Doãn Thiên Duật từ từ ngồi xuống giường và dựa lưng về phía tường, tay vẫn cầm đt nhận cuộc gọi

-Vẫn không có thông tin gì sao?

Hắn không hài lòng hỏi, Uy Vũ lại tiếp tục báo cáo

-Ngài nên đến xem thử ạ, ông ta thực sự rất đáng nghi, ông ta nói nếu muốn biết mọi chuyện thì ngài phải đến đây một mình.

Doãn Thiên Duật nhíu mày đầy vẻ suy tư, trên khuôn mặt toát lên cả một luồng khí lạnh, rồi lạnh lùng ra lệnh

-Chuẩn bị đi!

Không đợi Uy Vũ đáp lại, hắn lười biếng cúp máy, ném thẳng lên giường, và bắt đầu đứng lên đi đến mở tủ lấy một bộ quần aó mặc ra ngoài rồi thay vội. Sau khi quần aó đã chỉnh tề, hắn lại nhìn về cửa phòng tắm, trên mặt là một vẻ dịu dàng nhưng lại đầy bực nhọc ,đi đến ngăn kéo,lấy ra một mảnh giấy nhỏ rồi ghi vài dòng lên đó.

Rầm

Hắn dứt khoát đi thẳng ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại

Phương Du Kỳ nhẹ đẩy cửa phòng tắm đi ra, cô lặng nhìn theo bóng lưng đã khuất, chợt thở phào nhẹ nhõm. Vậy là đêm nay cô có thể thoát khỏi đại nạn rồi, nhưng, ánh mắt liền dừng lại ở mảnh giấy trên đầu giường, cô đưa tay cầm lấy nó.

"Tôi có việc phải giải quyết. Em cứ ngủ trước đi, tôi sẽ về muộn!"

Nét chữ cứng cáp, dứt khoát như chính con người của hắn vậy.

Nhưng, chỉ một câu đơn giản như vậy sao, thậm chí ngay cả lời chúc ngủ ngon cũng chẳng có ,hắn thực sự chỉ xem cô là tình nhân thôi sao?

Nắm chặt mảnh giấy trong tay mà nó đã nhăn nhúm từ lúc nào không hay, nơi lồng ngực của cô cảm thấy hơi nhói, một cảm giác mất mát trào ra.

****

Đoạn đường đầy bụi cây rậm rạp và phải nói là rất hẹp, những ổ voi, ổ gà đầy đường. Chiếc xe thể thao khó khăn vượt lên từng chút một, trong đêm tối thế này lại khiến người ta có cảm giác bất an

-Lão đại! Ngài tin lời gã đó sao?

Ngồi trong ghế lái phụ, Kỳ Vũ khó hiểu quay lại hỏi Doãn Thiên Duật đang nhắm mắt nằm tựa lên ghế sau, thật sự cậu ta không hiểu nổi, tại sao lão đại của họ lại khẩn trương đến vậy ,chỉ vì một người con gái sao? Mà lại là con gái của kẻ thù! Thật sự đang xảy ra chuyện gì đây?

Doãn Thiên Duật từ từ mở mắt, hắn day day vùng thái dương đau nhức

-Nếu chúng muốn chơi chốn tìm thì tôi đây rất sẵn sàng!

Chiếc xe lại từ từ di chuyển, lao thẳng vào màn đêm.

***

- Chủ nhân!Chúng ta cứ ra tay loại bỏ Doãn Thiên Duật là được!

Trong một căn phòng chỉ nhá nhem chút ánh sáng, người phụ nữ cằn nhằn phía sau người đàn ông

-Chủ nhân, ngài nhất định không được làm tổn thương Phương Du Kỳ! Giờ cô ấy không còn là người của Phương gia nữa nên đối với chúng ta chẳng có gì đáng ngại cả!

Người đàn ông từ từ xoay người lại, giọng nói có chút không vui như vang lên từ địa ngục

- Không sai, Phương Du Kỳ hiện giờ không còn là người của Phương gia nhưng cô ta lại là người phụ nữ của Doãn Thiên Duật, ngay từ đầu ta đã nói là Doãn Thiên Duật nhất định sẽ mê đắm cô ta, chúng ta chỉ cần lợi dụng điểm này thôi!

Người phụ nữ cũng chưa chịu từ bỏ, bà ta khăng khăng

- Không thể để họ ở gần nhau được!

Người đàn ông hừ lạnh

- Ngươi sợ cô ta sẽ yêu Doãn Thiên Duật sao?

-Chủ nhân!

Giọng người phụ nữ phản kháng lại vang lên, người đàn ông tức giận quát

-Đủ rồi!

****

Hai chiếc xe thể thao dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ được bao bọc từ vườn hoa mộc lan. Chiếc xe phía trước được mở cửa ra, Uy Vũ nhanh chóng bước xuống và chạy đến gần chiếc xe phía sau cung kính cúi đầu

-Lão đại!

Cửa xe cũng từ từ mở ra, Kỳ Vũ bước ra mở cửa sau .Lúc này Doãn Thiên Duật mới từ từ bước xuống, nhìn Kỳ Vũ và Uy Vũ rồi gật đầu

-Người đâu?

Uy Vũ nhanh chóng mở lời

- Đang đợi bên trong ạ, lão đại! Mời!

Nói xong Uy Vũ liền cúi người làm động tác mời rồi đi trước vài bước dẫn đường, Doãn Thiên Duật cũng bước theo sau, và cuối cùng là Kỳ Vũ. Khi đi ngang qua vườn hoa mộc lan, Doãn Thiên Duật hơi sửng người lại.

Hoa mộc lan!

Đây là loài hoa mà Phương Du Kỳ thích. Sở dĩ hắn biết được là do có lần cô đã tìm loài hoa này trong Bạc Thiên Bảo, nên thợ làm vườn đã báo lại với hắn .Bây giờ nhìn thấy chúng hắn lại nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của một cô gái đang tức giận. Sau một hồi suy tư, hắn tiếp tục đi thẳng

Két!

Cánh cửa không khóa được Uy, Vũ cận thận đẩy ra. Cậu ta quan sát kỹ bên trong, thấy không có vẻ gì đáng ngại mới quay lại nói

-Lão đại, có thể vào được!

Doãn Thiên Duật gật đầu rồi bước vào, Kỳ Vũ cũng theo sau. Phòng khách của ngôi nhà tuy nhỏ nhưng được bày biện rất gọn gàng và ấm áp, bộ bàn ghế bằng da thật được đặt trên đó là những chiếc gối ôm hồng nhạt, vừa nhìn là biết nhất định chủ nhân của ngôi nhà này là phụ nữ rồi, trên kệ sách và khung cửa sổ đặt toàn các chậu hoa mộc lan đang nảy mầm.

Doãn Thiên Duật đi một vòng xem xét rồi thản nhiên ngồi xuống ghế, tự rót cho mk một tách trà, Kỳ Vũ và Uy Vũ lại cận thận quan sát xung quanh

-Thật không hổ danh là vị Tổng tài uy tín, rất đúng hẹn!

Nghe một giọng hơi khàn khàn vang lên, cả Kỳ Vũ và Uy Vũ vẻ mặt đầy cảnh giác. Doãn Thiên Duật vẫn không chút bất ngờ, hắn chỉ nhếch mép cười và đưa tách trà lên môi, uống một ngụm

-Trà thơm thế này mà chỉ mình tại hạ thưởng thức thì không đúng phép tắc chút nào!

Giọng nói kia lại vang lên lần nữa

-Đừng nhiều lời với nhau làm gì? Cậu chọn đi, Doãn Thị hay tính mạng của Phương Du Kỳ?

Nghe ông ta nhắc đến ba chữ Phương Du Kỳ, tay hắn hơi khựng lại, nếu thật sự ông ta đụng đến cô có lẽ hắn sẽ điên mất.... Nhưng hắn không muốn mọi chuyện được như ý ông ta.

-Ngài thật khéo đùa! Không phải ngài nghĩ Doãn mộ sẽ vì một người phụ nữ mà bán cả gia tài của mình chứ?

Người đàn ông kia cũng không hề tỏ ra lúng túng, ông ta đáp lại bằng thái độ dửng dưng

-Vậy thì quá tốt rồi, bọn thuộc hạ của tôi cũng lâu lắm rồi không gần gũi phụ nữ, coi như Doãn tống đây tặng cho chúng tôi một món quà gặp mặt, ý cậu thế nào?

Tay phải của Doãn Thiên Duật đã nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên trán hắn, đây là dấu hiệu hắn thực sự tức giận nhưng lại nén ngọn lửa đó xuống, trả lời bằng giọng điệu của một người ngoài

-Nếu ngài muốn thì tại hạ cũng có thể tặng cho ngài những món quà sạch sẽ hơn!

Người đàn ông cười đầy thỏa mãn, xem ra lão đã đoán đúng, Doãn Thiên Duật thực sự quan tâm Phương Du Kỳ

-Chẳng phải trước đây cậu cũng từng tặng Đồng Dĩ cho đám thuộc hạ thân cận sao? Bây giờ là con gái, để mẹ con cùng là miếng mồi ngon cho một đám thú vật không phải sẽ rất thú vị sao?

Doãn Thiên Duật bị câu nói của ông ta làm cho bất ngờ. Làm sao ông ta biết được chuyện xảy ra mười năm trước, chuyện đó chỉ có Phương gia và Doãn gia biết được.

-Rốt cuộc thì ngài là ai?

Ông ta cảm thấy lớp vỏ tự cao tự đại của Doãn Thiên Duật dần bị lột bỏ,trong lòng không khỏi mừng thầm. Kỳ Vũ, Uy Vũ cũng bị bất ngờ

***

Khắp biệt thự Phương gia đều đầy những tiếng cười đùa chúc mừng, hoa tươi, bánh kẹo đầy ắp

-Ông nội!

Tiểu Du Kỳ từ cầu thang chảy xuống, phóng nhanh như bay đến sofa ở phòng khách và nhào vào lòng của Phương Tử Đức

-Ông nội, ông nội dẫn Kỳ nhi đi mua gấu túi đi, ông nội!

Vừa nói tiểu Du Kỳ vừa cầm lấy tay Phương Tử Đức mà lắc. Phương Tử Đức cười ha hả, ông xoa xoa đầu đứa cháu gái cưng của mình

-Kỳ nhi ngoan, lát nữa con sẽ có rất nhiều quà, trong đó sẽ có gấu túi thôi!

Tiểu Du Kỳ chu cái miệng nhỏ

-Ông nội!

Cô bé nhìn ông nội bằng đôi mắt trong veo như cún con. Phương Tử Đức cũng đành chìu cô bé, ông véo nhẹ lên chiếc má như trái đào mỏng của cô bé

-Được rồi tiểu công chúa của ta, ông nội sẽ đi mua gấu túi với con!

--------------

Hai ông cháu cùng dắt tay nhau về đến cổng biệt thự, trên tay tiểu Du Kỳ ôm một con gấu túi bằng bông mềm, trên môi cô bé là một nụ cười hạnh phúc, nhưng... Nụ cười ấy từ từ tắt ngúm khi nhìn thấy trong nhà là một hỗn chiến, người làm trong nhà chạy chốn hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều bị đập nát hết cả, cô bé bắt đầu cảm thấy sợ, cô nắm chặt tay ông nội

-Ông nội! Nhà ta có trộm sao ạ?

Phương Tử Đức không trả lời, ông giữa chặt tay cháu gái rồi đi vào trong

-Mẹ! Mẹ ở đâu ạ?

Tiểu Du Kỳ vừa lo vừa sợ gọi mẹ, cô bé vẫn đứng sát ông nội mình

-A.... Cầu xin các người!

Cô bé nghe tiếng kêu của mẹ từ trên phòng ngủ, cô không chút suy nghĩ rời khỏi tay ông nội và vụt chạy lên gác. Phương Tử Đức cũng lo lắng đuổi theo

Tiểu Du Kỳ mở cửa phòng ra.

Bộp

Con gấu túi trên tay cô bé rơi xuống sàn, tay chân như bị đóng băng, cô không thể tin được những gì đang xảy ra, mấy gã đàn ông lực lượng quần aó xộc xệch đang cuồng bạo mẹ cô... Nước mắt, từng giọt cứ thế rơi ra, cô muốn kêu cứu nhưng tại sao không thể cất giọng nổi... Đến khi, đám cầm thú kia đã thỏa mãn, mẹ cô kéo vội đóng quần aó che nát vụn che lên người, khắp cơ thể và mặt bà toàn những dấu vết do bọn chúng để lại. Không ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp như thiên xứ của bà, tuy đã có một cô con gái nhưng bà vẫn còn rất trẻ

Bà ngồi trên giường nhìn đứa con gái duy nhất của mình, từ từ bước xuống giường và đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra rồi quay lại mỉm cười với cô bé

-Kỳ nhi, mẹ yêu con!

Dứt lời bà từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài

-------------------

-Mẹ.... Không được!

Phương Du Kỳ mồ hôi ướt đẫm trán, cô hoảng sợ ngồi bật dậy, hít thở dồn dập cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn qua chỗ trống bên cạnh.

Doãn Thiên Duật vẫn chưa về!

Cô vừa sợ hãi vừa cô đơn và lạc lõng.

Giá như bây giờ hắn ở đây thì tốt biết mấy. Cô sẽ không còn sợ như lúc này nữa.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, sau đó lại giọng đầy lo lắng của quản gia

-Tiểu thư, cô không sao chứ?

Phương Du Kỳ thất vọng thở dài nhưng vẫn muốn hy vọng ,cô bước xuống giường và mở cửa ra

-Thiếu gia vẫn chưa về sao ạ?

Quản gia nhìn cô đầy phức tạp

-Thiếu gia vẫn chưa về, cô có cần gì không?

Phương Du Kỳ cười yếu ớt lắc đầu

-Cháu không sao đâu ạ ,bác đi nghỉ đi ạ!

Thấy cô nói vậy quản gia cũng yên tâm, bà cúi đầu chào rồi đi xuống. Phương Du Kỳ vô lực đóng cửa lại và lặng lặng bước về phía giường

*****

Doãn Thiên Duật ngồi trên xe suy tính gì đó, hắn không hề biết điện thoại đã reo bao nhiêu lần

-Lão đại, ngài có cuộc gọi đến!

Kỳ Vũ quan sát nãy giờ mới lên tiếng gọi. Doãn Thiên Duật lười biếng nhận cuộc gọi

-Thiếu gia, cậu về chưa ạ? Phương tiểu thư cô ấy chẳng chịu đi ngủ, cứ đứng ngoài ban công nhìn ra phiá cộng thôi!

Doãn Thiên Duật lo lắng hỏi lại

-Cô ấy như vậy lâu chưa?

Quản gia vội đáp

-Lúc nãy cô ấy gặp ác mộng ạ!

Doãn Thiên Duật nhanh chóng trả lời rồi cúp máy

-Về Bạc Thiên Bảo!

Chiếc xe từ từ di chuyển ra khỏi khu vực rậm rạp kia và phóng ra đường lớn, hắn điên lên mất, tại sao lại có cô gái ngốc đến vậy cơ chứ?

Reng reng reng

Điện thoại hắn lại đổ chuông, cầm điện thoại lên nghe vội

-Cô ấy lại làm sao nữa ?

Hắn không nhận ra là đầu dây bên kia đang ngơ ngẩn

-Thiếu gia, cậu về ngay đi, phu nhân lại không chịu ăn uống gì nữa rồi!

Doãn Thiên Duật lấy lại bình tĩnh, hắn chỉ trả lời đơn giản

-Tôi biết rồi!

Vừa cúp máy, hắn không biết phải làm gì đây, cả mẹ và Phương Du Kỳ đều đang cần hắn, hắn nên làm sao đây?

Cuối cùng, cầm điện thoại lên nhấn nút gọi về Bạc Thiên Bảo

-Giúp tôi khuyên cô ấy đi ngủ, có thể tôi sẽ không về ngay được... Đừng để cô ấy bị cảm!

Dặn dò quản gia xong, hắn nói với lái xe

-Quay lại đi, trở về Doãn gia!

Chiếc xe lại quay đầu lại, lao nhanh trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện