- Trình Ngạn Thâm, nói thật, anh ngày càng làm tôi thất vọng đó. Chương HIểu quay đi, ra khỏi căn phòng và bước nhanh về phía mười người đang bị giam giữ. Cô tin, nhanh thôi hung thủ sẽ lộ diện. Chỉ cần có kết quả xét nghiệm từ pháp chứng thì trò chơi này sẽ mau chóng kết thúc thôi. Nhưng có một điều vẫn khiến cô lo sợ. Vẫn là vấn đề đó. Một hình người silicon còn lại đang ở đâu? Hung thủ không thể nào lấy đi mà không làm gì với nó. Chắc chắn sẽ có. NHưng đó là gì? Có lẽ, chỉ thời gian mới có trả lời.

Căn phòng tạm giam của mười nghi phạm cách không xa lắm phòng hội nghị lúc nãy, đặc biệt lại sát vách với phòng chứa các hình người silicon. Chương HIểu chưa bước vào đó lần nào, chỉ có nhóm Cao Trình và tổ pháp chứng từng vào đó kiểm tra mà thôi. Nói thật, cô cũng muốn vào đó. Thứ nhất chính là hiếu kỳ, không biết những hàng hóa đặc biệt đó được bảo quản như thế nào, cô nghĩ Trình Ngạn Thâm chắc chắn sẽ biết nhưng có chết cô cũng không hỏi anh. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, làm sao hung thủ đưa được hai hình người ra mà không để lại bất kỳ dấu vết nào? Chương Hiểu đã từng suy nghĩ rất nhiều về việc này, nhưng hầu hết mọi suy nghĩ của cô đều không khả thi.

Cô gặp người cảnh sát canh gác trước cửa. Một chàng trai khá trẻ, gương mặt chữ điền, nhìn rất chất phác.

- Tôi muốn vào đó được không? - Vâng, thưa bác sĩ Chương.

Chương Hiểu cúi đầu chào chàng trai. Cái cúi đầu thể hiện sự trân trọng và biết ơn sâu sắc:

- Anh đã vất vả rồi.

Căn phòng được mở ra, ùa vào Chương Hiểu lúc này là mùi chất bảo quản nồng nặc và cái lạnh đến nổi da gà của phòng cất giữ. Mỗi hình người được bảo quản riêng biệt trong một lồng kính, bên trên nắp có hai lớp. Một lớp gỗ bên trong và lớp thủy tinh trong suốt bên ngoài. Từ khi xảy ra vụ mất cắp, quản lý đã thống nhất sẽ mở lớp gỗ bên ngoài ra nên bây giờ, khi nhìn vào, Chương Hiểu có thể thấy rõ hình ảnh của những hình người silicon nằm trơ trọi trong một chiếc hộp. Lạnh ngắt. Và tê tái. Đó là những gì cô cảm nhận được. Chương Hiểu nhìn vào những hình nhân ấy và tưởng tượng đến cảnh hung thủ rắp nối chúng vào đầu nạn nhân bằng từng đường kim, từng thao tác của hắn, những lần tay đưa lên, hạ xuống, những cử chỉ khéo léo và một hình ảnh rùng rợn. Ở một phương diện nào đó, Chương Hiểu đặc biệt hứng thú với biểu cảm mà hung thủ khi thực hiện những việc đó. Và quan trọng hơn, cô rất ấn tượng với cách mà hung thủ bố trí từng nạn nhân.

- Em đang ở đây và ngưỡng mộ hung thủ sao?

Từ đằng sau, một bàn tay đặt lên vai cô, giọng nói trầm trầm quen thuộc suýt làm cô thoát tim.

- Anh biến thái à. Định dọa chết người sao?

- Em mà cũng sợ ư? Ai đã từng nói với tôi, có gì phải sợ, dù sao cũng gặp rất nhiều điều kinh khủng hơn rồi. Ai nhỉ?

Chương Hiểu rất tức giận. Đó chỉ là lời nói của cô lúc đó mà thôi. Nếu không nói vậy, anh sẽ tin tưởng và cho cô lên trên đó sao? Còn bây giờ, trong không gian có phần ghê rợn này,khi đang tập trung suy nghĩ bỗng một người đến, ở phía sau bạn, đặt tay lên vai và nói vọng vào tai bạn thì có mấy ai không hoảng sợ?

- Tôi không biết anh đang nói gi.

- Sao rồi, vào đây lâu như vậy có phát hiện điều gì không? Vẻ mặt Trình Ngạn Thâm trở nên nghiêm túc hẳn, anh nhìn quanh căn phòng một lượt, cau mày và cuối cùng nhìn Chương Hiểu với ánh mắt suy xét

- Không có gì đặc biệt.

- Có. Em nhìn kỹ lại đi. Những hình người silicon bị mất cắp có vị trí gì đặc biệt.

Lời nói của anh như một cây búa phán xuống đầu cô.Cô quay nhanh lại nhìn và rồi ngỡ ngàng. Tại sao cô không nghĩ ra, hung thủ đã dùng cách này để lấy đi hai hình nhân ấy chứ. Đơn giản và vô cùng quen thuộc.

Chưa kịp nói ra, bỗng trong phòng tắt ngấm. Bóng tối xa lạvà đáng sợ. Tiếng những người la hét. Bỗng ai đó siết chặt vai cô, có thứ gì đó ép chặt vào miệng cô và trước khi ngất đi, cô còn nghe rõ tiếng gọi của Trình Ngạn Thâm

- Chương Hiểu. Em đâu rồi. Chương Hiểu.....Chương Hiểu.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện