Hai chúng ta lại ra đi
Trong vòng xoay cuộc đời
Tiếp tục xoay vần
Cả hai xoắn vào nhau
Cả hai xoắn vào nhau...
Nhạc của George DELERUE
Lời của Cyrus BASSIAK (Serge REZVANI)
Tháp Eiffel
Nhà hàng Jules Verne
22h03
Được người quản lý tiễn chân, Martin đi về phía cửa ra, nhưng phải đi ngang qua những cánh cửa kính lớn ngăn với nhà bếp. Trong cung điện nguy nga này, người ta không có thói quen quản lý một nguyên tử tự do, vì thế , bất chấp mọi quy định, anh tiến vào trong khu vực miễn vào, mở tủ lạnh quầy bar và tự lấy cho mình một lon Coca không đường trước khi rời khỏi phòng.
Anh đi xuống bằng thang máy, kéo khóa áo khoác lên hết cỡ và đeo lại tai nghe: vẫn những điệu rap điếc tai và đầy khiêu khích mà anh vẫn nghe từ những năm 1990 khi còn là học sinh trung học, rồi suốt thời sinh viên, vẫn những bài hát đã trở thành huyền thoại theo năm tháng: Đặt tay lên cò súng, Paris dưới bom đan, Hạ súng xuống... Âm nhạc này là âm nhạc của anh: âm nhạc của một đứa trẻ của khu Essonne, theo kiểu giai điệu tự do đầy phẫn nộ lúc bùng nổ, lúc rầu rĩ. Tóm lại là âm nhạc của một người không thể định vị được mình trong một nhà hàng dành cho khách du lịch đi nghỉ tuần trăng mật.
° ° °
Ra đến công viên Champ-de-Mars, không khí lạnh cóng. Martin xoa hai tay vào nhau cho ấm và bước vài bước về phía kè Branly. Bị dòng sông lôi cuốn không thể cưỡng lại, anh bước lên cầu Iéna nối từ tháp Eiffel tới quảng trường Trocadéro. Đến đây, đứng trên bờ sông, ánh mắt anh lạc trong vũ điệu của những chiếc sà lan và thứ ánh sáng lập lòe như đom đóm. Những bông tuyết vẫn tiếp tục xoay vần trong không trung, nhưng giờ trông chúng không còn giống như những túm lông trắng mà nhuyễn như bột cocain.
Anh lôi từ trong túi áo ra tấm vé máy bay mà anh đã cố tình không để lại trên bàn nhà hàng.
San Francisco...
Chỉ cần nhắc tới tên thành phố thôi là anh đã cảm thấy toàn thân rung động. Một cảm giác lẫn lộn, thoạt đầu gióng như nỗi bồi hồi khi nhớ về quá khứ, rồi một đợt sóng từng khiến anh phải chống cự kịch liệt để khỏi bị nhấn chìm và mất kiểm soát.
Lại thêm một lần nữa, cái cảm giác trống rỗng đau nhói dội lên từ những ngày hè huyền thoại năm ấy, vòng tay che chở của Gabrielle, lần duy nhất cho anh cảm giác như hòa thành một.
Tại sao tình yêu lại là một chất gây nghiện triền miên? Tại sao khi yêu người ta lại để lại trong nhau nỗi đau đến vậy?
Tiếng nhạc từ chiếc đàn dương cầmtay quay 1 đưa anh quay trở về thực tại. Anh nhận ra giai điệu trong bộ phim rất hay của Truffaut, anh nhớ lại tên bài hát: Vòng xoay cuộc đời.
Cuộc đời đúng là như vậy thật...
Lúc là một vòng xoay khiến người ta ngây ngất, giống như trò chơi đu quay thời thơ ấu.
Khi là một vòng xoay tình yêu và men say, khi ta nằm thiếp đi trong vòng tay người ấy trên một chiếc giường quá hẹp để rồi đến giữa trưa mới ăn sán vì làm tình quá lâu.
Khi là một vòng xoay tàn phá, một cơn lốc hung bạo cuốn chúng ta xuống tận đáy, bị cơn bão cuốn theo khi đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ bé, ta hiểu ra rằng mình sẽ chỉ còn một mình đương đầu với sóng gió.
Và ta sợ.
° ° °
- Martin!
Anh nghe tiếng gọi tên mình theo kiểu Anh ngữ: Marteen.
Cô Ho, bám theo là con đười ươi to lớn của cô ta, đang đi sau anh vài mét và ra hiệu cho anh chờ cô.
Anh biết chắc cô ta sẽ nhượng bộ và anh đã thắng.
Quyền được tiếp tục bám theo Archibald sang tận Mỹ.
Quyền được tiếp tục trận đấu tay đôi với tên trộm lừng lẫy nhất: mục đích duy nhất mà anh dã tìm được để khỏi bị nhấn chìm và để mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của anh.
Điều duy nhất khiến anh vẫn còn tin rằng trên thế gian này mỗi người có một định mệnh.
Và định mệnh của anh là tóm được Archibald McLean. Đó là đức tin bất cần lý lẽ, bất ly thân mà anh đã mang theo mình từ nhiều năm nay.
Với dấu vân tay lấy được từ trên chai rượu sâm banh này, Martin tin chắc mình đã gần chạm đến đích.
Ngay cả khi anh cũng biết chắc rằng dấu vân tay này quá nét, quá rõ ràng, quá hiển nhiên nên không thể ko phải là một miếng mồi. Không bao giờ Archibald lại phạm phải một sai lầm như vậy.
Dấu vân tay này chẳng phải do anh tìm thấy, mà chính Archibald đã cho anh.
Bởi vậy từ giờ trở đi luật chơi đã thay đổi: anh không còn là người săn đuổi Archibald, mà chính Archibald đang tìm cách kéo anh lại gần hắn.
Nhưng vì sao?
--- ------ ------ ------ -------
1.Orgue de Barbarie.
Trong vòng xoay cuộc đời
Tiếp tục xoay vần
Cả hai xoắn vào nhau
Cả hai xoắn vào nhau...
Nhạc của George DELERUE
Lời của Cyrus BASSIAK (Serge REZVANI)
Tháp Eiffel
Nhà hàng Jules Verne
22h03
Được người quản lý tiễn chân, Martin đi về phía cửa ra, nhưng phải đi ngang qua những cánh cửa kính lớn ngăn với nhà bếp. Trong cung điện nguy nga này, người ta không có thói quen quản lý một nguyên tử tự do, vì thế , bất chấp mọi quy định, anh tiến vào trong khu vực miễn vào, mở tủ lạnh quầy bar và tự lấy cho mình một lon Coca không đường trước khi rời khỏi phòng.
Anh đi xuống bằng thang máy, kéo khóa áo khoác lên hết cỡ và đeo lại tai nghe: vẫn những điệu rap điếc tai và đầy khiêu khích mà anh vẫn nghe từ những năm 1990 khi còn là học sinh trung học, rồi suốt thời sinh viên, vẫn những bài hát đã trở thành huyền thoại theo năm tháng: Đặt tay lên cò súng, Paris dưới bom đan, Hạ súng xuống... Âm nhạc này là âm nhạc của anh: âm nhạc của một đứa trẻ của khu Essonne, theo kiểu giai điệu tự do đầy phẫn nộ lúc bùng nổ, lúc rầu rĩ. Tóm lại là âm nhạc của một người không thể định vị được mình trong một nhà hàng dành cho khách du lịch đi nghỉ tuần trăng mật.
° ° °
Ra đến công viên Champ-de-Mars, không khí lạnh cóng. Martin xoa hai tay vào nhau cho ấm và bước vài bước về phía kè Branly. Bị dòng sông lôi cuốn không thể cưỡng lại, anh bước lên cầu Iéna nối từ tháp Eiffel tới quảng trường Trocadéro. Đến đây, đứng trên bờ sông, ánh mắt anh lạc trong vũ điệu của những chiếc sà lan và thứ ánh sáng lập lòe như đom đóm. Những bông tuyết vẫn tiếp tục xoay vần trong không trung, nhưng giờ trông chúng không còn giống như những túm lông trắng mà nhuyễn như bột cocain.
Anh lôi từ trong túi áo ra tấm vé máy bay mà anh đã cố tình không để lại trên bàn nhà hàng.
San Francisco...
Chỉ cần nhắc tới tên thành phố thôi là anh đã cảm thấy toàn thân rung động. Một cảm giác lẫn lộn, thoạt đầu gióng như nỗi bồi hồi khi nhớ về quá khứ, rồi một đợt sóng từng khiến anh phải chống cự kịch liệt để khỏi bị nhấn chìm và mất kiểm soát.
Lại thêm một lần nữa, cái cảm giác trống rỗng đau nhói dội lên từ những ngày hè huyền thoại năm ấy, vòng tay che chở của Gabrielle, lần duy nhất cho anh cảm giác như hòa thành một.
Tại sao tình yêu lại là một chất gây nghiện triền miên? Tại sao khi yêu người ta lại để lại trong nhau nỗi đau đến vậy?
Tiếng nhạc từ chiếc đàn dương cầmtay quay 1 đưa anh quay trở về thực tại. Anh nhận ra giai điệu trong bộ phim rất hay của Truffaut, anh nhớ lại tên bài hát: Vòng xoay cuộc đời.
Cuộc đời đúng là như vậy thật...
Lúc là một vòng xoay khiến người ta ngây ngất, giống như trò chơi đu quay thời thơ ấu.
Khi là một vòng xoay tình yêu và men say, khi ta nằm thiếp đi trong vòng tay người ấy trên một chiếc giường quá hẹp để rồi đến giữa trưa mới ăn sán vì làm tình quá lâu.
Khi là một vòng xoay tàn phá, một cơn lốc hung bạo cuốn chúng ta xuống tận đáy, bị cơn bão cuốn theo khi đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ bé, ta hiểu ra rằng mình sẽ chỉ còn một mình đương đầu với sóng gió.
Và ta sợ.
° ° °
- Martin!
Anh nghe tiếng gọi tên mình theo kiểu Anh ngữ: Marteen.
Cô Ho, bám theo là con đười ươi to lớn của cô ta, đang đi sau anh vài mét và ra hiệu cho anh chờ cô.
Anh biết chắc cô ta sẽ nhượng bộ và anh đã thắng.
Quyền được tiếp tục bám theo Archibald sang tận Mỹ.
Quyền được tiếp tục trận đấu tay đôi với tên trộm lừng lẫy nhất: mục đích duy nhất mà anh dã tìm được để khỏi bị nhấn chìm và để mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của anh.
Điều duy nhất khiến anh vẫn còn tin rằng trên thế gian này mỗi người có một định mệnh.
Và định mệnh của anh là tóm được Archibald McLean. Đó là đức tin bất cần lý lẽ, bất ly thân mà anh đã mang theo mình từ nhiều năm nay.
Với dấu vân tay lấy được từ trên chai rượu sâm banh này, Martin tin chắc mình đã gần chạm đến đích.
Ngay cả khi anh cũng biết chắc rằng dấu vân tay này quá nét, quá rõ ràng, quá hiển nhiên nên không thể ko phải là một miếng mồi. Không bao giờ Archibald lại phạm phải một sai lầm như vậy.
Dấu vân tay này chẳng phải do anh tìm thấy, mà chính Archibald đã cho anh.
Bởi vậy từ giờ trở đi luật chơi đã thay đổi: anh không còn là người săn đuổi Archibald, mà chính Archibald đang tìm cách kéo anh lại gần hắn.
Nhưng vì sao?
--- ------ ------ ------ -------
1.Orgue de Barbarie.
Danh sách chương