Phòng vip trong bệnh viện hoàn toàn thoát khỏi cái vỏ bọc của một phòng bệnh thường, nó có sự chiếu rọi ấm áp của ánh nắng mặt trời, có mùi thơm của hoa cỏ dịu nhẹ, có đầy màu sắc sặc sỡ của ong bướm và các loài hoa.....

Trên chiếc giường bệnh trong phòng, một cô gái có thân hình nhỏ bé đang nằm ngủ rất tĩnh lặng, nhịp thở cô đều đều, nhưng lông mày cô cứ mỗi lúc lại khẽ nhíu chặt, hình như cô ngủ không ngon!

Doãn Thiên Duật đã ngồi bên cạnh giường bệnh từ tối qua, khi vừa nghe được tin Phương Du Kỳ mang thai, hắn đã mừng đến quên hết cả mệt nhọc, chỉ ngồi yên lặng, ngắm nhìn cô ngủ....

Phương Du Kỳ nằm trên giường bỗng nhiên túa đầy mồ hôi trên trán, miệng thì ú ớ

- Duật.... Duật.... không.... hãy cứu.... cứu con..... là e.... e... m..... giết.... e.... giết.... c.... co..... n!

Doãn Thiên Duật hốt hoảng đứng dậy, hắn khom người xuống, hai tay giữa lấy gò má đã thấm ướt mồ hôi của Phương Du Kỳ, khẩn trương gọi

- Kỳ Kỳ, tỉnh lại đi! Kỳ Kỳ, là anh đây! Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ....!

Phương Du Kỳ liên tục lắc đầu, miệng vẫn không ngừng nói những lời không rõ ràng

- Cục cưng..... là..... l.....là.... me..... mẹ..... gi....ết...... c..... con... !

Doãn Thiên Duật mặc kệ cô đang nói mớ, lồng ngực hắn đau như dao cắt, hắn cúi xuống ôm chầm lấy Phương Du Kỳ lên, vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi

- Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả đã ổn rồi!

Phương Du Kỳ choàng tỉnh, cô hét lên bất thần

- Không.....!!!!

Doãn Thiên Duật hơi cứng người, từ từ bỏ cô ra......

- Kỳ Kỳ....! Em sao vậy...?

Phương Du Kỳ phút chốc lại im lặng, cô giữa nguyên một tư thế ngồi, mắt cứ nhìn về một hướng, nước mắt tự dưng rơi xuống không ngừng.....

Doãn Thiên Duật sốt ruột không biết phải nói gì, hắn có cảm giác sợ hãi....

- Kỳ Kỳ! Em đừng làm anh sợ....

Dường như, hơn cả nửa ngày trời, Phương Du Kỳ mới có phản ứng, cô đưa hai tay lên ôm chặt lấy đầu, hốt hoảng hét lớn

- Không!!!!!

Cô liên tục dùng hai tay đập vào đầu mình, lắc đầu như điên, nước mắt cứ lã chã rơi xuống......

Doãn Thiên Duật ruột gan nóng như lửa đốt, nỗi sợ hãi trong lòng hắn càng lúc càng lớn.....

Giống như ba năm trước.....

Cô đã từng đau đớn tuyệt vọng như vậy.... Hắn thật sự rất sợ, sợ một lần nữa lại phải mất cô! Vừa giữa chặt hai tay Phương Du Kỳ vừa ôm chặt cô vào lòng, Doãn Thiên Duật gọi lớn

- Mẫn Quan!

Sau đó hắn lại cúi đầu hôn nhẹ lên tóc Phương Du Kỳ, thì thầm

- Kỳ Kỳ! Mọi chuyện đã qua rồi, đừng sợ! Anh ở đây!

Một câu " Đừng sợ, anh ở đây! " ngay lập tức đã làm cho Phương Du Kỳ ngừng la hét, cô xụi lơ trong vòng tay ấm áp đang ôm trọn lấy cô, nước mắt vẫn tuôn rơi....

Cô nhớ rõ từng chút, từng chút mọi chuyện xảy ra tối qua....

Vì nhát dao mà cô đâm vào lồng ngực Doãn Thiên Duật mà tên máu lạnh đó mới tàn nhẫn giết chết con của hai người.....

Như vậy là.....cô đã giết con!

Lúc Mẫn Quan cùng y tá chạy vào thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Mẫn Quan ra hiệu cho tất cả mọi người lùi lại phía sau, không làm ảnh hưởng đến hai người họ....

Đình Vân, Doãn Kình Sâm và Phương Tử Đức, Phương Trạch Nham đều lần lượt chạy vào, ai ai cũng lo lắng và sốt ruột

- Con bé sao vậy?

Mẫn Quan lắc đầu ý bảo họ hãy đợi một lúc.

Thật lâu sau, Phương Du Kỳ mới ngẩng đầu lên nhìn Doãn Thiên Duật, cô vừa khóc vừa nói

- Duật.... là em đã hại chết con!

Không chỉ có Doãn Thiên Duật mà tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn Phương Du Kỳ, tất cả đều đang cố gắng tiêu hoá lời nói của cô.

Doãn Thiên Duật hai tay áp sát hai má cô, bốn mắt đối diện

- Kỳ Kỳ! Em đang nói linh tinh gì vậy?

Phương Du Kỳ vẫn đang khóc không ngừng......

Doãn Kình Sầm đứng ngoài cửa, nghe cô nói vậy mới hỏi

- Là lão già điên đó nói với con như vậy?

Mẫn Quan khẽ nói với Doãn Kình Sâm

- Bác trai! Đừng doạ cô ấy!

Doãn Kình Sâm đành im lặng, sốt ruột chờ đợi. Những người khác cũng không dám nói tiếng nào....

Giờ phút này, Phương Du Kỳ như một con bướm nhỏ bị lạc vào hoang mạc rộng lớn, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đã khiến cô tổn thương....mà Doãn Thiên Duật lại chính là nguồn sống suy nhất mà cô có thể bám trụ.

Doãn Thiên Duật vẫn trìu mến nhìn cô, sợ chỉ một sơ xuất nhỏ cũng sẽ khiến cô kích động, hắn đang rất nhẫn nại, nhẫn nại vô cùng

Phương Du Kỳ như một con búp bê rách nát vừa trải qua một trận bão lớn, cô đau đớn nhìn Doãn Thiên Duật

- Duật.... là em đã giết con! Nếu lúc ở lễ đường, em không đâm anh thì con đã không chết! Là tại em! Em không bảo vệ được còn, lại còn khiến anh bị tổn thương! Em không phải người vợ hiền càng không phải người mẹ tốt! Duật! Anh bỏ em đi, em không xứng với anh!

Doãn Thiên Duật lòng đau từng cơn, hắn cố gắng ôm chặt cô lại, nhưng Phương Du Kỳ thật sự giống một người mất hết lý trí, cô giãy giụa kịch kiệt, kêu khóc thảm thiết

- Không! Duật, anh đi đi! Mặc kệ em!

Cô vừa nói hết câu thì đã thoát khỏi vòng tay của Doãn Thiên Duật....

- Kỳ Kỳ! Em bình tĩnh lại được không? Kẻ giết con đã chết rồi, em không có lỗi gì cả!

- Không ! Tất cả là tại em! Tại em quá ích kỷ! Anh mặc kệ em!

- Kỳ nhi! Đang yên đang lành con quậy gì vậy?

- Tiểu Du Kỳ! Em bình tĩnh đã nào!

- Tiểu Kỳ! Con đừng làm mọi người lo lắng!

- Tiểu Kỳ! Người giết đứa bé không phải là con mà là tên súc sinh Doãn Sầm Hy!

-......

Căn phòng vip trong phút chốc đã ồn ào như hội chợ, tiếng khuyên can liên tục của nhiều người, tiếng khóc la xé ruột gan của Phương Du Kỳ.

Cô giãy khỏi Doãn Thiên Duật, nhằm thẳng vào bức tường trước mắt, lao nhanh tới....

Cảm giác đau đớn lan tràn..... Phương Du Kỳ ngã nhào xuống mặt sàn trơn bóng. Nhưng cô lại được một cánh tay săn chắc của người đàn ông đỡ lấy, cả người cô nhanh chóng được vây kín trong vòng ôm ấp áp này.

- Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ! Em mau mở mắt ra nhìn anh! Kỳ Kỳ!

Tiếng hét của Doãn Thiên Duật như muốn thổi tung cả bệnh viện này

- Mẫn Quan!

Doãn Thiên Duật sợ hãi bế cô lên, nhanh chóng chạy về phía phòng phẫu thuật. Mẫn Quan và tất cả bác sĩ, y tá đều không dám chậm trễ.

Tất cả mọi người đều thất kinh, Phương Tử Đức sốc quá mà ngất đi!

----------

Kết quả chụp CT não của Phương Du Kỳ đã có. Mẫn Quan đưa toàn bộ cho Doãn Thiên Duật xem

- Tất chỉ số đều thể hiện tình trạng vô cùng bình thường của tiểu Du Kỳ. Có lẽ do cô ấy vừa mới tiếp nhận một tin tức quá sốc nên tâm lý còn chưa kịp điều chỉnh. Mọi người nên cho cô ấy một thời gian!

Doãn Thiên Duật đã có thể yên tâm đôi chút, sắc mặt hắn tiều tụy trông thấy, có lẽ là kết quả của mấy ngày không chợp mắt.

-----------------

Mấy ngày này, tuy Phương Du Kỳ không còn kích động nữa nhưng cô chỉ ngồi yên lặng mà không chịu nói chuyện với ai. Có được kết quả như vậy cũng nhờ việc đã cho cô biết việc cô mang thai.

Doãn Thiên Duật còn nhớ rất rõ cảm xúc vui mừng đến bật khóc của Phương Du Kỳ lúc cô biết mình mang thai....

Cô đã từ từ đặt tay xuống bụng để cảm nhận sự tồn tại của đứa bé....

Cô đã nở nụ cười hạnh phúc, nhưng nước mắt cũng rực trào....

Một sinh linh bé nhỏ lại một lần nữa lớn lên trong cơ thể cô.....

Điều đó luôn là một điều kỳ diệu nhất!

------------

Mấy ngày gần đây, Phương Du Kỳ đã có chút tiến triển, cô đã chịu nói chuyện với mọi người....

Như thường lệ, Doãn Thiên Duật lại mang đồ ăn và hoa đến phòng bệnh của cô sau khi hắn cắm những cành hoa mộc lan vào chậu thì đổ cháo ra bát, ngồi bên cạnh bón cho cô ăn.....

Phương Du Kỳ ngoan ngoãn ăn hết từng thìa cháo, Doãn Thiên Duật lau sạch miệng cho cô rồi tiếp tục cầm một cốc nước và đổ thuốc vào tay mình, đưa tới trước mặt Phương Du Kỳ

- Uống thuốc nào em!

Phương Du Kỳ nhìn những viên thuốc trên tay Doãn Thiên Duật.

Thú thật! Cô không muốn uống chút nào cả.

Thấy cô mãi chần chừ, Doãn Thiên Duật trêu

- Hay em muốn anh dùng miệng cho em uống?

Phương Du Kỳ khẽ lườm hắn, cô nhoẻn miệng cười

- Anh không thể nghiêm túc sao?

Nghe được cô nói chuyện, hắn cảm thấy vui hẳn lên dù cô vẫn luôn duy trì tư thế ngồi đó lúc nói chuyện,suốt cả ngày cô chỉ ngồi cạnh cửa sổ, hai tay luôn đặt trên bụng để bảo vệ cục cưng nhỏ bé này.

Cô ngoan ngoãn uống hết thuốc, rồi im lặng nhìn Doãn Thiên Duật hồi lâu

- Duật, anh lại quên cạo râu rồi! Sao ngay cả việc này anh cũng quên chứ?

------------

Doãn Thiên Duật ngoan ngoãn ngồi yên để Phương Du Kỳ giúp hắn cạo sạch những sợi râu mới mọc, cô cẩn thận tỉ mỉ để không làm hắn đau hay chảy máu, cô nhẹ nhàng thoa kem cạo râu lên, rồi dùng lưỡi cạo quét nhẹ qua....

Doãn Thiên Duật đau lòng nhìn cô, cô càng như vậy khiến hắn càng sợ, nỗi sợ đó cứ luẩn quẩn trong đầu hắn khiến hắn không thể rời khỏi cô một giây phút nào, cô ở trước mặt hắn nhưng hắn sợ rằng chỉ cần đưa tay chạm nhẹ tới thì cô sẽ biến mất!

Phương Du Kỳ hoàn thành quá trình cạo râu, cô ngước mắt lên nhìn hắn, dịu dàng hỏi

- Anh sợ em sẽ nghĩ quẩn lần nữa sao?

Doãn Thiên Duật thở dài lắc đầu, nói rất chân thành nhưng lại chua xót

- Anh sợ em sẽ bỏ anh một lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện