- Sao? Không tìm thấy gì? - Báo cáo sở trưởng, sau khi lục soát tất cả đều không tìm thấy gì. Hơn nữa, vụ nổ xảy ra quá đột ngột, hiện trường gần như bị thiêu rụi hết nên việc tìm dấu vết là rất khó khăn.
- Khó khăn. Cậu nói từ đấy với tôi à. Còn sếp cậu Cao Trình đâu?
Giọng sở trưởng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hơn ai hết ông hiểu được áp lực cũng như tâm trạng của họ bây giờ. Nhưng còn áp lực của ông, những điều tiếng mà ông đang gánh chịu, ai sẽ hiểu đây. Đúng thật là ....
- Báo cáo, do chấn thương lần trước, anh ấy hiện giờ vẫn nằm phòng cách ly đặc biệt.
- Được rồi, tôi sẽ điều thêm một tổ qua đây phụ giúp các cậu. Nhớ, sang mai, tôi muốn thấy kết quả khám nghiệm với tình hình triển khai vụ án trên bàn của tôi.
- Mai sao?
- Đúng. Ngay sáng mai. Nhớ đó.
Nói rồi ông quay đi, để lại một căn phòng với những ánh mắt thù địch.
- Tưởng chúng ta là gì? Người sắt hay robot, mai sao, tôi khinh, ông ấy làm được không?
Một cảnh sát trẻ bất bình lên tiếng. Lâu nay anh vẫn nghe nói sở trưởng Từ là người hẹp hòi, nhỏ nhen. Công lao thì mình hưởng, trách nhiệm và công việc thì giao hết cho đám nhân viên. Bây giờ được thấy tận mắt quả là mở rộng tầm nhìn.
- Không phải đâu, ông ấy xem chúng ta là x-men.
- Tôi lại nghĩ là superwomen
- Cậu là women
- À, em lộn, superman
- Tiểu Trương à, tôi nói bao nhiêu lần rồi, phải đi học Tiếng Anh, trau dồi thêm ngoại ngữ.
Cậu cảnh sát tiểu Trương gãy gãy đầu. Không phải anh lười biếng mà công việc ở tổ trọng án thật sự rất nhiều. Chỉ nói riêng vụ án này thôi, trong một tháng nay, không biết có bao nhiêu đêm anh thức trắng đêm rồi. Học tiếng Anh, trau dồi ngoại ngữ, dù muốn cũng cần có thời gian chứ.
- Em biết rồi. Đợi xong vụ án này đi. Mà giờ, không biết bác sĩ TRình cùng bọn Diệp Như ra sao rồi. Tổ trưởng Cao mà khỏe lại biết tin này không biết sẽ sốc đến đâu nữa. Haihai.....
Cậu nói của cậu đem đến sự im lặng và làm không gian trầm xuống hẳn. Chưa bao giờ, tổ trọng án lại thê thảm như thế này. Vừa bị nổ, vừa chết người, bây giờ còn...Đúng là nghịch cảnh.
Dù đau buồn, dù mất mác và bất mãn nhưng mọi người vẫn nỗ lực hết sức, cố gắng vì họ tin, dù chỉ một hy vọng nhỏ thôi, họ vẫn tin, may mắn sẽ mỉm cười với tổ trọng án.
Cũng trong thời gian này, ở một nơi khác, u ám và tĩnh mịch khác hẳn. Chương Hiểu vẫn duy trì trạng thái ấy, yên tĩnh như một cái xác không hồn. Nhưng Dương Nguyên vẫn không tin rằng một con người mạnh mẽ như cô lại có thể trở nên như thế này trong một thời gian ngắn như thế. Chính vì thế, anh càng phải làm nhiều việc để kiểm chứng xem cô đang giở trò ma quỷ gì.
Căn phòng im lặng và tối đen bỗng bật sáng. Chương HIểu vẫn không có mảy may gì. Trên loa vang lên giọng nói có phần tục tĩu của Dương NGuyên:
- Sao rồi, ở chung với những thứ ấy khiến cô sợ đến phát điên rồi sao?
Đáp lại anh vẫn là sự yên tĩnh.
- Được, bây giờ tôi cho cô xem đoạn băng này, ghi hình trực tiếp. Nghe nói cô từng yêu sâu đậm, đến bây giờ vẫn chưa quên bác sĩ pháp y Trình Ngạn Thâm. KHông biết xem xong cô sẽ có suy nghĩ gì nữa. Thật làm tôi tò mò. NHưng nói trước, cô nên chuẩn bị tâm lý.CHúc vui vẻ và hẹn gặp lại cô gái của tôi.
Nói xong, ánh đèn cũng vụt tắt. Đây là một trong những hành động có tác động lớn đến tâm lý con người. KHi một người ở trong bóng tối hay ánh sáng một thời gian dài, thì cơ thể sẽ thích nghi với cường độ ánh sáng ở thời điểm đó. Nhưng khi đột ngột bật lên hay tắt đèn đi, đầu tiên, cơ thể sẽ sinh ra phải ứng sinh lý ở mắt. Sau đóđi kèm theo là một số phản ứng về tâm lý. Nếu ở hoàn cảnh thông thường, chúng ta khó có thể nhận thấy điều đó. Nhưng ở đây, Dương NGuyên đang dần hình thành trong Chương Hiểu một thói quen đáng sợ. Hắn cho cô ở trong tốitrong một thời gian dài với tâm trạng lo sợ, mỗi khi bắt điện lên nghĩa lại là một lần cô đối mặt với những thứ mới kinh khủng và đáng sợ hơn. Từ từ, Chương Hiểu sẽ sợ hãi ánh đèn hay nói đúng hơn là sợ hãi với việc tiếp xúc đột ngột với ánh sáng. Và hậu quả nặng nhất của việc này chính là hội chứng PTSD- rối loạn stress sau sang chấn.
- Chương HIểu, dù cô giả bệnh thì tôi vẫn muốn cô bị bệnh. Suốt đời mắc bệnh tâm thần.....
- Khó khăn. Cậu nói từ đấy với tôi à. Còn sếp cậu Cao Trình đâu?
Giọng sở trưởng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hơn ai hết ông hiểu được áp lực cũng như tâm trạng của họ bây giờ. Nhưng còn áp lực của ông, những điều tiếng mà ông đang gánh chịu, ai sẽ hiểu đây. Đúng thật là ....
- Báo cáo, do chấn thương lần trước, anh ấy hiện giờ vẫn nằm phòng cách ly đặc biệt.
- Được rồi, tôi sẽ điều thêm một tổ qua đây phụ giúp các cậu. Nhớ, sang mai, tôi muốn thấy kết quả khám nghiệm với tình hình triển khai vụ án trên bàn của tôi.
- Mai sao?
- Đúng. Ngay sáng mai. Nhớ đó.
Nói rồi ông quay đi, để lại một căn phòng với những ánh mắt thù địch.
- Tưởng chúng ta là gì? Người sắt hay robot, mai sao, tôi khinh, ông ấy làm được không?
Một cảnh sát trẻ bất bình lên tiếng. Lâu nay anh vẫn nghe nói sở trưởng Từ là người hẹp hòi, nhỏ nhen. Công lao thì mình hưởng, trách nhiệm và công việc thì giao hết cho đám nhân viên. Bây giờ được thấy tận mắt quả là mở rộng tầm nhìn.
- Không phải đâu, ông ấy xem chúng ta là x-men.
- Tôi lại nghĩ là superwomen
- Cậu là women
- À, em lộn, superman
- Tiểu Trương à, tôi nói bao nhiêu lần rồi, phải đi học Tiếng Anh, trau dồi thêm ngoại ngữ.
Cậu cảnh sát tiểu Trương gãy gãy đầu. Không phải anh lười biếng mà công việc ở tổ trọng án thật sự rất nhiều. Chỉ nói riêng vụ án này thôi, trong một tháng nay, không biết có bao nhiêu đêm anh thức trắng đêm rồi. Học tiếng Anh, trau dồi ngoại ngữ, dù muốn cũng cần có thời gian chứ.
- Em biết rồi. Đợi xong vụ án này đi. Mà giờ, không biết bác sĩ TRình cùng bọn Diệp Như ra sao rồi. Tổ trưởng Cao mà khỏe lại biết tin này không biết sẽ sốc đến đâu nữa. Haihai.....
Cậu nói của cậu đem đến sự im lặng và làm không gian trầm xuống hẳn. Chưa bao giờ, tổ trọng án lại thê thảm như thế này. Vừa bị nổ, vừa chết người, bây giờ còn...Đúng là nghịch cảnh.
Dù đau buồn, dù mất mác và bất mãn nhưng mọi người vẫn nỗ lực hết sức, cố gắng vì họ tin, dù chỉ một hy vọng nhỏ thôi, họ vẫn tin, may mắn sẽ mỉm cười với tổ trọng án.
Cũng trong thời gian này, ở một nơi khác, u ám và tĩnh mịch khác hẳn. Chương Hiểu vẫn duy trì trạng thái ấy, yên tĩnh như một cái xác không hồn. Nhưng Dương Nguyên vẫn không tin rằng một con người mạnh mẽ như cô lại có thể trở nên như thế này trong một thời gian ngắn như thế. Chính vì thế, anh càng phải làm nhiều việc để kiểm chứng xem cô đang giở trò ma quỷ gì.
Căn phòng im lặng và tối đen bỗng bật sáng. Chương HIểu vẫn không có mảy may gì. Trên loa vang lên giọng nói có phần tục tĩu của Dương NGuyên:
- Sao rồi, ở chung với những thứ ấy khiến cô sợ đến phát điên rồi sao?
Đáp lại anh vẫn là sự yên tĩnh.
- Được, bây giờ tôi cho cô xem đoạn băng này, ghi hình trực tiếp. Nghe nói cô từng yêu sâu đậm, đến bây giờ vẫn chưa quên bác sĩ pháp y Trình Ngạn Thâm. KHông biết xem xong cô sẽ có suy nghĩ gì nữa. Thật làm tôi tò mò. NHưng nói trước, cô nên chuẩn bị tâm lý.CHúc vui vẻ và hẹn gặp lại cô gái của tôi.
Nói xong, ánh đèn cũng vụt tắt. Đây là một trong những hành động có tác động lớn đến tâm lý con người. KHi một người ở trong bóng tối hay ánh sáng một thời gian dài, thì cơ thể sẽ thích nghi với cường độ ánh sáng ở thời điểm đó. Nhưng khi đột ngột bật lên hay tắt đèn đi, đầu tiên, cơ thể sẽ sinh ra phải ứng sinh lý ở mắt. Sau đóđi kèm theo là một số phản ứng về tâm lý. Nếu ở hoàn cảnh thông thường, chúng ta khó có thể nhận thấy điều đó. Nhưng ở đây, Dương NGuyên đang dần hình thành trong Chương Hiểu một thói quen đáng sợ. Hắn cho cô ở trong tốitrong một thời gian dài với tâm trạng lo sợ, mỗi khi bắt điện lên nghĩa lại là một lần cô đối mặt với những thứ mới kinh khủng và đáng sợ hơn. Từ từ, Chương Hiểu sẽ sợ hãi ánh đèn hay nói đúng hơn là sợ hãi với việc tiếp xúc đột ngột với ánh sáng. Và hậu quả nặng nhất của việc này chính là hội chứng PTSD- rối loạn stress sau sang chấn.
- Chương HIểu, dù cô giả bệnh thì tôi vẫn muốn cô bị bệnh. Suốt đời mắc bệnh tâm thần.....
Danh sách chương