tức vì không phải là người đầu tiên của em ấy?

Vưu Kiện lắc đầu, không khỏi cười khan mấy tiếng.

Má nó!

Không thể nào có chuyện vô lý như thế được!

Một đứa như thằng đấy mà có thể sao?

Sau một hồi bình tĩnh trở lại, Vưu Kiện nghiêng đầu nhìn về phía phòng bảo vệ. Thân xác của Khương Vệ Tôn vẫn còn nằm đấy, chí ít thì khuôn mặt của hắn đã được người bảo vệ lau đi mấy vết máu ghê sợ lúc nãy.

Vưu Kiện bỗng đi đến gần đó, cánh tay duỗi ra, nắm lấy cổ áo của Khương Vệ Tôn. Hành động bộc phát của anh khiến người bảo vệ sững sờ, ông định mở miệng nói gì đó thì đã nghe anh lên tiếng.

“Mượn một chút.”

Một câu nhẹ hẫng như thế mà cũng nói ra được.

Bảo vệ đưa đôi mắt già cỗi nhìn theo bóng dáng của hai người họ, trong lòng không khỏi hoang mang.

Rốt cuộc đó là loại người gì vậy chứ? Có phải con người hay không vậy?



Vưu Kiện lôi Khương Vệ Tôn lên xe mô tô của mình, phóng xe bạt mạng về phía trước. Hơn hai mươi phút đồng hồ, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại ở một khu đất trống.

Ở đây hoàn toàn không có một bóng người nào.

Vưu Kiện gạt chống, bước xuống xe. Anh ngoảnh đầu liếc nhìn Khương Vệ Tôn vẫn chưa tỉnh lại, chân mày thoáng chau vào nhau.

Khương Vệ Tôn bị anh kéo lê trên nền đất, khiến bộ quần áo đắt tiền của hắn trở nên thật thê thảm.

Vưu Kiện vứt Khương Vệ Tôn vào sát vách tường, sau đó ngồi khụy gối, khui một chai nước có sẵn trong tay. Anh mở nắp chai, đổ nước xuống từ phía trên đầu của hắn. Nước trượt từ tóc xuống đến cổ, nhiệt độ lành lạnh làm cho Khương Vệ Tôn nhất thời mở mắt.

Hắn nhăn mặt, từ khóe miệng bật ra vài tiếng rên hừ hừ, có vẻ cơn đau khi nãy vẫn chưa hết.

Vưu Kiện duỗi tay nâng cằm hắn lên, nhàn nhạt hỏi: “Tỉnh chưa?”

Khương Vệ Tôn rướn mắt nhìn anh, thoạt đầu lắc đầu, sau đó thì nhíu mày đáp: “Mày…mày đưa tao đi đâu?”

Anh mỉm cười: “Đến một nơi không ai nhìn thấy được.”

“Mẹ nó…rốt cuộc…mày muốn cái gì?”

“Muốn hỏi mày một chuyện thôi.” Vưu Kiện thu tay về, rút từ trong túi áo một điếu thuốc, châm lửa lên.

Anh thong thả rít vài hơi thuốc, ánh mắt quan sát xung quanh, vẫn không phát hiện một bóng người nào.

Một lúc sau, anh ngồi xuống nhìn Khương Vệ Tôn, cố tình thổi mạnh làn khói trong miệng vào mặt hắn: “Mày phải trả lời thành thật vào đấy! Mày và Kiều Vỹ…đã ngủ với nhau chưa?”

Ngủ với nhau?

Khương Vệ Tôn cảm giác lỗ tai lùng bùng khó chịu. Hắn ngước mắt lên, mùi khói thuốc còn lởn vởn quanh cánh mũi.

“Ngủ với nhau? Sao mày lại hỏi như thế? Kiều Vỹ đã nói gì rồi sao?”

Vưu Kiện không cười nữa, rõ ràng đang mất kiên nhẫn với đối phương, anh vung tay tát hắn một cái rồi nói: “Mày đéo có quyền hỏi ngược lại tao đâu. Trả lời đi!”

Khương Vệ Tôn nghiến răng kìm nén cơn đau lan truyền khắp cơ thể, phun ra một ngụm máu rồi ngông nghênh đáp: “Ngủ rồi. Thỏa mãn rồi chứ?”

Anh nhướn chân mày, bất ngờ cười một tiếng. Đứng dậy, anh lôi cả người Khương Vệ Tôn cũng đứng lên, sau đó liên tục đấm vào mặt và bụng hắn.

Từng cú đấm giống như trời giáng. Khương Vệ Tôn quả thực cũng có định lực không tồi nên mới có thể chịu đựng đến bây giờ.

Lần này Vưu Kiện thật sự tức giận, anh không hề kìm chế sức mạnh của bản thân, hoàn toàn muốn đánh hắn đến chết. Nhưng cuối cùng vẫn sót lại một sợi dây lý trí, để cho Khương Vệ Tôn giống như con cá thoi thóp trên cạn.

Nhìn hắn ôm bụng nằm im, Vưu Kiện vuốt lại mái tóc của mình, nhếch môi cười lên.

“Đã ngủ rồi…thì đúng là không thay đổi được gì. Nhưng mà…đáng tiếc cho mày, kể từ bây giờ một sợi tóc của Kiều Vỹ mày cũng không thể động vào đâu, thằng khốn.”

Khương Vệ Tôn không đáp lại, chỉ nằm im như xác chết.

Trước khi rời đi, Vưu Kiện ngồi xổm trên đất, ngón tay giữ lấy điếu thuốc ấn xuống cổ tay của Khương Vệ Tôn. Đóm lửa đang cháy chậm rãi thiêu đốt lớp da của hắn.

“Arg…”

Khương Vệ Tôn đau đớn muốn rút tay về nhưng không được, đóm lửa tiếp tục gặm nhấm từng chút da thịt của hắn, đến khi nơi đó xuất hiện một lỗ chứa đầy huyết nhục, anh mới vứt điếu thuốc đi.

Vưu Kiện giẫm lên điếu thuốc đến khi nó tắt ngấm mới xoay người bỏ đi. Nhưng vừa đi được vài bước thì nghe thấy giọng nói của người đằng sau truyền tới.

Câu từ không còn rõ ràng, nhưng ý tứ thì không thể nhầm lẫn được.

“Mày ghen?”

Vưu Kiện dừng lại nhưng không trả lời, thậm chí còn không quay đầu nhìn Khương Vệ Tôn.

Ghen?

Ha… mình mà ghen sao?

Đúng là viễn vông.

Hồi sau, Vưu Kiện thật sự bỏ đi, để lại Khương Vệ Tôn nằm trơ trọi ở nơi đồng không mông quạnh. Khoảng chừng hai mươi phút sau khi Vưu Kiện rời đi, nơi đó bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi màu trắng chạy đến.

Người bước xuống xe vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn xung quanh rồi đi đến chỗ của Khương Vệ Tôn. Người này quan sát vết thương của đối phương, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.

Ngồi trong xe, người nọ nhìn Khương Vệ Tôn một cái rồi gửi tấm ảnh cho một người.

Nội dung tin nhắn: Đây là thế nào? Chắc là con biết người nào làm ra chuyện này rồi đúng không?

Gửi xong, người nọ ném điện thoại sang bên cạnh, bình tĩnh lái xe rời đi.



Trong phòng ngủ, Vưu Kiện uể oải ngồi dựa người vào chiếc ghế sofa nhung màu tím đậm. Trên bàn anh có một chai rượu đã uống được hơn một nửa. Trước mặt, tivi đang chiếu một chương trình hài hước, tiếng cười rộn rã vang lên không ngừng, thế nhưng vẻ mặt của anh không hề hưởng ứng cùng họ.

Đôi mắt mơ màng theo dõi những tình tiết trên màn hình. Một lúc sau, anh rướn người về phía trước, nâng ly rượu trong tay lên, lắc nhẹ vài cái rồi ngửa cổ uống cạn một hơi. Hương rượu nồng đậm vừa phải, nhưng nếu uống nhiều cũng sẽ khiến người ta say bí tỉ.

Hôm nay anh không đến Camouf, mọi công việc đều giao cho Bắc Ni. Vẻ trầm tĩnh này hoàn toàn khác biệt với thường ngày, khiến cho người trong nhà cũng có chút tò mò thắc mắc. Anh mặc một chiếc áo sơmi trắng kẻ sọc bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu đỏ sẫm, trông vừa trẻ trung vừa phóng khoáng.

Từ lúc trở về nhà, Vưu Kiện không thể ngừng nghĩ đến những lời Âu Dương Kiều Vỹ đã nói chiều hôm nay. Từng câu từng chữ như khắc sâu vào tâm trí của anh, quấy nhiễu tâm tư vốn dĩ luôn yên tĩnh từ trước đến giờ.

Trái tim một lần đau khổ cũng chưa từng có, thế mà chỉ vì một câu của cậu mà trở nên rối bời bứt rứt.

Vưu Kiện nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm vừa hiu quạnh vừa đáng sợ. Tâm trạng bình tĩnh một thoáng lại dậy sóng. Anh với tay lấy điện thoại, lướt trên màn hình một lúc, sau đó thì tắt và ném đi.

Anh không muốn gọi cho người đó lúc này, mặc dù trong lòng rất muốn được nghe thấy giọng nói của người ấy.

Trong lúc đang phân vân gọi hay không gọi thì cửa phòng thình lình mở ra. Người bước vào là Vưu San, cô đang cầm một cuốn tạp chí với vẻ mặt rạng rỡ.

Tiếng động truyền đến làm Vưu Kiện nhíu mày. Anh quay đầu lại nhìn cô, không trách mắng mà chỉ hỏi: “Gì vậy?”

Vưu San vui vẻ đi tới gần, ngồi xuống cạnh anh. Cô đặt cuốn tạp chí lên bàn rồi cười hì hì: “Anh hai, anh xem tạp chí không? Tạp chí tháng này có nhiều ảnh đẹp lắm đó.”

Vưu Kiện liếc mắt nhìn cuốn tạp chí trên bàn, một chút cảm hứng cũng không có. Anh rướn người, rót rượu ra ly.

“Sao hôm nay rảnh rỗi qua đây cho anh xem tạp chí vậy? Em lại hết tiền xài à?”

Vưu San bĩu môi: “Anh hai, anh nghĩ em là loại người gì vậy? Tiền thì em không thiếu đâu nha, nhưng em thiếu tình thôi. Em nào có được như anh, vừa nhiều tiền vừa đầy tình nữa.”

“Dạo này miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm rồi đó.” Vưu Kiện vừa cười vừa nhấp một ngụm rượu, “Nhưng đừng giống Vưu Hạ là được, khó chịu lắm!”

“Haha, em đáng yêu hơn nó nhiều mà.” Nói rồi cô đứng dậy, chớp chớp mắt dặn dò, “Anh hai nhớ xem nha, có nhiều cô gái đáng yêu lắm.”

Vưu Kiện không trả lời, khoát tay ý đuổi cô ra ngoài thật nhanh. Cửa phòng toang đóng lại. Anh thở dài một tiếng rồi thuận tay lật vài trang ra xem.

Đúng là tạp chí thời trang, người mẫu nào cũng đẹp rạng ngời.

Khi lật đến trang giữa, ánh mắt anh chợt đọng lại một bóng hình quen thuộc.

Vưu Kiện thoáng nhíu mày, hồi sau mới sực nhớ đến đây là tạp chí gì. Lại nhớ đến thái độ vừa rồi của Vưu San, trong lòng không tránh khỏi nghi hoặc.

Lẽ nào…con nhỏ cố tình?

Anh hoang mang nghĩ ngợi giây lát rồi gập cuốn tạp chí lại, cầm điện thoại lên gọi cho Bắc Ni. Ngồi trên ghế, anh nhàn nhạt nở một nụ cười vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa một chút gì đó thích thú.

Bắc Ni bên này đang ôm một cô gái trong lòng, nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền nhấn nút nghe: “A, đại ca? Anh lại có chuyện gì thế?”

Vưu Kiện gác chân lên bàn, nhàn nhạt ra lệnh: “Có việc cho chú đây. Đi rảo hết các quầy báo và nhà sách trong thành phố tìm mua hết cuốn tạp chí Neilae về đây cho anh mày.”

Bắc Ni buông em gái xinh đẹp ra, đứng dậy hỏi lại: “Đại ca bảo tìm mua hết tạp chí Neilae á? Tất cả?”

“Càng nhiều càng tốt.”

“…Đại ca mua nhiều thế làm gì?”

Vưu Kiện cúi đầu uống rượu, khóe môi như vẽ ra một nụ cười hài lòng: “Ủng hộ người trong lòng anh mày một chút, không được sao?” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện