-Không những vậy...Lâm Gia Tuệ từng nói cô ấy đã từng gặp nạn nhân. Dù cách nói của cô ấy rất hỗn lọan nhưng tôi tin việc này hoàn toàn có thể .
- Ở đâu?- Cao Trình quay phắt sang Chương Hiểu
- Trong một đoạn clip trên mạng. Hình như có tên là Ác quỷ của tâm hồn.
- Xem ra, chúng ta ngày càng bước vào một trò chơi mới rồi đây. Tôi nghĩ nó thú vị không kém đâu- Trình Ngạn Thâm đứng dậy tháo bao tay ra, từ tốn nói. Anh liếc nhìn Chuơng Hiểu rồi quay đi, bỏ mặc cô ở lại một mình. .
- Em làm gì sai sao? - Chuơng Hiểu nhìn Cao Trình khó hiểu.
- Vậy, em nghĩ mình đúng sao? Cao Trình cau mày. Nói rồi, anh cũng quay đi rất nhanh.
Đến lúc này, Chương Hiểu cũng bó tay. Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Diệp Như nhưng rồi cô ấy cũng bất lực.
- Đúng là phiền thật.
Hai giờ sau, sở cảnh sát.
Tất cả mọi người cùng tập trung nhìn vào chiếc màn hình nhỏ mà không ngừng khiếp sợ. Trình Ngạn Thâm thì tay nắm chặt thành từng nắm đấm, đôi mày cau chặt lại đầy suy tư. Còn Chương Hiểu thì im lặng mà nhìn mọi thứ lần lượt diễn ra.
Một đoạn clip hai mươi bảy phút nhưng lại khiến người xem rùng mình sợ hãi. Mười đứa trẻ, trai có , gái có, lần lượt được đưa vào một ngôi nhà. Đường đi rất tối, hai bên đen như mực, không thấy rõ được đường đi phía trước. Một người che kín mặt dẫn lần lượt từng người vào căn nhà.
Cánh cửa mở ra và mọi thứ bắt đầu. Ngôi nhà hay nói đúng hơn là một nhà giam thu nhỏ. Từng căn phòng như một trại biệt giam nằm liền kề nhau. Mỗi đứa trẻ được đưa vào những căn phòng khác nhau. Một tiếng động lớn vang lên. Khung cửa sắt đóng lại và cách cửa địa ngục cũng mở ra.
Không còn tối nữa, mọi thứ bây giờ sang lên, thứ ánh sang đang sợ. Trên màn hình hiện lên hình ảnh một căn phòng với tất cả mọi thứ đều trắng toát. Trần nhà, sàn nhà, đèn hay thậm chí là thức ăn hằng ngày cũng trắng nốt. Nhưng điều đáng sợ hơn hết chính là bốn chiếc đèn treo trên trần. Nó được bật hai mươi bốn trên hai mươi bốn và đương nhiên, ánh sáng tỏa ra từ đấy cũng là màu trắng. Chưa bao giờ, chưa khi nào, màu trắng lại hiện ra đáng sợ và kinh khủng như thế.
Ngày đầu tiên, hầu như tất cả đều bình thường dù một vài người tỏ ra khá sợ hãi. Nhưng đến ngày thứ mười thì mọi thứ đã khác. Những tiếng kêu gào bắt đầu xuất hiện. Từ căn phòng này, nó lan sang đến căn phòng khác và vọng ra khắp cả ngôi nhà. Đầu tiên là vài cá thể đơn lẻ nhưng rồi chỉ trong ít giờ sau, hàng loạt những đứa trẻ cùng nhau gào lớn. Chúng bắt đầu kích động, bắt đầu túng quẫn và mọi thứ cũng bắt đầu khó kiểm soát. Vật vã, làm mọi cách để thoát khỏi căn phòng ấy, là tâm lý chung của mọi hành động diễn ra trong nha giam ấy. Có đứa không ngừng đập đầu vào tường, có đứa lại không ngừng rung chiếc chuông nhỏ để trong phòng,cũng có người ngồi im và sợ hãi.
Ngày thứ hai mươi, những đứa trẻ đều cởi hết quần áo và chúng cũng bắt đầu có những cử chỉ khác thường như đi bằng bốn chân ,không ngừng gầm rú và ăn cả thịt sống đầy máu được đưa đến. Trước mắt người xem, bây giờ, những đứa trẻ ấy chính là những con thú đơn thuần và hoang dại nhất. Sống theo bản năng và mọi thứ đều theo thuộc tính của những loài vật.
Và rồi, đoạn clip cũng kết thúc ở đó với cái tên Ác quỷ của tâm hồn.
- Ở đâu?- Cao Trình quay phắt sang Chương Hiểu
- Trong một đoạn clip trên mạng. Hình như có tên là Ác quỷ của tâm hồn.
- Xem ra, chúng ta ngày càng bước vào một trò chơi mới rồi đây. Tôi nghĩ nó thú vị không kém đâu- Trình Ngạn Thâm đứng dậy tháo bao tay ra, từ tốn nói. Anh liếc nhìn Chuơng Hiểu rồi quay đi, bỏ mặc cô ở lại một mình. .
- Em làm gì sai sao? - Chuơng Hiểu nhìn Cao Trình khó hiểu.
- Vậy, em nghĩ mình đúng sao? Cao Trình cau mày. Nói rồi, anh cũng quay đi rất nhanh.
Đến lúc này, Chương Hiểu cũng bó tay. Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Diệp Như nhưng rồi cô ấy cũng bất lực.
- Đúng là phiền thật.
Hai giờ sau, sở cảnh sát.
Tất cả mọi người cùng tập trung nhìn vào chiếc màn hình nhỏ mà không ngừng khiếp sợ. Trình Ngạn Thâm thì tay nắm chặt thành từng nắm đấm, đôi mày cau chặt lại đầy suy tư. Còn Chương Hiểu thì im lặng mà nhìn mọi thứ lần lượt diễn ra.
Một đoạn clip hai mươi bảy phút nhưng lại khiến người xem rùng mình sợ hãi. Mười đứa trẻ, trai có , gái có, lần lượt được đưa vào một ngôi nhà. Đường đi rất tối, hai bên đen như mực, không thấy rõ được đường đi phía trước. Một người che kín mặt dẫn lần lượt từng người vào căn nhà.
Cánh cửa mở ra và mọi thứ bắt đầu. Ngôi nhà hay nói đúng hơn là một nhà giam thu nhỏ. Từng căn phòng như một trại biệt giam nằm liền kề nhau. Mỗi đứa trẻ được đưa vào những căn phòng khác nhau. Một tiếng động lớn vang lên. Khung cửa sắt đóng lại và cách cửa địa ngục cũng mở ra.
Không còn tối nữa, mọi thứ bây giờ sang lên, thứ ánh sang đang sợ. Trên màn hình hiện lên hình ảnh một căn phòng với tất cả mọi thứ đều trắng toát. Trần nhà, sàn nhà, đèn hay thậm chí là thức ăn hằng ngày cũng trắng nốt. Nhưng điều đáng sợ hơn hết chính là bốn chiếc đèn treo trên trần. Nó được bật hai mươi bốn trên hai mươi bốn và đương nhiên, ánh sáng tỏa ra từ đấy cũng là màu trắng. Chưa bao giờ, chưa khi nào, màu trắng lại hiện ra đáng sợ và kinh khủng như thế.
Ngày đầu tiên, hầu như tất cả đều bình thường dù một vài người tỏ ra khá sợ hãi. Nhưng đến ngày thứ mười thì mọi thứ đã khác. Những tiếng kêu gào bắt đầu xuất hiện. Từ căn phòng này, nó lan sang đến căn phòng khác và vọng ra khắp cả ngôi nhà. Đầu tiên là vài cá thể đơn lẻ nhưng rồi chỉ trong ít giờ sau, hàng loạt những đứa trẻ cùng nhau gào lớn. Chúng bắt đầu kích động, bắt đầu túng quẫn và mọi thứ cũng bắt đầu khó kiểm soát. Vật vã, làm mọi cách để thoát khỏi căn phòng ấy, là tâm lý chung của mọi hành động diễn ra trong nha giam ấy. Có đứa không ngừng đập đầu vào tường, có đứa lại không ngừng rung chiếc chuông nhỏ để trong phòng,cũng có người ngồi im và sợ hãi.
Ngày thứ hai mươi, những đứa trẻ đều cởi hết quần áo và chúng cũng bắt đầu có những cử chỉ khác thường như đi bằng bốn chân ,không ngừng gầm rú và ăn cả thịt sống đầy máu được đưa đến. Trước mắt người xem, bây giờ, những đứa trẻ ấy chính là những con thú đơn thuần và hoang dại nhất. Sống theo bản năng và mọi thứ đều theo thuộc tính của những loài vật.
Và rồi, đoạn clip cũng kết thúc ở đó với cái tên Ác quỷ của tâm hồn.
Danh sách chương