Giữa một ngày nắng rất đẹp, tôi thả bộ cà phê Coffee Bean trên đường Ngô Đức Kế xuống sảng tầng 1, đợi taxi để trở về căn hộ chung cư ấm áp của riêng mình. Độc thân để quyến rũ. Độc thân để thấy nỗi cô đơn của mình thật xinh đẹp, nó không phải cuộc sống nhàm chán một màu.
Và M xuất hiện. M của tôi. Tôi thoáng đứng tim khi nghe tiếng gọi của M. Tiếng gọi thân quen như giọt nước mắt sâu lắng, dịu êm trong bản nhạc không lời Kiss the Rain của Yiruma. Tôi muốn cưỡng lại sự thân thương ấy bằng gướng mặt đã thôi nồng ấm. Nhưng miệng lại khẽ thốt lên ba tiếng, rất thương: “Anh đấy ư?!”
Cuộc đời có đến hai lần gặp nhau tình cờ, nhất định là nhân duyên. Em tin vào nhân duyên, như tin rằng, trong phòng mổ hai năm về trước, người con trai đeo kính và có đôi mắt tuyệt đẹp kia, nhất định là anh, nhất định là bác sĩ M. Đó là thứ tình cảm dịu dàng và đẹp nhất em từng có trong đời.
Anh đến đây làm gì thế
Anh đi hội thảo.
Chỉ đi hội thảo thôi sao? Hỏi M xong câu ấy, tôi e thẹn cuối xuống, ngượng ngùng.Tôi còn muốn nghe đều gì nữa? Chẳng phải tôi đã thừa nhận với M, tôi là cô bé gan lì, ương bướng nhưng lại thiếu can đảm đó ư? Thế nên, tôi đã tách ra khỏi đám đông, thà để ký ức của riêng M, còn hơn là hiện đại với một đám đông.
Quán cà phê Coffee Bean trên đường Ngô Đức Kế rộng mở nhiều khoảng view, tôi muốn giấu ánh mắt năm về trước, của cả bây giờ ở đâu, để M tin rằng, tôi đã quên M? Em đã gặp P, M ạ. Ngay cái hôm gặp P trong thiên đường ấy. Em đã quyết định đến nơ này. Lúc nhìn vào đôi mắt trong như nước hồ thu của cậu ấy, em như bừng tỉnh. Em nhận ra, tình cảm em dành cho P, cũng giống như tình cảm em dành cho anh. Em chỉ muốn đó nhất định phải là tình cảm đặc biệt. Ở đó, chỉ mãi có hai người, nghĩa là trong anh sẽ có hình ảnh của em, và ngược lại. Chứ M này! Tình yêu có thể đặt bên một dòng chảy, hay giữa vườn hoa, hoặc tận đại ngàn. Nhưng nhất định không được đặt nó trong đám đông. Hay bên một hình ảnh mà anh không thể xóa bỏ.
Khi ngồi bên P ở gốc cây cổ thụ, nhìn thấy bức vẽ của P về em thời học trò, cô bé có mái tóc lọn sóng buộc cao, giữa cánh đồng lau trắng tinh cao quá đầu người ấy, em mới nhận ra, tình yêu đích thực sẽ vĩnh cửu M ạ. Dù em ở Phương Nam, hay ở một nơi nào trên Trái Đất này, tình yêu vẫn len lỏi qua đám đông, để về với em.
Lại một lần nữa, tôi đứng lên, rời khỏi M, nhưng không phải tình cờ nữa. Dù những ký ức về M vẫn xinh đẹp vô cùng. Cuộc trốn chạy của tôi vẫn rất cô đơn, dù ánh nhìn của M, luôn ấm.
Và M xuất hiện. M của tôi. Tôi thoáng đứng tim khi nghe tiếng gọi của M. Tiếng gọi thân quen như giọt nước mắt sâu lắng, dịu êm trong bản nhạc không lời Kiss the Rain của Yiruma. Tôi muốn cưỡng lại sự thân thương ấy bằng gướng mặt đã thôi nồng ấm. Nhưng miệng lại khẽ thốt lên ba tiếng, rất thương: “Anh đấy ư?!”
Cuộc đời có đến hai lần gặp nhau tình cờ, nhất định là nhân duyên. Em tin vào nhân duyên, như tin rằng, trong phòng mổ hai năm về trước, người con trai đeo kính và có đôi mắt tuyệt đẹp kia, nhất định là anh, nhất định là bác sĩ M. Đó là thứ tình cảm dịu dàng và đẹp nhất em từng có trong đời.
Anh đến đây làm gì thế
Anh đi hội thảo.
Chỉ đi hội thảo thôi sao? Hỏi M xong câu ấy, tôi e thẹn cuối xuống, ngượng ngùng.Tôi còn muốn nghe đều gì nữa? Chẳng phải tôi đã thừa nhận với M, tôi là cô bé gan lì, ương bướng nhưng lại thiếu can đảm đó ư? Thế nên, tôi đã tách ra khỏi đám đông, thà để ký ức của riêng M, còn hơn là hiện đại với một đám đông.
Quán cà phê Coffee Bean trên đường Ngô Đức Kế rộng mở nhiều khoảng view, tôi muốn giấu ánh mắt năm về trước, của cả bây giờ ở đâu, để M tin rằng, tôi đã quên M? Em đã gặp P, M ạ. Ngay cái hôm gặp P trong thiên đường ấy. Em đã quyết định đến nơ này. Lúc nhìn vào đôi mắt trong như nước hồ thu của cậu ấy, em như bừng tỉnh. Em nhận ra, tình cảm em dành cho P, cũng giống như tình cảm em dành cho anh. Em chỉ muốn đó nhất định phải là tình cảm đặc biệt. Ở đó, chỉ mãi có hai người, nghĩa là trong anh sẽ có hình ảnh của em, và ngược lại. Chứ M này! Tình yêu có thể đặt bên một dòng chảy, hay giữa vườn hoa, hoặc tận đại ngàn. Nhưng nhất định không được đặt nó trong đám đông. Hay bên một hình ảnh mà anh không thể xóa bỏ.
Khi ngồi bên P ở gốc cây cổ thụ, nhìn thấy bức vẽ của P về em thời học trò, cô bé có mái tóc lọn sóng buộc cao, giữa cánh đồng lau trắng tinh cao quá đầu người ấy, em mới nhận ra, tình yêu đích thực sẽ vĩnh cửu M ạ. Dù em ở Phương Nam, hay ở một nơi nào trên Trái Đất này, tình yêu vẫn len lỏi qua đám đông, để về với em.
Lại một lần nữa, tôi đứng lên, rời khỏi M, nhưng không phải tình cờ nữa. Dù những ký ức về M vẫn xinh đẹp vô cùng. Cuộc trốn chạy của tôi vẫn rất cô đơn, dù ánh nhìn của M, luôn ấm.
Danh sách chương