Trong suốt lộ trình, Huy không hề nói chuyện với Ngọc Hân, anh càng thu hẹp không gian với tất cả mọi người xung quanh khi chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt lúc nào cũng hướng ra ngoài nhìn dòng xe dần dần đông đúc. Anh đang nhớ đến những kỉ niệm đẹp trước kia của anh và Gia Nhi, thời gian quen nhau, cả hai cũng thường cùng nhau tham gia những chuyến dã ngoại như thế này. Lúc ấy, người ngồi vị trí này đều là Gia Nhi. Anh hỏi vì sao cô lại thích ngắm nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ kia, cô cười, bảo anh nhìn vào một chiếc xe, trông bề ngoài thì biết ngay họ là một đôi tình nhân. Người con gái ngồi sau ôm chặt người con trai, người con trai mặc dù chạy xe vẫn một tay nắm lấy tay người con gái. Khi dừng đèn đỏ, người con trai còn hôn lên tay người con gái, trông rất hạnh phúc. Trong cách nghĩ của Gia Nhi, mỗi chuyến xe là mỗi con đường khác nhau, tựa như đôi tình nhân ấy, họ sẽ cùng nhau đi đến con đường riêng của họ, hạnh phúc hay bất hạnh họ sẽ cùng nhau vượt qua, và có thể vượt qua hay không, đều dựa vào sức mạnh và niềm tin trong tình yêu của họ. Còn với Huy, cô được ngồi cùng anh trên một chuyến xe, dù có đến tận chân trời góc bể, cô vẫn tình nguyện theo anh. Và một điều nữa, ngồi ở vị trí này cạnh anh, trong một không gian hẹp, cô như cảm nhận được mọi thứ xung quanh đều chỉ dành riêng cho cả hai.
Mọi lời nói đều như gió thoảng mây bay, giờ đây tất cả đã trôi theo dòng người tấp nập kia. Nhưng Huy hiểu rõ, trong lòng anh không thể không nhớ Gia Nhi.
Tiếng cười đùa rộn ràng của đám sinh viên với những trò chơi vui nhộn của hướng dẫn viên du lịch khiến Huy không suy nghĩ thêm gì nữa. Anh ngoảnh nhìn, bất chợt trông thấy Ngọc Hân bên cạnh nét mặt xanh xao, ngồi im thin thít.
“Em bị say xe à?”
Cô đờ đẫn gật đầu.
“Ly à, bạn em bị say xe, em có mang theo dầu nóng không?” Huy đứng lên, gọi Ly đang ngồi phía sau.
“Không ạ!”
“Trên xe có ai mang theo dầu không ạ?” Người hướng dẫn viên nói trên micro hộ Huy.
“Có, có đây!”
Một nữ sinh viên lạ mặt từ dưới chuyền lên, Huy vội cầm lấy, ngồi xuống mở nắp.
“Gì…thế…ạ?” Ngọc Hân nhăn nhó. Cô rất ít khi dùng những thứ này.
“Chỉ cần xoa một ít em sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
“Thật chứ?”
“Ừm! Em cứ ngồi yên!”
Huy thoa một ít dầu vào tay, sau đó xoa vào hai bên huyệt thái dương của Ngọc Hân, xoa huyệt nhân trung và cả phía sau gáy. Trong lúc anh đưa tay nâng đầu cô lên, vươn người ra sau để xoa dầu, Hân hé mắt nhìn, gương mặt anh đang thật gần với cô, mùi hương trên người anh tỏa ra bỗng khiến tim cô đập từng hồi kì lạ.
Các sinh viên đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn cả hai. Ly và Hoàng khẽ ra hiệu cho tất cả ổn định về chỗ ngồi, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Nóng quá! Cay cả mắt!”
“Sẽ mau hết thôi! Em cũng nên ngủ một chút, tỉnh dậy sẽ không sao nữa!”
Hân nghe lời nhắm mắt. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, chẳng biết vì tác dụng của dầu nhanh chóng xóa tan cơn khó chịu trong lòng, hay là vì tim cô đã tìm được nhịp đập riêng mà cô không hay biết.
_
Mọi lời nói đều như gió thoảng mây bay, giờ đây tất cả đã trôi theo dòng người tấp nập kia. Nhưng Huy hiểu rõ, trong lòng anh không thể không nhớ Gia Nhi.
Tiếng cười đùa rộn ràng của đám sinh viên với những trò chơi vui nhộn của hướng dẫn viên du lịch khiến Huy không suy nghĩ thêm gì nữa. Anh ngoảnh nhìn, bất chợt trông thấy Ngọc Hân bên cạnh nét mặt xanh xao, ngồi im thin thít.
“Em bị say xe à?”
Cô đờ đẫn gật đầu.
“Ly à, bạn em bị say xe, em có mang theo dầu nóng không?” Huy đứng lên, gọi Ly đang ngồi phía sau.
“Không ạ!”
“Trên xe có ai mang theo dầu không ạ?” Người hướng dẫn viên nói trên micro hộ Huy.
“Có, có đây!”
Một nữ sinh viên lạ mặt từ dưới chuyền lên, Huy vội cầm lấy, ngồi xuống mở nắp.
“Gì…thế…ạ?” Ngọc Hân nhăn nhó. Cô rất ít khi dùng những thứ này.
“Chỉ cần xoa một ít em sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
“Thật chứ?”
“Ừm! Em cứ ngồi yên!”
Huy thoa một ít dầu vào tay, sau đó xoa vào hai bên huyệt thái dương của Ngọc Hân, xoa huyệt nhân trung và cả phía sau gáy. Trong lúc anh đưa tay nâng đầu cô lên, vươn người ra sau để xoa dầu, Hân hé mắt nhìn, gương mặt anh đang thật gần với cô, mùi hương trên người anh tỏa ra bỗng khiến tim cô đập từng hồi kì lạ.
Các sinh viên đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn cả hai. Ly và Hoàng khẽ ra hiệu cho tất cả ổn định về chỗ ngồi, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.
“Em cảm thấy thế nào?”
“Nóng quá! Cay cả mắt!”
“Sẽ mau hết thôi! Em cũng nên ngủ một chút, tỉnh dậy sẽ không sao nữa!”
Hân nghe lời nhắm mắt. Một cảm giác ấm áp lan tỏa, chẳng biết vì tác dụng của dầu nhanh chóng xóa tan cơn khó chịu trong lòng, hay là vì tim cô đã tìm được nhịp đập riêng mà cô không hay biết.
_
Danh sách chương