- Ưm...

Phương Du Kỳ cảm giác toàn thân bị nghiền nát ,cô khó khăn cử động nhưng đều vô ích, cô đưa tay sờ lên đầu để sắp xếp lại suy nghĩ.

-Tỉnh rồi sao?

Cô bị dọa đến hoảng hốt ,ngây ngốc nhìn người đàn ông đang đứng trước giường.

-Anh... anh... Định dọa chết tôi sao?

Doãn Thiên Duật chỉ nở nụ cười nhạo

-Cô cũng thật biết tận hưởng nhỉ?

Sau đó hắn đi đến bên tủa, lấy một hộp gì đó ném đến trước mặt cô, dĩ nhiên cô biết đó là gì nên cũng nhanh chóng cầm lên.

Nhưng

-Ba tôi sao rồi?

Hắn không trả lời mà nhìn cô với vẻ không hài lòng. Cô liền lấy ra một viên thuốc rồi nhanh chóng đón lấy cốc nước hắn đưa, uống hết.

-Xem ra anh cũng dồi dào kinh nghiệm nhỉ?

Cô thuận miệng nói một câu bâng quâng. Hắn thấy cô đã ngoan ngoãn uống thuốc nên cũng có lòng tốt trả lời .

-Tối qua Phương Trạch Nham đã an toàn trở về!

Cô cũng chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt

- Xem ra anh đã không lật lọng!

Hắn lại tiếp tục cài lại mấy cúc aó, sau đó đưa cô một chiếc carvat .Phương Du Kỳ khó khăn đứng lên, cô cầm lấy chiếc carvat rồi vòng qua cổ hắn, nếu có thể cô chỉ muốn ngay lúc này siết cổ hắn lập tức. Sau khi hắn mặc quần áo chỉnh tề, liền quay lại nhìn về phía giường, trên đó vài giọt máu đã khô, còn có dấu vết của trận kích tình đêm qua, khoé môi hắn chợt nhếch lên một nụ cười rồi rất nhanh vội che giấu đi. Phương Du Kỳ cũng chẳng để tâm lắm, giờ cô chỉ muốn trở về nhà và ngủ thật ngon.

-Trả lại ám khí cho tôi!

Cô chìa bàn tay trắng nõn của mình ra trước mặt hắn, hắn thản nhiên đáp rồi quay lưng đi về phía cửa.

-Lát nữa sẽ có người mang cho cô!

Nhưng khi hắn vừa định mở cửa thì cô chợt nhớ ra điều gì.

-Khoan đã!

Doãn Thiên Duật bất ngờ quay đầu lại

-Có chuyện gì?

Phương Du Kỳ lập tức hỏi

-Anh biết mẹ tôi sao?

Trong mắt hắn lóe lên một tia tức giận nhưng rất nhanh chóng đã bị che đi

-Tôi không biết!

Hắn lại định đi, nhưng điều này lại khiến cô thấy lạ hơn, cô nhanh chóng bước xuống giường và chạy về phía hắn, thậm chí còn không thèm che người

-Anh nói dối, nếu không biết thì tại sao lại không dám nhìn vào mắt tôi, còn nữa....

Cô tiến lại gần hắn hơn

-Tối qua, anh có nhắc đến mẹ tôi. Rốt cuộc thì anh và mẹ tôi có quen biết sao?

Cô gái chết tiệt!

Sao lại dám truy hỏi hắn chứ? Doãn Thiên Duật hắn đúng là điên mới cho cô ngủ cả đêm trên giường của hắn mà. Mà hắn còn ôm cô ngủ cả đêm nữa, nhưng hắn lại thích cảm giác ấy, cảm giác cô ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực hắn ngủ. Vậy mà bây giờ....

Thật phiền phức mà!

-Nếu vậy thì sao? Cô muốn biết gì sao?

Cảm thấy đã đoán đúng, Phương Du Kỳ liền muốn hỏi không ngừng

- Anh biết rõ mọi chuyện của mười năm trước sao?

Khác với mong đợi của cô, hắn lại trả lời không đâu

- Không việc gì tôi phải trả lời câu hỏi vớ vẩn của tình một đêm cả!

Phương Du Kỳ cảm thấy như bị xúc phạm

- Bà ấy là mẹ tôi vì vậy tôi có quyền được biết mọi chuyện liên quan đến bà!

Doãn Thiên Duật hừ lạnh

-Vậy thì đi tìm bà ta mà hỏi!

Phương Du Kỳ tức giận nhìn hắn

-Anh có phải là đàn ông không vậy, có cần phải hẹp hòi như vậy không?

Doãn Thiên Duật vén mấy sợi tóc rối của cô và lắc đầu

-Chậc chậc! Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng phải cô là người rõ nhất sao? Hay đêm qua vẫn chưa đủa thỏa mãn cô, có cần tôi thể hiện một lần nữa không?

Phương Du Kỳ đẩy bàn tay hắn ra

-Biến thái!

Hắn tiến sát lại gần cô, bàn tay lại xoa nhẹ lên mông cô, rồi trượt xuống giữa hai đùi

-Vậy mới có thể làm cô ướt nhanh như vậy được!

Hắn rút tay ra khỏi người cô

- Nếu muốn biết mọi chuyện thì cố tìm cách làm tôi vui đi!

Nói xong hắn đi nhanh ra ngoài

Rầm

Nhưng cô sẽ không từ bỏ, cô thật sự muốn biết mười năm trước đã xảy ra chuyện gì?

--------------------------------

Phương Du Kỳ thẩn thờ đứng trước Bạc Thiên Bảo, cô tin rằng Doãn Thiên Duật đang giấu cô vài chuyện, nhưng đó là gì thì cô lại không tài nào đoán ra

Két....!

Một chiếc xe thể thao xa hoa dừng lại trước mặt cô, chiếc xe sơn màu đỏ đến chói mắt ,cửa xe chậm rãi mở ra

-Du Kỳ!

Tố Vi đi ra khỏi xe và chạy về phía Phương Du Kỳ, lúc này Phương Du Kỳ mới hoàn hồn, cô mỉm cười yếu ớt

-Cậu đến rồi sao?

Tố Vi gượng cười

-Cậu ổn chứ?

Sau đó ánh mắt cô vô tình nhìn lướt qua cổ áo Phương Du Kỳ, vì cổ áo không được che kín nên những dấu hôn xanh xanh tím tím chằng chịt hiện ra rất rõ. Ánh mắt Tố Vi hiện lên nét đau lòng

-Du Kỳ...! Cậu...

Phương Du Kỳ chỉ lắc đầu rồi gượng cười

-Tớ không sao! Chỉ là một lần này thôi!

Ngay sau đó giọng cô trở nên tàn độc

-Tớ sẽ khiến hắn phải xin lỗi!

Rồi cả hai cùng lên xe và đi khỏi. Chiếc xe lao nhanh trên đường

-Ba tớ thế nào rồi?

Ngồi bên cạnh, Phương Du Kỳ chống khuỷ tay lên khung cửa, ngón trỏ vuốt môi và hỏi. Tố Vi cũng nhanh chóng trả lời

-Bác trai đã về từ tối qua rồi!

Phương Du Kỳ thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn đã giữ lời.

-Cậu định làm gì Doãn Thiên Duật?

Phương Du Kỳ hừ lạnh

-Doãn Thiên Duật! Từ lúc tớ sinh ra đến giờ chưa từng bị ai uy hiếp càng chưa ai dám làm nhục tớ như hắn. Tớ sẽ khiến hắn biết thế nào là quỳ gối!

Tố Vi lại cảm thấy bất an

-Cậu đánh giá quá thấp Doãn Thiên Duật rồi! Tô Vận, hắn và cả Từ Lâm đều không phải những tên mà chúng ta có thể chọc vào đâu, hơn nữa, hắn... Còn là người đàn ông đầu tiên của cậu!

-Tố Vi!

Cô hét như muốn gây ra động đất

-Tớ nhất định sẽ giết hắn!

***

-Lão đại!

Trong căn phòng xa hoa nhưng đầy lạnh lẽo, mùi máu tươi lan khắp nơi, hai thi thể nằm trong vũng máu trên sàn, còn hai tên sát thủ đang bị khống chế trước mặt Doãn Thiên Duật. Kỳ Vũ đứng bên cạnh đưa hắn một chiếc khăn, hắn thong dong lau sạch vết máu trên tay

-Ta không có nhiều thời gian đâu!

Hai tên đang bị giữ chặt ra sức cười nhạo

-Doãn Thiên Duật! Mày nghĩ mày có thể tự tung tự tác thế này bao lâu? Mày sắp hết thời rồi! Haha!

Doãn Thiên Duật cũng chẳng nói gì, hắn chỉ nhíu chặt lông mày.

Pằng

Kỳ Vũ thu súng lại, hai tên lúc nãy chỉ còn lại là hai cái xác, ai cũng biết Doãn Thiên Duật sẽ không cho ai quá nhiều thời gian cũng như quá nhiều cơ hội

-Mang mấy tên phế vật này đi! Nói với chúng nếu muốn lấy mạng tôi thì tự mà tìm đến!

Sau khi đã dọn dẹp tất cả, vệ sĩ cũng lui hết

-Phương Du Kỳ thế nào rồi?

Hắn ngồi bắt chéo hai chân ,tay châm một điếu xì gà. Kỳ Vũ cung kính trả lời

-Cô ta đã bắt đầu cho hủy diệt một số căn cứ cơ sở của chúng ta. Lão đại, ngài xem có cần đáp trả không?

Doãn Thiên Duật cười như dung túng một đứa trẻ làm loạn

-Cứ để cô ta chơi!

Kỳ Vũ hơi bị bất ngờ nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều

-Còn có, ngày mai Phương Tiểu thư sẽ tham gia tranh đua!

Doãn Thiên Duật hứng thú đứng lên

-Chuẩn bị đi! Cũng lâu rồi không kiểm tra tay nghề!

Kỳ Vũ không dám tin đây là lão đại của cậu ta nữa, bỏ phí một khối lượng vũ khí lớn để dỗ một cô gái, giờ còn vì cô ta mà đi tranh đua! Không lẽ lão đại bị sốt???

***

Trong một góc của phòng bảo tàng, một người phụ nữ trung niên đang cúi đầu trước một người đàn ông cũng tầm trung niên

-Chủ nhân! Ngài không thể làm vậy được!

Người đàn ông mải mê lau chùi chiếc bình gốm

-Lần này lại không thể giết Doãn Thiên Duật! Xem ra chỉ có thể lợi dụng cô ta!

Người phụ nữ hoảng sợ

-Chủ nhân!

Người đàn ông lại không quan tâm đến vẻ mặt bà ta bây giờ

-Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ không để thất bại lần nữa!

Người đàn ông có vẻ đang không vui

-Có câu "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân "cứ để Doãn Thiên Duật mê mệt cô ta thì sẽ có cơ hội cho chúng ta! Ngày mai hãy làm cho tốt vào!

Trong lòng người phụ nữ dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

-------------------------------

Trường đua xe Hoàng gia, phòng nghỉ.

Tô Vận vừa huýt sáo vừa thay một bộ đồ thể thao chuẩn bị vào vòng đua.

-Này Thiên Duật! Hôm nay tớ không nhường đâu đấy!

Lãnh Thiên Duật trên tay cầm một đóng quần áo đã được thiết kế riêng, hắn đặt đóng đồ lên chiếc ghế bên cạnh

-Có bao giờ cậu lại nhường tớ không? Nói như cậu vĩ đại lắm!

Vừa nói hắn vừa đấm nhẹ vào ngực Tô Vận, sau đó đưa tay cởi bỏ bộ âu phục trên người

- A!

Tiếng Từ Lâm thốt lên đầy bất ngờ, Tô Vận vội bỏ chiếc áo khoác xuống

-Lâm! Cậu sao vậy! Ai dọa cậu à!

Từ Lâm chỉ vào cơ thể đang để trần phía trên của Doãn Thiên Duật

- Chỉ là cậu ấy...

Tô Vận chẳng nhận ra điều gì, hắn vỗ mạnh vào sau gáy Từ Lâm

-Đây là lần đầu tiên cậu thấy cơ thể Thiên Duật sao? Hay muốn diễn trò đam mỹ với tớ? Tớ không có hứng thú đâu đấy!

Từ Lâm liền nghiêm túc hẳn, hắn hỏi Doãn Thiên Duật

-Là cô ta?

Lúc này không chỉ Tô Vận ngây ngốc mà cả Doãn Thiên Duật cũng không hiểu Từ Lâm đang nói gì. Tô Vận không nhịn được hỏi

-Lâm! Chuyện gì vậy?

Lúc này ánh mắt Tô Vận mới dừng lại trên cơ thể Doãn Thiên Duật, trên lưng hắn những vết cào của móng tay chằng chịt, còn có cả một vết cắn trên vai, vừa nhìn là biết chắc chắn do phụ nữ gây ra trên giường. Tô Vận liền cười xấu xa

-Thì ra là chuyện này ư! Thiên Duật! Theo tớ biết thì phụ nữ mà lưu lại dấu vết trên người cậu là cấm kỵ mà!

Ngừng một lát, hắn lại như đang ra vẻ suy đoán

-Hay cô bé lần này chịu không nổi thú tính của cậu nên mới để lại chứng cứ này?

Doãn Thiên Duật chẳng buồn giải thích, hắn nhìn vết cắn trên vai rồi nở một nụ cười lạnh. Nhưng Từ Lâm lại rất tức giận, anh ta đến gần Doãn Thiên Duật

- Cậu còn chưa trả lời tớ, có đúng là cô ta?

Doãn Thiên Duật cũng không có ý che giấu

-Phải! Là cô ta, chẳng phải tớ đã nói rồi sao? Tớ muốn cả đời này cô ta không thể bò xuống giường của tớ!

Từ Lâm bực tức gầm lên

-Cậu muốn mình giống như anh rể cậu năm đó sao? Tớ đã nói là đừng day vào Phương Du Kỳ, cô ta cũng giống mẹ cô ta, đều là những ả hồ ly tinh, chỉ sợ có ngày cậu thảm dưới tay cô ta thôi!

Doãn Thiên Duật hừ lạnh

-Tại sao cậu phải đề cao cô ta đến vậy? Cậu xem thường tớ vậy sao?

Từ Lâm đành thu lại vẻ mặt đang tức giận của mình

- Tớ cũng chỉ là quá nhạy cảm thôi!

Sau đó anh ta chân thành nhìn Doãn Thiên Duật

-Đừng yêu cô ta! Sẽ chết rất thảm!

Rồi vỗ nhẹ lên vai Doãn Thiên Duật và đi ra phía cửa

-Lát gặp!

Khi Từ Lâm rời khỏi ,Tô Vận đi về phía Doãn Thiên Duật

-Lúc đầu tớ tưởng cậu chỉ nói đùa cho vui!, Nhưng dù cậu có lựa chọn thế nào thì tớ cũng sẽ ủng hộ cậu!

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không còn vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi nữa. Doãn Thiên Duật nở một nụ cười chân thành.

-Cảm ơn cậu!

Tô Vận lại nói tiếp

-Lâm nói đúng, Phương Du Kỳ không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, ả rất giống con đàn bà đó, đều như những con rắn độc, hơn nữa, ả còn có con cáo già Phương Tử Đức chống lưng, nên cận thận vẫn tốt hơn!

Doãn Thiên Duật không nói gì, hắn dường như đang suy nghĩ gì đó.

-----------------------

Phòng chuẩn bị

Phương Du Kỳ cận thận xem xét các động cơ của chiếc xe

-Này Du Kỳ! Từ nãy đến giờ cậu đã kiểm tra nó bao nhiêu lần rồi, kỹ rồi tiểu thư à!

Tố Vi mặc bộ quần áo dành cho khán giả ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh bất mãn nói, Phương Du Kỳ chậm rãi đứng lên và cười làm lành

-Tớ phải cận thận chứ!, Tớ còn chưa muốn chết đâu!

Hai cô đang trò chuyện vui vẻ thì nhân viên quản lý chạy đến thông báo cuộc thi sắp bắt đầu. Họ cùng đi ra sân thi đấu.

---------------------------

Tại sân thi đấu

Tiếng hò hét của khán giả vang khắp tứ phía

-Phương tiểu thư! Chúng tôi yêu cô!

-Doãn Tổng! Cố lên!

-Từ Lâm! Chúng em yêu anh!

-Tô Vận tuyệt nhất vũ trụ!

-...

Tất cả cùng xuất hiện như một liều thuốc kích thích khán giả, khiến họ càng la hét điên cuồng hơn. Phía bên kia, Doãn Thiên Duật với bộ đồ thi đấu thể thao màu đen càng tôn lên dáng vẻ hoàn mỹ của hắn, nhìn hắn như vậy, Phương Du Kỳ bất giác nhớ đến hình dáng luận động của hắn lúc trên người cô, mặt cô bỗng ửng hồng,nhưng hắn lại nhìn cô đầy khinh bỉ,bên cạnh hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện