Biệt thự Trình gia tọa lạc tại một vùng ngoại ô của thành phố Thượng Hải, tận dụng những ưu đãi của tự nhiên để tạo thành một không gian sống đầy sắc trời, đồng thời cũng là một thế giới sáng tạo riêng của chủ nhân ngôi nhà vào những tác phẩm nghệ thuật của mình-Trình Sở Uy, người đã sáng lập nên công ty Nghệ thuật B&C, cũng là ba ruột của Trình Tố Vy, ông đặc biệt rất đam mê hội họa

-Bác trai! Con thật sự cần sự giúp đỡ của bác!

Trong vườn hoa của tòa biệt thự, Trình Sở Uy đang mải miết chỉnh sửa từng nét vẽ trên bức tranh, Phương Du Kỳ ngồi bên cạnh mà sốt ruột lên tiếng

-Bác trai, bác có thể cho con xem qua đoạn camera lúc đó mà!

Trình Sở Uy đành đặt chiếc cọ vẽ xuống khay màu, ông ôn nhu nhìn Phương Du Kỳ

-Kỳ nhi! Không phải là bác không muốn giúp cháu, có lẽ cháu đã nhìn lầm rồi! Mẹ cháu không thể xuất hiện ở đó được!

Phương Du Kỳ vẫn không từ bỏ, cô lại tiếp tục thuyết phục

-Bác trai! Cho dù cháu có nhìn lầm ai nhưng bà ấy thì cháu không bao giờ có thể nhầm được, vì đó là mẹ cháu!

Trình Sở Uy thở dài một hơi rồi lại nói tiếp

-Cho dù là vậy thì sao cơ chứ? Nếu mẹ cháu không hề muốn xuất hiện thì cho dù cháu có cố gắng tìm kiếm thì cũng là vô ích mà thôi! Hơn nữa bà ấy thật sự không còn trên đời này nữa!

Phương Du Kỳ kích động đứng bật dậy

-Cháu không tin, mẹ cháu thật sự vẫn còn sống, cháu nhất định sẽ tìm ra bà ấy, tìm ra tất cả sự thật!

Nói một hơi dài xong, Phương Du Kỳ nhận thấy mình đã hơi lớn tiếng ,cô lúng túng điều chỉnh lại giọng nói và tâm trạng

-Xin lỗi, con đã thất lễ rồi! Con xin phép!

Cô cúi đầu chào rồi đi thẳng ra vườn hoa, lúc chạy gần đến cổng

-Du Kỳ! Cậu sao vậy?

Tố Vy bất ngờ gọi nhưng Phương Du Kỳ không buồn trả lời, cô chạy nhanh ra khỏi tòa biệt thự trước vẻ mặt ngây ngốc của mẹ con Tố Vi.

-Kỳ nhi!

Mẹ của Trình Tố Vy đuổi theo ra cổng, lúc này Phương Du Kỳ chợt dừng bước, cô xoay người lại, nhìn người phụ nữ trrước mặt bằng đôi mắt đã sớm phủ màng hơi nước

-Bác gái, cháu xin phép trước ạ!

Lâm Nhược Tranh, mẹ của Trình Tố Vy, bà vốn là con gái nuôi của Perf John-sư phụ của chồng bà, là một người phụ nữ đầy tình cảm nên bà luôn xem Phương Du Kỳ như con gái, đặc biệt là từ lúc cô mất đi mẹ ruột của mình. Hôm nay khi nhìn thấy Phương Du Kỳ xuất hiện ở nhà bà, bà đã xúc động đến rơi lệ, còn gì hạnh phúc hơn Khi được trông thấy đứa con gái mà bà đã săn sóc gần 10 năm trời hoàn toàn bình an vô sự. Bà đã ốm liệt giường suốt ba ngày khi nghe Tố Vy nói rằng Phương Du Kỳ đã rời khỏi Phương gia và sống như một cô tình nhân được Doãn Thiên Duật bao dưỡng,....

-Kỳ nhi! Con nhóc vô tâm này! Con định cứ thế mà đi ư? Không lẽ con không nhớ bà già này sao?

Nước mắt đã bắt đầu rơi trên khuôn mặt hệt như thiên xứ của Phương Du Kỳ, làm sao cô không nhớ chứ, từ ngày cô trở thành đứa mồ côi mẹ chính bà đã thắp lên trong cô một hy vọng sống mới, bà đã cho cô tình yêu của một người mẹ, cô còn nhớ rất rõ lần đầu tiên bà xuất hiện trước cuộc đời cô, đó là ngày mai táng mẹ cô ,lúc ấy, cô như một con búp bê xinh đẹp bị người khác đập phá, cô ngồi ở một góc khuất đầy vô hồn, cô k khóc, không nói gì, chỉ ngồi im lặng mà thôi. Khi đó, bà đã đến ngồi cạnh cô, đưa cô một viên kẹo, nhưng đó lại là một viên kẹo thuốc, nó rất đắng, cô đã nhả ngay ra khỏi miệng, Lâm Nhược Tranh cười khổ rồi xoa đầu cô

-Con vẫn chưa thể từ bỏ bản thân!

Tiểu Du Kỳ nhìn bà đầy thắc mắc, Lâm Nhược Tranh nói tiếp, bà cũng từ từ cầm tay cô bé lên

-Con vẫn còn yêu bản thân mình, con biết được đau đớn mà con phải chịu, con sẵn sàng vứt bỏ nó, như viên kẹo vừa rồi, vậy tại sao con không thể đứng lên?

-Ta biết đối với một đứa trẻ khi mất mẹ thì đau đến mức nào, nhưng con có nghĩ rằng mẹ con sẽ cảm thấy thế nào khi con thất bại như vậy không?

Nước mắt cứ dòng rã rơi xuống trên khuôn mặt đã sớm tái nhợt của cô... Kể từ hôm đó bà đã giành một phần tình thương của một người mẹ cho cô

-Bác gái, Kỳ nhi xin lỗi!

Cô òa khóc lên khi nhìn thấy người mẹ còn lại của cô khoé mắt đã ướt lệ

- Con nhóc xấu xa này, tối rồi mà con còn muốn đi đâu? Hức... hức...!

Phương Du Kỳ không thể kìm lòng được nữa, giờ phút này cô hoàn toàn trở nên yếu đuối, một Phương Du Kỳ vẻ ngoài lạnh như băng, một Phương Du Kỳ luôn tự, chống chọi với cuộc đời hoàn toàn biến mất, cô chỉ còn là một cô con gái muốn làm nũng với mẹ... Cô chạy nhanh đến ôm chầm lấy người mẹ đã sinh cô ra lần thứ hai

-Hức... Hức...Kỳ nhi xin lỗi! Xin lỗi người!

Lâm Nhược Tranh cũng xúc động ôm chặt cô con gái thứ hai của mình đầy yêu thương

------------------

Khóc rất nhiều đã làm cơ thể cô mệt mỏi ,Phương Du Kỳ nằm cuộn tròn trên chiếc giường êm ái của Tố Vy, tay cô ôm một con gấu túi bằng bông mềm,Lâm Nhược Tranh ngồi bên cạnh cô nhìn ngắm cô ngủ, bà đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc mềm như tơ lụa của cô, thỉnh thoảng lại đưa tay lau khoét mắt.Lòng bà chợt nhói đau như ngàn con dao nhỏ đâm xuyên qua khi tầm mắt dừng lại trên những dấu hôn xanh xanh tím tím trên cổ và gáy của cô

-Ưm...!

Phương Du Kỳ chợt chuyển mình để tìm tư thế ngủ thoải mái hơn, cổ aó cô lại bị lộ ra một khoảng. Lâm Nhược Tranh khẽ nhíu mày.

Là một sợi dây chuyền!

Nhưng sợi dây chuyền này không phải là loại dây chuyền bình thường ,trên mặt dây chuyền là một bông hoa mẫu đơn được khắc rất tinh xảo và tỉ mỉ

Hoa mẫu đơn!

Đây rõ ràng là chứng cứ chứng minh cho vị trí nữ chủ nhân của một một gia tộc hay một tổ chức, Phương Du Kỳ lại có sợi dây chuyền này, nếu là vị trí nữ chủ nhân thì đây cũng không có gì là lạ, thế nhưng .....

Hình ảnh này hoàn toàn không phải hình ảnh đại diện của Phương gia!

Vậy thì nó là...

Của Doãn gia?

Không thể nào! Doãn Thiên Duật không phải chỉ xem cô là tình nhân thôi sao,có lý gì hắn lại cho cô vị trí nữ chủ nhân cơ chứ?

Nhưng bà cũng chưa dám chắc vì biểu tượng nữ chủ nhân của Doãn gia rất ít người được nhìn thấy, nghe đồn rằng nữ chủ nhân cuối cùng của nó là Doãn Sang Sang, sợi dây chuyền này không phải đã được Doãn gia dấu đi rồi sao?

Làm sao lại có thể...?

Lâm Nhược Tranh lắc lắc đầu cho những dòng suy nghĩ đó biến mất, bà nhìn Phương Du Kỳ đang ngủ say một lần nữa, trên toàn chỉ toàn vẻ chìu mến, hôm nay có lẽ cô đã mệt lắm rồi nên mới có thể ngủ ngon như vậy, nhìn cô ngủ trong bộ dạng đầy nhếch nhác mà lòng bà lại quẵng đau,chiếc quần jean trắng và chiếc aó thun ôm cùng với một chiếc aó khoác màu đen và chiếc aó khoác dạ đen, vừa nhìn là đã biết cô sống rất vội vàng, đó là minh chứng cho quá trình bỏ trốn với cách ăn mặc mà cô thích, Kỳ nhi của bà từ trước đến nay là người ăn trên ngồi trước, làm gì cũng không ai cấm nhưng tại sao bây giờ, từ ăn mặc, đi đi về về đều k được tự do? Làm sao bà chịu đựng nổi đây?,nhưng cô vẫn ngủ rất ngon, có lẽ cô vẫn ổn, nhìn cô ngủ như một đứa trẻ hư, ngay cả giày cũng chưa cởi bỏ ,bà chỉ biết lắc đầu rồi cúi xuống tháo đôi giày con thỏ trên chân cô xuống

Không thể nào!

Kỳ nhi của bà sao lại!

Cổ chân cô là một vết bầm đã mờ còn có những vết xước đang dần mất đi

Đó là dấu vết bị thắt lưng hay dây thừng trói lại.

Tên súc sinh đó làm sao có thể hành hạ cô như vậy?

Lâm Nhược Tranh cảm thấy rất khó thở, bà thực sự không thể chịu đựng thêm nữa!

Ánh mắt bà hiện lên một quyết định táo bạo!

---

- Mẹ! Chúng ta không thể làm vậy được!

Trong phòng khách, Tố Vy bất mãn kháng cự lại quyết định của mẹ mình

- Mẹ cũng biết hiện giờ Du Kỳ là người của Doãn Thiên Duật, mẹ! Doãn thị đó, chúng ta đấu không lại đâu! Nếu mẹ thật sự thương Du Kỳ thì mẹ nên để cô ấy về đi!

Lâm Nhược Tranh hừ nhẹ một tiếng

-Cậu ta thì có gì mà đáng sợ đến vậy cơ chứ? Mẹ muốn bảo vệ con gái của mẹ đấy thì sao nào?

Tố Vy cũng không chấp nhận thỏa hiệp, cô lại tiếp tục phân tích

-Mẹ! Du Kỳ rõ ràng là đã bỏ trốn, nếu Doãn Thiên Duật điên cuồng tìm kiếm thì đừng nói B&C, mà ngay cả thế giới hắn cũng có để quật lên đấy!

Lâm Nhược Tranh lại tiếp tục theo đuổi lập trường của mình

-Nói linh tinh! Chẳng lẽ con không biết tên khốn đó đã đối xử thế nào với Kỳ nhi sao? Trên người con bé đầy thương tích, chắc chắn tên súc sinh đó không chỉ có ép nó làm công cụ ấm giường cho hắn mà còn ra tay đánh con bé nữa...!

Nói tới đây mắt bà đã bắt đầu ươn ướt, bà đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở hốc mắt

-Con thật sự muốn con bé phải sống như vậy sao?

Tố Vy nhìn mẹ mình như vậy mà lòng cũng đau, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi ngồi xuống cạnh bà

-Mẹ! Du Kỳ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời Doãn Thiên Duật thì sẽ không khiến hắn phải tức giận đâu ạ!

Lâm Nhược Tranh vẫn bất mãn với thái độ của con gái, bà tức giận hỏi lại

-Ngoan ngoãn nghe lời? Hừ! Chẳng lẽ nó phải quỳ dưới ống quần của hắn sao? Mẹ cho con biết! Không đời nào !

Tố Vy bất lực gọi

-Mẹ...!

Trình Sở Uy nãy giờ theo dõi cuộc tranh cãi giữa hai người lúc này mới đưa ra ý kiến

-Tố Vy, cứ theo lời mẹ con đi, tạm thời cứ để Kỳ nhi ngủ đây đã! Hôm nay là ta đã làm nó buồn!

Tố Vy thấy một mình cô không thể nói lý gì với ba mẹ nữa nên cũng mắt nhắm mắt mở chấp nhận

-Con sẽ đi ngay đây ạ!

Cả ba người cùng hướng mắt về phía phát ra tiếng nói

Là Phương Du Kỳ!

Cô đã tỉnh!

Phương Du Kỳ từ trên cầu thang bước xuống, cô đến trước mặt mọi người

-Bác trai, bác gái! Xin lỗi vì tối thế này rồi vẫn còn làm phiền hai người! Con phải về rồi!

Cô cúi chào hai người rồi ngẩng đầu lên.

-Bác trai! Xin lỗi vì khi nãy đã thất lễ ạ!

Trình Sở Uy từ từ đứng lên, ông xoa xoa đầu cô rồi thở dài

-Ta phải xin lỗi con vì không giúp gì được cho con thì đúng hơn! Nhưng Kỳ nhi à, muốn tìm sự thật thì đừng rời khỏi Doãn Thiên Duật!

Ông nói một câu đầy ẩn ý nhưng không phải ai cũng có thể giải đáp được

-Lão gia, phu nhân! Người của Doãn tiên sinh đến!

Doãn Thiên Duật!

Quả nhiên hắn đã đến!

Phải rồi, hắn phải đến thôi! Không phải trời đã tối rồi sao?

Phươg Du Kỳ không khỏi cười khổ, cô cố gắng giữ bình tĩnh rồi cúi đầu lần nữa, quay sang phía Tố Vy, cô cầm lấy tay Tố Vy

-Tớ sẽ liên lạc sau!

Cả hai người cùng gật đầu như hứa hẹn. Phương Du Kỳ hít sâu một hơi rồi đi theo hướng quản gia chỉ. Còn lại gia đình ba người với ba tâm trạng khác nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện