Trình Ngạn Thâm đi rồi, căn phòng trở nên tỉnh lặng. Dương Nguyên nằm đấy, nhìn qua khung cửa sổ, nơi ánh trăng hiền hòa. Có thể cảnh đêm quá đẹp, có thể lòng người quá bình thản, có thể là vì trong hoàn cảnh này khiến con người ta hay suy nghĩ, hay nhớ về những gì đã qua.
Dương Nguyên vốn không phải tên của anh, Phạm Đình Nguyên mới là thân phận thực sự. Lúc nhỏ, Phạm Đình Nguyên thực sự là một cậu học sinh chăm ngoan, lúc cầm tấm bằng tốt nghiệp bác sĩ trên tay cũng từng có những mơ ước hết sức bình thường. Một ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ ngây thơ, trước nhà có thể trồng vài bụi hoa hồng vàng và những cây cải thảo. Một gia đình nhỏ và một hạnh phúc cũng rất nhỏ.
Nhưng sự đời đúng là trêu người, cũng vào năm đấy, mọi hạnh phúc của anh bị phá hủy. Làm bác sĩ, anh phát hiện thuốc của công ty dược có vấn đề, anh nhanh chóng báo lên cấp trên. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Không một hồi đáp, không một lời giải thích. Chất lượng thuốc ngày càng giảm, càng có nhiều người có phản ứng sốc thuốc, và rồi cũng rất nhiều người ra đi mãi mãi. Và cũng từ đó, mọi tai họa bắt đầu đổ xuống người anh. Bị gián chức, bị khinh rẻ và rồi thậm chí bị truy sát. Trốn chạy, lẩn tránh như một con chó khắp hang cùng ngỏ hẻm. Để rồi, đến mức phải tự nhảy xuống vực để tự sát.
Chưa bao giờ, nỗi oán hận trong con người Đình Nguyên lại lớn đến như thế. Vẫn biết rằng, xã hội luôn chứa đựng những mặt trái đau đớn nhưng sao sự thật lại phủ phàng đến vậy, mạng sống con người lại bị khinh rẻ đến thế. Mang nỗi oán hận nhảy xuống vực, anh thề nếu mình sống sót chắc chắn sẽ khiến cho tất cả cùng đau khổ.
Và quả là trời có mắt. Phạm Đình Nguyên chết rồi, nhưng lại xuất hiện một Dương Nguyên, tài năng và bản lĩnh không kém. Trải qua chấn thương nghiêm trọng, anh phải thực hiện rất nhiều giải phẫu để chỉnh sửa khuôn mặt. Có những ngày sau giải phẫu, gương mặt căng cứng và đau đớn, những lớp vải trắng bện chặt, che lắp đi mọi hình dáng...những ngày đó trôi qua thật dài, thật dài. Một ngày mà cứ ngỡ như là một năm. Để rồi, hai năm trôi qua, anh trở lại là một Dương NGuyên hoàn toàn mới, một chuyên gia kinh tế tài giỏi, một người thống trị đúng nghĩa.
Đáng tiếc thay, công ty dược đó đã phá sản từ lâu, những người truy sát anh không chết thì cũng bị bắt giam. Nhưng lòng thù hận vẫn chưa bao giờ tắt trong anh. Càng đứng trên đỉnh cao của danh vọng, anh càng cảm thấy cuộc đời này thật đen tối. Công lý là thứ gì chứ? Một giới hạn con người đặt ra để rồi có vô vàn người phá bỏ giới hạn đó. Từ rất lâu rồi, trong Dương Nguyên đã không có hai từ công lý và chính nghĩa nữa. Đối với anh chỉ có con người, chỉ có kẻ thống trị mới có quyền quyết định mọi thứ. Và chính thành công mà mình đạt được cho anh quyết định mọi thứ.
Định mệnh đã cho anh gặp được Tưởng Thạch- một người cũng luôn xem thường công lý. Cả hai luôn biết quan điểm của nhau và chính hắn cũng là người bày ra trò chơi này. Lúc đầu chỉ là một vài trò nhỏ lẻ như bắt cóc, đánh đập...nhưng rồi, càng làm, anh càng cảm thấy sảng khoái. Càng chiếm đoạt, anh càng cảm thấy thiếu, cần có một thứ gì đó cao hơn, nhiều hơn...Và rồi trò chơi càng đi càng xa. Một người rồi đến một người, tất cả đều chết dưới tay anh, dưới tài năng của anh. Họ lần lượt phản ánh khát vọng to lớn và bản lĩnh của Dương Nguyên này.
-Hahhhahahha....
Tiếng cười vang vọng trong căn phòng. Có chút gì đó thê lương, có chút gì đó khổ sở và một chút buông bỏ.
Máu. Đỏ rực một góc trời. Dương NGuyên tự cắn lưỡi tự dẫn. Khi bác sĩ đến thì hô hấp đã tắt, tim đã ngừng đập. Bình thản và buông bỏ là những gì mà tất cả nhìn thấy được trên gương mặt ấy.
Ở đâu đó trên bầu trời đêm, một ánh sao vụt tắt. Đêm sắp tàn, ngày mới lại bắt đầu đến với những tia nắng đầu tiên nghiêng mình chiếu rọi khắp nhân gian.
Lúc Chương Hiểu nghe được tin đấy thì đã là hai ngày sau đó. Đối với cái chết của Dương Nguyên, cô đã từng lý giải rằng thật ra đối với tính cách của hắn, đó cũng là điều dễ hiểu. Một người tự cuồng đến mức phi lý như hắn thì chỉ có bản thân hắn mới có tư cách kết liễu mình. Pháp luật hay công lý từ lâu đã không còn ý nghĩa. Người tin tưởng vào chính nghĩa chỉ có Phạm Đình Nguyên và con người ấy đã chết từ rất lâu rồi.
Có những người luôn đổ lỗi cho số phận. Chính cuộc đời làm con người đổi thay hay chính con người tự biến mình trước định mệnh? Có ai sinh ra mà đã có tất cả, tất cả đều phải dựa trên rất nhiều sự đánh đổi. Và định mệnh đã đổi đi nhân sinh của con người? Tôi không biết.
Dương Nguyên vốn không phải tên của anh, Phạm Đình Nguyên mới là thân phận thực sự. Lúc nhỏ, Phạm Đình Nguyên thực sự là một cậu học sinh chăm ngoan, lúc cầm tấm bằng tốt nghiệp bác sĩ trên tay cũng từng có những mơ ước hết sức bình thường. Một ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ ngây thơ, trước nhà có thể trồng vài bụi hoa hồng vàng và những cây cải thảo. Một gia đình nhỏ và một hạnh phúc cũng rất nhỏ.
Nhưng sự đời đúng là trêu người, cũng vào năm đấy, mọi hạnh phúc của anh bị phá hủy. Làm bác sĩ, anh phát hiện thuốc của công ty dược có vấn đề, anh nhanh chóng báo lên cấp trên. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Không một hồi đáp, không một lời giải thích. Chất lượng thuốc ngày càng giảm, càng có nhiều người có phản ứng sốc thuốc, và rồi cũng rất nhiều người ra đi mãi mãi. Và cũng từ đó, mọi tai họa bắt đầu đổ xuống người anh. Bị gián chức, bị khinh rẻ và rồi thậm chí bị truy sát. Trốn chạy, lẩn tránh như một con chó khắp hang cùng ngỏ hẻm. Để rồi, đến mức phải tự nhảy xuống vực để tự sát.
Chưa bao giờ, nỗi oán hận trong con người Đình Nguyên lại lớn đến như thế. Vẫn biết rằng, xã hội luôn chứa đựng những mặt trái đau đớn nhưng sao sự thật lại phủ phàng đến vậy, mạng sống con người lại bị khinh rẻ đến thế. Mang nỗi oán hận nhảy xuống vực, anh thề nếu mình sống sót chắc chắn sẽ khiến cho tất cả cùng đau khổ.
Và quả là trời có mắt. Phạm Đình Nguyên chết rồi, nhưng lại xuất hiện một Dương Nguyên, tài năng và bản lĩnh không kém. Trải qua chấn thương nghiêm trọng, anh phải thực hiện rất nhiều giải phẫu để chỉnh sửa khuôn mặt. Có những ngày sau giải phẫu, gương mặt căng cứng và đau đớn, những lớp vải trắng bện chặt, che lắp đi mọi hình dáng...những ngày đó trôi qua thật dài, thật dài. Một ngày mà cứ ngỡ như là một năm. Để rồi, hai năm trôi qua, anh trở lại là một Dương NGuyên hoàn toàn mới, một chuyên gia kinh tế tài giỏi, một người thống trị đúng nghĩa.
Đáng tiếc thay, công ty dược đó đã phá sản từ lâu, những người truy sát anh không chết thì cũng bị bắt giam. Nhưng lòng thù hận vẫn chưa bao giờ tắt trong anh. Càng đứng trên đỉnh cao của danh vọng, anh càng cảm thấy cuộc đời này thật đen tối. Công lý là thứ gì chứ? Một giới hạn con người đặt ra để rồi có vô vàn người phá bỏ giới hạn đó. Từ rất lâu rồi, trong Dương Nguyên đã không có hai từ công lý và chính nghĩa nữa. Đối với anh chỉ có con người, chỉ có kẻ thống trị mới có quyền quyết định mọi thứ. Và chính thành công mà mình đạt được cho anh quyết định mọi thứ.
Định mệnh đã cho anh gặp được Tưởng Thạch- một người cũng luôn xem thường công lý. Cả hai luôn biết quan điểm của nhau và chính hắn cũng là người bày ra trò chơi này. Lúc đầu chỉ là một vài trò nhỏ lẻ như bắt cóc, đánh đập...nhưng rồi, càng làm, anh càng cảm thấy sảng khoái. Càng chiếm đoạt, anh càng cảm thấy thiếu, cần có một thứ gì đó cao hơn, nhiều hơn...Và rồi trò chơi càng đi càng xa. Một người rồi đến một người, tất cả đều chết dưới tay anh, dưới tài năng của anh. Họ lần lượt phản ánh khát vọng to lớn và bản lĩnh của Dương Nguyên này.
-Hahhhahahha....
Tiếng cười vang vọng trong căn phòng. Có chút gì đó thê lương, có chút gì đó khổ sở và một chút buông bỏ.
Máu. Đỏ rực một góc trời. Dương NGuyên tự cắn lưỡi tự dẫn. Khi bác sĩ đến thì hô hấp đã tắt, tim đã ngừng đập. Bình thản và buông bỏ là những gì mà tất cả nhìn thấy được trên gương mặt ấy.
Ở đâu đó trên bầu trời đêm, một ánh sao vụt tắt. Đêm sắp tàn, ngày mới lại bắt đầu đến với những tia nắng đầu tiên nghiêng mình chiếu rọi khắp nhân gian.
Lúc Chương Hiểu nghe được tin đấy thì đã là hai ngày sau đó. Đối với cái chết của Dương Nguyên, cô đã từng lý giải rằng thật ra đối với tính cách của hắn, đó cũng là điều dễ hiểu. Một người tự cuồng đến mức phi lý như hắn thì chỉ có bản thân hắn mới có tư cách kết liễu mình. Pháp luật hay công lý từ lâu đã không còn ý nghĩa. Người tin tưởng vào chính nghĩa chỉ có Phạm Đình Nguyên và con người ấy đã chết từ rất lâu rồi.
Có những người luôn đổ lỗi cho số phận. Chính cuộc đời làm con người đổi thay hay chính con người tự biến mình trước định mệnh? Có ai sinh ra mà đã có tất cả, tất cả đều phải dựa trên rất nhiều sự đánh đổi. Và định mệnh đã đổi đi nhân sinh của con người? Tôi không biết.
Danh sách chương