Khi dàn nhạc dừng lại, anh sẽ vẫn tiếp tục nhảy...

Khi máy bay không còn bay nữa, anh sẽ vẫn tiếp tục bay một mình...

Khi thời gian dừng lại, anh sẽ vẫn còn yêu em mãi...

Anh không biết ở nơi nào, bằng cách nào...

Nhưng anh sẽ mãi yêu em...

Thời gian còn lại, bài hát do Jean-Loup DABADIE sáng tác và Serge REGGIANI trình diễn.

Khu vực xuất phát

8h 15

- Chào em, Valentine.

Một tay cầm kéo tỉa cây, tay kia cầm bình tưới bằng sắt mạ, Valentine đang chuẩn bị cho việc mở cửa quầy hàng. Ở giữa những vách kính lớn và những bức tường trắng không tì vết của sân bay, mặt tiền cửa hàng trông thật lạc lõng. Nó mang vẻ quyến rũ và dáng vẻ thời xa xưa, trông giống như những quầy bán hoa ở ngoại ô Paris.

Valentine quay người lại. Tất nhiên bà đã già đi nhiều. Khuôn mặt bà mang những dấu vết của thời gian, nhưng mái tóc cắt ngắn và dáng người khỏe khoắn cũng như ánh mắt sâu thẳm của bà vẫn còn gợi nhớ tới cô gái xinh tươi hoạt bát thời bà còn trẻ. Nhất là, bà vẫn còn giữ vẻ ngây thơ kỳ diệu, mà theo Archibald, còn tinh tế hơn cả một tác phẩm điêu khắc của Michel-Ange, còn hài hòa hơn cả một bức tranh của De Vinci, gợi cảm hơn một hình mẫu của Modigliani.

Cổ họng của hai người đều nghẹn lại, ánh mắt tìm nhau, nhòa đi.

- Em đã biết chắc chắn anh sẽ đến, bà nói trước khi nép vào vòng tay hắn.

° ° °

Vùng ngoại ô San Francisco

Trung tâm phục hồi chức năng Mount Sinery

9h 01

Gabrielle bước lại gần giường và cầm lấy bàn tay mẹ cô đặt vào lòng bàn tay mình. Gương mặt Valentine dường như thanh thản, hơi thở đều đặn, song ánh mắt, mặc dù mở to, vẫn nhìn đăm đăm vào khoảng không trống rỗng.

- Con không ổn rồi, mẹ ơi, con đang tuyệt vọng...

Valentine đã rơi vào hôn mê từ tháng Mười hai năm 1975, sau một cơn tai biến động mạch tim ngay sau khi sinh nở. Từ ba mươi ba năm nay, chỉ có một hệ thống ống truyền và một đường tiếp thức ăn nối liền bà với cuộc sống, nếu như không tính sự chăm sóc của một cô y tá và một kỹ thuật viên phục hồi chức năng ngày nào cũng xoa bóp cho bà để tránh hoại tử.

Gabrielle dịu dàng vuốt ve trán me, vén một lọn tóc lên như muốn chải lại tóc cho bà.

- Mẹ ơi, con muốn biết mẹ không hề có lỗi, nhưng bao năm qua con nhớ mẹ biết chừng nào...

Vài tháng dần sau cơn tai biến, các bác sĩ đã chẩn đoán bà sẽ phải sống thực vật kéo dài. Đối với họ, chẳng có gì đáng nghi ngờ nữa cả: Valentine đã mất hết ý thức và chẳng còn chút hy vọng nào để bà phục hồi một ngày nào đó.

- Con thấy mình cô đơn và bị bỏ rơi từ bao lâu nay, Gabrielle thổ lộ.

Cho dù thỉnh thoảng, báo chí vẫn đưa tin về những trường hợp tỉnh giấc sau hôn mê vô cùng kỳ diệu, đội ngũ y bác sĩ vẫn tin chắc rằng nếu một bệnh nhân không có bất cứ tín hiệu nào về ý thức sau một năm, thì cơ hội để hoạt động của não phục hồi gần như bằn gko.

Vậy mà...

Vậy mà người ta vẫn muốn hy vọng.

Valentine vẫn tỉnh giấc sau giấc ngủ dài theo những chu kỳ nhất định. Bà có thể thở mà không cần máy trợ giúp, có thể rên, cựa mình, giật mình, mặc dù người ta cho rằng đó chỉ là nhưng phản xạ chứ không phải những hành động có ý thức.

- Chẳng có ai bên cạnh con, con không còn đủ sức để tiếp tục sống. Chẳng có ai bên cạnh con, cuộc sống đang giết chết con.

Gabrielle đã đọc hàng chục cuốn sách, xem hàng trăm trang web. Và cô nhanh chóng hiểu ra rằng ngay cả đối với các bác sĩ chuyên khoa, tình trạng sống thực vật vẫn còn là một điều bí ẩn. Chẳng ai biết được điều gì đangthực sự diễn ra trong đầu các bệnh nhân...

- Mẹ ơi, chắc chắn tất cả những điều này phải có một ý nghĩa nào đó! Mẹ đã sống hơn ba mươi năm trong sự im lặng. Nếu cơ thể của mẹ đã cố tồn tại trong từng ấy năm, chắc hẳn phải có một lý do nào đó, đúng không mẹ? Mười năm sau tai biến, mẹ của Valentine định từ bỏ. Cố gắng níu kéo để làm gì? Tại sao lại phải từ chối không cho phép các bác sĩ ngừng truyền thức ăn cho con gái và để cho cô chết dần, song cuối cùng bà đã chẳng khi nào có đủ can đảm. Trong chuyện này, bác sĩ Elliott Cooper cũng đóng một vai trò quyết định. Vị bác sĩ ngoại khoa này đã bỏ rất nhiều thời gian để nghiên cứu tình trạng sức khỏe của Valentine, mỗi năm đều làm lại các xét nghiệm và chụp cộng hưởng từ để theo dõi quá trình thay đổi thông qua các hình ảnh.

Khi kiểm tra chất trắng trong não của Valentine, Elliott tin chắc rằng sự kết nỗi giữa các tế bào thần kinh từng bị đứt đoạn bởi tổn thương do tai biến đều đang từ từ diễn ra, song chưa đủ để cô có thể thoát ra khỏi cơn mê.

Đối với ông, bộ não của Valentine chưa hề ngừng hoạt động. Nó vẫn trong trạng thái tỉnh, sau khi trải qua một loạt các giác quan khác nhau, từ hôn mê đến trạng thái thực vật, rồi trở nên ổn định ở tình trạng ý thức tối thiểu.

Gabrielle cúi xuống sát mẹ hơn. Bên ngoài, cơn giông vẫn gầm gừ và mưa rơi nặng hạt, quất thẳng vào cửa kính làm những tấm mành sáo long sòng sọc.

- Nếu có chút gì đó là sự thật trong điều người ta vẫn nói... nếu ở nơi đó mẹ có thể nghe thấy con... nếu mẹ cũng đang ở chỗ họ... thì mẹ phải giúp con!

Cô rất hay có cảm giác rằng mẹ cô khẽ mỉm cười khi cô bước vào phòng hoặc khi cô kể cho mẹ nghe điều gì thú vị. Cô thích nghĩ rằng mắt mẹ hơi rơm rớm khi cô kể cho mẹ nghe về những nỗi buồn của mình, hoặc có khi mẹ kín đáo nháy mắt lúc cô vừa quay lưng bước đi. Nhưng điều đó có thật không, hay chỉ là do cô muốn tin như vậy?

- Hãy làm một điều kỳ diệu đi, mẹ! cô van vỉ. Hãy nghĩ ra cách gì đó để mang Martin về cho con. Anh ấy là người đàn ông duy nhất con muốn, là người duy nhất con yêu và cũng chỉ có anh ấy mới có thể biến con trở thành người như con mong muốn...

° ° °

Khu vực xuất phát

8h 23

Ngồi ôm nhau trong vòng tay, xung quanh Valentine và Archibald là những bông hoa tươi rói: hoa hồng màu tím sẫm, hoa thiên điểu cánh đỏ đậm, hoa lan và hoa ly màu xà cừ.

- Em thấy không, Archibald nói, anh đã giữ đúng lời hứa: anh sẽ đi bất cứ nơi nào để tìm em, nếu một ngày nào đó anh để mất em.

Bà dịu dàng nhìn hắn:

- Anh chưa bao giờ mất em, Archie.

- Thế nhưng hạnh phúc của chúng ta ngắn ngủi quá! Chỉ mới được vài tháng...

- Nhưng chúng ta chưa từng xa nhau thực sự. Trong suốt những năm vừa qua, em vẫn luôn ở bên anh và Gabrielle, em lúc nào cũng dõi theo hai cha con anh.

Ở bà toát ra vẻ thanh thản và tự tin. Ngược lại Archibald lại có vẻ trăn trở, đầy ân hận và cảm thấy tội lỗi.

- Trông em thật hạnh phúc, hắn nhận xét.

- Chính nhờ có anh mà em được như vậy, tình yêu của em. Em đã từng nói với anh: chính anh đã chữa lành vết thương cho em. Nếu không có những kỷ niệm về anh, nếu không có sự hiện diện của anh, em sẽ không bao giờ có đủ can đảm để chờ đợi lâu như vậy.

- Anh đã làm hỏng tất cả, Valentine, hãy tha thứ cho anh. Anh đã không biết chăm sóc con gái của chúng ta, anh đã không biết yêu thương nó, anh đã không biết giúp đỡ nó. Với anh, cuộc sống không có em... chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

Bà đưa tay lên vuốt ve má hắn.

- Em biết anh đã cố gắng hết sức, Archie. Và đừng nghĩ là em giận anh.

Archibald nhìn chiếc đồng hồ treo tường nhỏ được chế tác tinh xảo đặt cạnh máy tính tiền. Những phút đồng hồ trôi qua như tên bắn. Chỉ vừa mới gặp lại Valentine thôi mà hắn đã lo sẽ lại để mất bà một lần nữa.

- Anh phải đi rồi, hắn vừa giải thích vừa rút tấm vé ra.

Một giọt nước mắt chợt lăn xuống trên má hắn và biến mất trong hàm râu quai nón. Giọt lệ đầu tiên suốt ba chục năm nay.

- Thật quá đau đớn nếu phải mất em thêm lần nữa, hắn vừa nói vừa cúi đầu.

Valentine hé miệng định nói, nhưng rồi một tiếng động rất to khiến họ giật mình quay lại.

Dãy hành lang khi nãy Archibald theo đó đi vào đã bị đóng lại từ khi nào họ không hay biết. Bây giờ, nó bị chắn ngang bởi một vách ngăn bằng kính và một anh chàng thanh niên đang đập thình thình vào đó để tìm cách đi sang chỗ họ.

Martin!

Archibald bước lại gần tấm kính.

Cậu ta vẫn chưa đi ư?

Tất nhiên là chưa. Chắc cậu ta đã đưa vé cho đứa bé gái, song điều này có thực sự khiến hắn ngạc nhiên không?

Hết dùng vai huých lại dùng chân đạp song vách kính vẫn trơ ra không suy chuyển.

Archibald túmlấy một trong hai chiếc ghế sắt nằm ở cửa vào quầy hàng và dùng hết sức lao thẳng nó vào vách tường trong suốt. Cái ghế bật lại như lò xo. Hắn thử lại lần nữa song vẫn thất bại.

Chẳng có cách nào.

Lúc này, hai người đàn ông đứng đối diện với nhau, chỉ cách nhau chưa đầy một mét. Xa cách thế, nhưng cũng gần vô cùng.

Họ thấy hơi thở của thần chết đang bao bọc xung quanh.

Vì sao nơi này lại đẩy họ vào thử thách cuối cùng này?

Archibald nhìn Valentine, cố gắng cầu cứu ở bà chút trí tuệ sáng suốt mà hắn đang thiếu.

Đến lượt bà bước lại gần vách kính. Bà biết rõ khi ở nơi này, cũng giống như trong mỗi con người chúng ta, những sức mạnh trái ngược luôn đụng độ không ngừng.

Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối.

Cuộc chiến giữa thiên thần và ác quỷ.

Cuộc chiến giữa tình yêu và nỗi sợ hãi.

- Mọi thứ đều có lô gíc của nó, bà vừa nói vừa quay về phía Archibald. Mọi hành động của chúng ta đều mang ý nghĩa. Và chúng ta sẽ luôn tìm thấy câu trả lời ở trong chính chúng ta.

Phía bên kia vách kính, Martin đã nghe thấy tất cả.

Cái rào chắn bằng kính này chính là nỗi sợ hãi của anh, anh cảm thấy rõ điều đó. Nỗi sợ hãi mà anh chưa bao giờ vượt qua được.

Nếu như tình yêu là liều thuốc duy nhất giúp ta chống chọi với nỗi sợ và nếu câu trả lời luôn có trong chính chúng ta, thì...

Viên kim cương.

Chìa khóa thiên đường.

Anh lục tìm trong túi áo: viên kim cương hình bầu dục vẫn còn đó, đẹp tuyệt vời, lấp lánh một màu xanh thẫm, biểu tượng cho sự tinh khiết và may mắn, chỉ cần nó đừng rơi vào tay một kẻ tham lam.

Anh đưa viên đá huyền thoại lại gần tấm kính.

Có thể anh có mọi khiếm khuyết của nhân loại, nhưng anh không bao giờ là kẻ tham lam.

Và nghĩ cho kỹ ra, điều giúp anh có được viên kim cương này chính là tình yêu dành cho Gabrielle. Một tình yêu vụng về, chưa chín chắn nhưng vô cùng mãnh liệt và chân thành.

Anh đặt đầu nhọn của viên đá quý lên vách kính và bằng động tác dứt khoát, anh rạch một đường trên kính tạo thành một vết nứt.

Giỏi lắm, chàng trai! Archibald vừa nghĩ vừa nhặt chiếc ghế lên và ném thật mạnh về phía trước.

Lần này tấm kính vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh, mở ra một lối đi cho Martin.

- Thế còn bây giờ, chúng ta làm gì đây? Archibald hỏi.

- Bây gời anh hãy để em nói chuyện với cậu ấy, Valentine đáp.

° ° °

Khu vực xuất phát

8h 40

Một tia nắng mặt trời chiếu xuống mặt tiền của quầy hàng nhỏ và làm sáng rõ những phiến gỗ ốp ngoài.

Valentine mời Martin ngồi xuống bên một chiếc bàn dài đặt sát bên cửa hàng. Trên bàn đầy bình cắm những bó hoa nhiều màu rất đẹp, vừa độc đáo vừa sáng tạo. Những bông hoa diên vỹ cắm xen với những bông hoa mỹ nhân rực rỡ, những bông hướng dương chói sáng, những bông tuy lip rung rinh và những bông cẩm chướng đỏ ối như màu máu.

- Cậu biết không, tôi biết rất nhiều về cậu, Valentine nói.

Bà mở một bình ủ nóng bọc da bên ngoài và rót cho hai người hai tách trà trước khi nói tiếp:

- Suốt những năm qua, Gabrielle đã kể cho tôi rất nhiều về cậu: Martin thế này, Martin thế kia...

Những cử chỉ của bà rất khoan thai và chậm rãi, giống như bà chẳng hề để tâm tới hoàn cảnh khẩn cấp.

- Ông ấy cũng thế, thường xuyên nói với tôi về cậu, bà vừa nói vừa chỉ chồng mình.

Đứng tách mình ra một góc, Archibald đang bồn chồn đứng cạnh cửa lên máy bay. Người ta đã bắt đầu để hành khách đi vào và một dòng người đông đúc đang lặng lẽ đi nhanh vào bên trong để tìm chỗ ngồi trong máy bay, nơi cả hai người đàn ông cũng đã có chỗ của mình.

- Không một tuần nào ông ấy không thông báo với tôi tin tức mới về chàng trai trẻ, Valentine nói đùa.

Martin nhìn bà với vẻ ngưỡng mộ: cũng một giọng nói giống như con gái bà, cũng một kiểu nghiêng đầu, cũng ánh mắt đăm đắm như vậy.

- Cậu có biết vì sao Gabrielle không tới gặp cậu ở New York không?

Khuôn mặt Martin sững lại trong vài giây, chính câu hỏi này vẫn lẩn quẩn trong đầu anh khiến anh đau đớn, giờ thì Valentine sắp cho anh câu trả lời.

- Mùa thu năm 1995, khi bà của Gabrielle qua đời, bà đã để lại cho con bé một lá thư nói cho nó biết về việc tôi vẫn còn đang sống. Cậu có hiểu không: trong suốt hai mươi năm, con gái của tôi cứ tưởng rằng tôi đã chết trong khi tôi vẫn đang hôn mê!

Martin bàng hoàng. Anh quay đầu đi và ánh mắt anh chợt nhòa thành những bong bóng nhuốm màu cánh hoa mặt trăng, mỗi bông hoa dường như đang tan ra thành nước trong veo.

- Gabrielle đã biết tin đó vào đầu kỳ nghỉ Noel, Valentine nói tiếp. Nó đã chuẩn bị sẵn vali để tới gặp cậu, song nhận được tin này nó đã gục ngã. Thoạt đầu, nó ở hàng ngày trời trong bệnh viện, chầu chực bên tôi và van xin tôi tỉnh dậy.

Suốt ba năm trời, ngày nào nó cũng tới thăm tôi vì nó tin chắc rằng sự có mặt của nó sẽ giúp tôi tỉnh lại.

Từ loa phóng thanh của sân bay, một giọng nói đang gọi hàn khách khẩn trương tới quầy soát vé chuẩn bị ra cửa khởi hành.

Hoàn toàn hững hờ trước sự nhộn nhịp này, Valentine nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:

- Cậu không cần phải sợ, Martin. Gabrielle chính là người như cậu đã nghĩ: yêu say đắm và thủy chung, sẵn sàng "đánh đổi tất cả vì người mình yêu". Chừng nào cậu còn ở bên cạnh nó thì nó vẫn sẽ là của cậu.

- Nhưng tôi không thể quay trở lại, Martin giải thích và chìa vé ra.

- Có, cậu có thể, Valentine nói và lấy từ trong túi áo gilet của bà ra một tấm bìa màu vàng nhạt được ghim lại bằng mũi đinh cắm hoa.

Martin nhìn tấm vé. Đó là một tấm vé máy bay rất cũ kỹ và hơi đặc biệt.

Điểm xuất phát Điểm đến Ngày Giờ Số ghế

Khu vực xuất phát Sống ... ... ...

- Vì sao không có ngày và giờ trở về?

- Bởi vì đây là vé mở 1, cậu có thể đi bất cứ khi nào cậu muốn.

Anh tròn mắt. Anh không chắc là mình đã hiểu hết.

- Suốt ba mươi ba năm qua, lúc nào bà cũng có thể quay lại? Vậy thì tại sao bà lại không... ?

Bà giơ tay lên ngăn anh lại:

- Trong cơn hôn mê, tôi đã nghe thấy hết, Martin, nhất là những chẩn đoán vô cùng tăm tối của các bác sĩ. Tôi có thể quay lại với cuộc sống, nhưng sẽ ở trong tình trạng như thế nào? Sau cơn tai biến mạch máu não, tôi đã bị liệt toàn thân và không thể phục hồi. Tôi không muốn mình trở thành gánh nặng, cả cho Archibald lẫn Gabrielle. Khi lựa chọn ở lại đây, tôi tự cho mình đóng vai Nàng công chúa ngủ trong rừng. Một vai dễ đóng hơn là một loại thực vật có đôi mắt linh hoạt. Cậu hiểu không?

Anh gật đầu.

- Giờ tôi cần cậu giúp tôi một việc, Martin.

- Bà muốn tôi nhận lấy tấm vé của bà?

Valentine cúi đầu. Những hạt bụi nắng ban mai đang lửng lơ, la đà trên những cành hoa ly cắm trong một chiếc bình Trung Hoa men sứ xanh đặt trước mặt bà.

- Nói đúng hơn là tôi muốn cậu cho tôi tấm vé của cậu...

--- ------ ------ ------ -------

1. Loại vé ấn định thời gian chiều đi, nhưng hành khách có quyền tự do ấn định thời gian chiều về. (Chú thích của tác giả)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện