Chương Hiểu ngỡ ngàng nhìn Lâm Gia Tuệ. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô vẫn thấy rất nhiều sự hoảng loạn và sợ sệt.

- Cậu ở đây đi, mình đi là được rồi.

Giọng Chương Hiểu khàn đặc, hai tay cô vỗ nhẹ vào vai Lâm Gia Tuệ. Là một bác sĩ tâm lý, hơn ai hết cô biết rõ trạng thái tâm lý của Gia Tuệ lúc này. Và bây giờ, nếu để cô ấy đối mặt với sự thật  này thì quá tàn nhẫn. Cô sợ, Lâm Gia Tuệ không chịu đựng được.

- Nhưng mà...mình...mình không muốn ở một mình...mình sợ lắm..mình muốn đi...

- Không sao, mình đi rất nhanh, rất nhanh sẽ quay lại. Gia Tuệ, cậu ở yên đây...được không? 

Sau khoảng hai phút, khi Lâm Gia Tuệ bắt đầu bình tĩnh lại, Chương HIểu đứng lên, quay nhanh về phía đầu xe. Hai tay cô nắm chặt lại với nhau, nhịp tim thì tăng lên liên tục. Thật ra Chương Hiểu cũng rất sợ nhưng bây giờ nếu cô cũng lùi bước thì Lâm Gia Tuệ phải làm sao? Sự việc này còn đi đến đâu nữa? Trước đầu xe là hình ảnh một  bé trai, nằm ngay cạnh vũng máu lớn, hai mắt trợn lên và mở to. Đúng là máu rất nhiều, nó loang rộng ra xung quanh và nhỏ từng giọt từng giọt. Cậu bé nắm đấy trơ trọi và lạnh ngắt. Chương Hiểu muốn bước đến nhưng chân cô run lên, muốn tiến vế phía trước nhưng không thể. Phía xa xa, có  một chiếc xe đẩy nhỏ đang nằm chỏng chơ bên vệ đường. 

Chương HIểu tiến lại gần cậu bé hơn, cô muốn nhìn rõ hiện trường thêm một chút.Cô nhẹ nhàng đưa tay lên mũi cậu bé. Đôi tay cô run rẫy một cách mất kiểm soát. Và rồi...

- Đã tắt thở.

Dẫu đã biết trước sự thật này nhưng khi thật sự phải đối mặt với nó, Chương Hiểu cũng không tài nào chấp nhận. Cô cảm thấy như bóng tối đang từng bước, từng bước nuốt chửng mình. Từng chút, từng chút một. Người cô lạnh ngắt nhưng rơi vào hầm băng, nước mắt thì không kiềm được rơi xuống. 

Đó là một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, trên người mặc một bộ đồ khá cũ, chiếc áo đã bạc màu và có đôi chỗ sờn rách. Trên người cậu cũng có khá nhiều vết thương, đặc biệt là hai tay bầm tím. Xét về màu sắc cũng như sự hồi phục, không khó để nhận thấy đây là vết thương cũ, khoảng vài tuần trước. 

- Khoang đã, tại sao máu lại chảy nhiểu như vậy?

Chương Hiểu bàng hoàng nhận ra vấn đề đó. Bởi lẽ, xét theo mức độ vết thương cũng như trạng thái nằm của cậu bé so với chiếc xe  thì  nguyên nhân chết có thể là  xuất huyết não hay  xương sườn đâm vào phổi, dẫn đến xuất huyết rồi tử vong. CHắc chắn sẽ có máu chảy, nhưng không nhiều như thế. Hơn nữa, cậu bé đã chết khá lâu rồi sao máu còn chảy nhiều như vậy?

- A........A.....

Chương Hiểu quay phắt lại, cô thấy nét mặt kinh hoàng của Lâm Gia Tuệ. Hai tay cô ôm lấy miệng mình, đôi mắt trừng lớn, hai chân thì khụy xuống.

- Gia Tuệ, sao cậu lại ra đây...Gia Tuệ...

Chương Hiểu kéo cô ra vệ đường, tránh đi hình ảnh kinh khủng ấy. Sự thật quá khủng khiếp và Lâm Gia Tuệ  chắc cũng chưa bao giờ nghĩ cơn ác mộng này lại xảy đến với mình.

- Bình tĩnh lại, có mình ở đây...Không sao cả...

- Là đứa bé đó,...là nó...đúng là nó...

- Cậu nói gì vậy? Đứa bé nào...? Gia Tuệ, nó là ai?

- Là nó...đúng rồi,là mười đứa bé...là đứa thứ hai...

Lâm Gia Tuệ không ngừng lặp lại những câu nói không đầu, không cuối. Hai tay cô bấu chặt vào đôi tay Chương Hiểu, không ngừng run lắc.  Chương Hiểu vô cùng lo sợ nhưng lý trí cho cô biết, có thể Lâm Gia Tuệ biết đứa trẻ ấy là ai.

- Nói cho mình biết, cậu biết nó đúng không? Gia Tuệ, nói cho mình biết?

- Là nó...đứa trẻ trong đoạn clip...

- Đoạn clip nào...

- Đoạn ác quỷ...ác quỷ của tâm hồn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện