Buổi sáng sớm, mưa lớn đập bồm bộp vào cửa sổ, cả
thành phố nhỏ chìm trong sương mù âm u.
Trong phòng hội nghị của công an huyện, những người
cảnh sát hình sự chủ chốt ngồi quanh chiếc bàn dài màu đen, ai nấy đều rất
nghiêm túc.
Hành động lần này có thu hoạch lớn. Chỉ trong mấy ngày, phía cảnh sát bắt giữ hơn ba mươi kẻ tình nghi, giải cứu hơn bốn mươi người bị hại. Tuy nhiên, ‘anh Lỗ’ vẫn như mò kim đáy bể, không rõ tung tích.
Công an tỉnh ra chỉ thị, phát lệnh truy nã ‘anh Lỗ’ trong phạm vi toàn tỉnh, tiến hành cuộc lùng bắt quy mô lớn. Tổ hành động do Quý Bạch dẫn đầu coi như kết thúc nhiệm vụ, hôm nay giải tán, mọi người quay về cương vị của mình, chờ đợi chỉ thị mới.
Sau khi tổng kết ngắn gọn, Quý Bạch mời phó giám đốc Lưu phát biểu.
Từ trước đến nay, tác phong mạnh mẽ của phó giám đốc Lưu nổi tiếng toàn ngành cảnh sát trong tỉnh. Lần này, chị cũng không ngoại lệ.
Sau khi khẳng định giá trị và thành quả của hành động lần này, Lưu Dĩnh chuyển đề tài: “Nhưng hành động của chúng ta không thể nói là thành công, thậm chí có thể nói việc sắp thành bị hỏng trong gang tấc cuối cùng. Bởi vì sự sơ suất của một đồng chí, tên tội phạm được Bộ Công an điểm danh ‘anh Lỗ’ đã trốn thoát ngay trước mắt chúng ta.”
Trong tiếng mưa ào ào như tiếng trống, cả phòng hội nghị càng trở nên yên tĩnh.
Diêu Mông ngồi thẳng người, gương mặt cô hết đỏ lại trắng bệch.
Ánh mắt Lưu Dĩnh dừng lại trên người Diêu Mông, chị không khách sáo phê bình thẳng: “Diêu Mông, chúng tôi phá lệ để thực tập sinh như cô và Hứa Hủ tham gia hành động là hy vọng các cô phát huy chuyên ngành của mình. Vậy mà ‘anh Lỗ’ ở trên xe của cô, cô cũng không hề phát giác, còn để cô ta một mình đi vào nhà vệ sinh, dễ dàng trốn thoát. Tôi không thể tha thứ cho sai lầm này. Sau khi quay về, tôi sẽ đưa ra yêu cầu với Cục trưởng các cô, cần phải kỷ luật người chịu trách nhiệm của vụ việc. Tôi cũng hy vọng cô rút ra kinh nghiệm, từ nay về sau nâng cao tính chuyên nghiệp, tuyệt đối không để sai lầm tương tự xảy ra.”
Nước mắt trào ra khóe mi Diêu Mông, cô cúi thấp đầu: “... Vâng, thưa phó giám đốc.”
Lưu Dĩnh là người nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào cá nhân. Phê bình xong, bắt gặp bộ dạng tủi thân của cô gái trẻ, bực tức trong người chị vơi đi một nửa. Chị quay sang Quý Bạch: “Tôi không còn ý kiến, chúng ta giải tán cuộc họp.”
Quý Bạch nhướng mắt nhìn Lưu Dĩnh, cất giọng trầm trầm: “Tôi không đồng ý kỷ luật Diêu Mông.”
Mọi người im lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa rào rào bên ngoài phòng.
Diêu Mông ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu, nhìn Quý Bạch qua làn nước mắt. Anh ngồi ở vị trí cách cô không xa, sau lưng anh là bầu trời u ám ngoài cửa sổ. Gương mặt anh hết sức bình tĩnh và kiên định.
Lưu Dĩnh sa sầm mặt, không lên tiếng. Quý Bạch tựa hồ không nhìn thấy biểu cảm của chị, tiếp tục cất giọng từ tốn: “Sự việc này đúng là Diêu Mông sơ suất. Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là cảnh sát thực tập, thiếu kinh nghiệm thực chiến. Tổng hợp toàn bộ biểu hiện của Diêu Mông trong hành động lần này, tôi cho rằng biểu hiện của cô ấy về cơ bản là xuất sắc.”
Trong phòng càng yên tĩnh hơn. Đám cảnh sát trẻ tuổi không dám thở mạnh, những người cảnh sát có tuổi không thay đổi sắc mặt, phảng phất không cảm nhận thấy bầu không khí căng thằng xung quanh.
Lúc này, Đại Hồ ho khan một tiếng: “Tôi đồng ý với ý kiến của Quý đội.” Hứa Hủ gật đầu: “Tôi cũng đồng ý.” Giọng cô còn vang hơn Đại Hồ.
Diêu Mông ngồi giữa hai người, càng cúi thấp đầu.
Lưu Dĩnh đảo mắt qua bọn họ, lại nhìn Quý Bạch chằm chằm: “Nếu cậu nói vậy, trách nhiệm để ‘anh Lỗ’ trốn thoát phải tính thế nào?”
Quý Bạch: “Tôi là tổng chỉ huy của hành động. Nếu cần truy cứu trách nhiệm, tôi sẽ gánh toàn bộ.”
Lưu Dĩnh ném cuốn vở trong tay xuống bàn: “Quý Bạch, cậu tưởng tôi không thể kỷ luật cậu?”
Quý Bạch trầm mặc, thần sắc anh lãnh đạm. Những người khác không dám lên tiếng, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm trong giây lát.
Diêu Mông đột nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào: “Là tôi mắc sai lầm, có kỷ luật cũng nên kỷ luật tôi. Chuyện này không liên quan đến anh ấy... không liên quan đến sếp.”
Phòng hội nghị càng tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của Diêu Mông.
Lúc này, một cán bộ thuộc Công an tỉnh mỉm cười: “Chị làm cô gái nhỏ sợ hãi rồi kia kìa. Đừng khóc nữa... Quý Bạch, phó giám đốc Lưu cũng vì muốn nâng cao tố chất của đội ngũ cảnh sát thành phố Lâm các cậu nên mới có yêu cầu khắc khe. Ở trên tỉnh, bình thường người khen cậu ác nhất chính là phó giám đốc Lưu, sao chị ấy nỡ kỷ luật tiểu sư đệ?” Quý Bạch và Lưu Dĩnh đều tốt nghiệp khoa trinh sát hình sự trường đại học cảnh sát, hai người coi như có tình đồng môn.
Người cán bộ lại nhìn Lưu Dĩnh: “Tôi thấy Quý Bạch nói cũng có lý, hay là chúng ta về rồi thương lượng sau?”
Quý Bạch gật đầu: “Anh nói đúng, là tôi hơi nóng, không chú ý phương thức biểu đạt. Phó giám đốc Lưu, mong chị bớt giận.”
Lưu Dĩnh vừa rồi rất tức giận, nhưng chạm phải ánh mắt thản nhiên của Quý Bạch, chị không có cách nào bộc phát, chỉ có thể hầm hầm: “Giải tán.”
***
Buổi chiều ngày hôm đó, phó giám đốc Lưu ngồi xe quay về tỉnh, Quý Bạch đích thân đi tiễn một đoạn. Trên đường, Lưu Dĩnh mặt nặng mày nhẹ với anh. Đến cuối cùng, chị cười nói: “Được rồi, tôi chấp nhận ý kiến của cậu, không kỷ luật ai hết. Nhưng chuyện này, cậu phải tự mình đến Công an tỉnh báo cáo.”
“Không có vấn đề gì, tôi nghe lời chị. Sau khi quay về thành phố Lâm, tôi sẽ đi tỉnh tạ tội.”
“Cái thằng này... Hãy nói với Diêu Mông, con người tôi là vậy, hôm nay tôi hơi nặng lời, bảo cô bé đừng nghĩ ngợi nhiều.”
***
Lãnh đạo Công an tỉnh vừa rời đi, những người ở lại nhẹ nhõm không ít. Tô Mục đề xuất, buổi trưa bọn họ đứng ra mời Quý Bạch và những vị khách đến từ thành phố Lâm ăn bữa cơm, thưởng thức các món địa phương. Mọi người ở lại một tối, sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ cho xe đưa mọi người về thành phố Lâm.
Địa điểm là một nhà hàng bên bờ sông, rất gần đồn cảnh sát.
Bên ngoài, mưa vẫn chưa ngừng rơi. Lúc Diêu Mông đến nơi, chỉ có Tô Mục, Quý Bạch, Đại Hồ và hai cảnh sát ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ, những người khác vẫn chưa xuất hiện.
Hôm nay, sau khi Diêu Mông bị phê bình, những cảnh sát quen biết đều đến an ủi cô. Người không quen biết thì nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa và khích lệ. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng đối với Diêu Mông, quan trọng là thái độ của Quý Bạch. Tuy trong lòng rất buồn, nhưng mỗi khi nghĩ tới biểu hiện của anh ngày hôm nay, buồn bã lập tức biến thành ngọt ngào.
Cảnh sát hình sự huyện Hưởng Xuyên làm chủ xị, người của thành phố Lâm đều ngồi vào vị trí. Chiếc ghế bên tay phải Quý Bạch vẫn còn trống. Tim Diêu Mông đập thình thịch, cô lặng lẽ đi vòng qua Đại Hồ. Nào ngờ vừa đi đến sau lưng Đại Hồ, Diêu Mông liền bị anh ta giơ tay kéo cô ngồi xuống cạnh anh ta: “Chỗ đó có người ngồi rồi, cô hãy ngồi ở đây.”
Diêu Mông còn chưa kịp phản ứng, những người đàn ông khác đều cười ồ, như thể không nói cũng hiểu. Quý Bạch chỉ cười cười, không lên tiếng phủ nhận.
Đầu óc Diêu Mông mù mờ, huyệt thái dương giật giật đau buốt.
Một lúc sau, Hứa Hủ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Quý Bạch. Bởi vì Đại Hồ đã dặn dò ‘không được trêu chọc’, đám đàn ông liền thu lại nụ cười, giả bộ không nhìn thấy.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ. Có người cảnh sát trẻ tuổi uống hơi nhiều, quên mất lời dặn, cầm cốc nói to với Hứa Hủ: “Chị dâu, kính chị, kính chị!”
Hứa Hủ vừa định giải thích, Quý Bạch kéo tay áo cô: “Bọn họ uống say rồi, kệ bọn họ đi, dù sao ngày mai chúng ta cũng quay về thành phố.”
Diêu Mông không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Bữa cơm này cô gần như không động đũa, cũng chẳng mở miệng nói chuyện, mặc dù từ đầu đến cuối cô vẫn giữ nụ cười trên môi.
Buổi chiều, mưa càng nặng hạt hơn, bầu trời u ám như tầm chạng vạng tối.
Lần này, bọn họ nghỉ ở một khách sạn trong huyện, mỗi người một phòng. Đám cảnh sát hình sự tụ tập vào một phòng đánh bài ầm ĩ. Hứa Hủ được người này người kia mời, uống tổng cộng một chén rượu trắng. Cô về phòng liền lên giường đi ngủ ngay.
Diêu Mông ngồi bên cửa sổ trong phòng của cô, ngắm nhìn trời mưa. Một lúc sau, để ý phòng Quý Bạch ở bên cạnh rất yên tĩnh, cô liền đứng dậy đi ra cửa.
***
Quý Bạch mở cửa, nhìn thấy Diêu Mông, anh hơi ngẩn người.
Diêu Mông chỉ mặc áo sơ mi mỏng, quần dài đơn giản. Hình như cô bị dính nước mưa, mái tóc dài ướt xõa xuống bờ vai, sắc mặt cô tái nhợt. Ánh mắt cô nhìn anh mang một tâm tình trầm lắng mà cuộn trào.
“Quý Bạch.” Diêu Mông khẽ gọi tên anh.
Mưa rơi xối xả, sân bên ngoài khách sạn trở nên trống trải tĩnh lặng trong cơn mưa lớn.
Quý Bạch nhìn thẳng vào mắt Diêu Mông, từ tốn mở miệng: “Diêu Mông, em là nhân tài xuất sắc, có năng lực toàn diện. Với tư cách là một cấp trên và đồng nghiệp của em, bây giờ và cả sau này, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ em, để em đạt thành tựu lớn hơn trong công việc. Ngoài chuyện đó ra, tôi không có suy nghĩ khác đối với em.”
Diêu Mông ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng cô cảm thấy một nỗi sỉ nhục. Mặc dù đã biết đáp án, nhưng cô vẫn mở miệng hỏi một câu khiến cô càng bị sỉ nhục hơn: “Trong lòng anh... đã có người khác?”
“Có.”
***
Sau khi khép cửa, Quý Bạch đi vào phòng.
Đại Hồ đang ở trong phòng anh cùng xem bóng đá, anh ta đã nghe hòm hòm cuộc đối thoại ở cửa. Một lúc sau, anh ta nói: “Cô bé Diêu Mông này các mặt khác đều tốt, chỉ là quá nhiều tâm tư, lại hay vòng vèo, thật ra không cần thiết phải làm vậy.”
Quý Bạch gật đầu: “Chú đừng kể với người khác chuyện vừa rồi.”
“Em biết.” Đại Hồ hiểu Quý Bạch muốn giữ thể diện cho cô gái.
Hai người xem bóng đá một lúc, Đại Hồ đột nhiên lẩm bẩm hát: “Trong lòng anh chỉ có em, không có cô ấy, em hãy tin tấm chân tình của anh không giả dối...”
Quý Bạch phì cười.
***
Khi ánh chiều tà buông xuống, mọi người tập hợp ở sân khách sạn, rồi cùng đi dạo một vòng phố đêm Hưởng Xuyên. Trước đó, Đại Hồ gõ cửa phòng Diêu Mông, cô nói mệt không muốn đi.
Sau cơn mưa, không khí rất trong lành. Tuy mặt đất vẫn còn trơn ướt nhưng người đi bộ trên phố ngày càng nhiều. Một đám đàn ông cao lớn vạm vỡ, tinh thần phấn chấn đi xung quanh Hứa Hủ và Quý Bạch, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường. Hứa Hủ hơi ngượng ngùng, cúi đầu lặng lẽ bước đi, tựa hồ không hề tồn tại.
Đi bộ gần mười phút, đám đàn ông ồn ào náo nhiệt, trong khi Quý Bạch và Hứa Hủ chưa nói với nhau một câu. Quý Bạch liếc cô, dừng bước: “Tôi định đi mua ít đặc sản đem về cho bạn bè, em có đi không?”
Hứa Hủ thật sự cũng muốn mua: “Em đi.”
Quý Bạch lại ngẩng đầu nhìn mọi người: “Tôi và Hứa Hủ muốn đi mua đặc sản. Các anh thì sao?” Vừa nói, đôi mắt anh vừa quét một lượt qua từng người. Chạm phải ánh mắt của anh, tất cả mọi người đều lắc đầu.
“Không đi, không đi. Hai người đi đi!”
“Mua đặc sản chẳng có gì thú vị.”
Lúc này, Tô Mục lên tiếng: “Quý đội, tôi giới thiệu một cửa hàng cho cậu, đồ ở đấy chất lượng bảo đảm, chỉ có điều hơi xa một chút.”
***
Đâu chỉ ‘xa một chút’, Quý Bạch và Hứa Hủ đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhưng trong lòng hai người đều thỏa mãn với sự giới thiệu của Tô Mục: Được yên tĩnh đi bộ cùng anh ấy (cô ấy), không ai quấy rầy, cảm giác rất tuyệt.
Ra khỏi cửa hàng đặc sản, hai người im lặng một lúc. Quý Bạch nhanh chóng đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn bờ sông: “Chúng ta đi về bên đó.”
Con sông lượn lờ uốn quanh thành phố nhỏ. Mấy năm trở lại đây, các công trình kiến trúc mọc hai bên bờ sông trải dài trong ánh nước tối đen như dải ngọc màu trắng xám. Quý Bạch và Hứa Hủ đi một lúc, phía trước vang lên tiếng nhạc náo nhiệt. Ở đầu bờ đê xuất hiện một quảng trường rộng lớn.
Bởi vì trời mưa nên người trên đường phố không đông. Nhưng mưa gió cũng không thể dập tắt tình yêu cuộc sống của người dân phố huyện. Câu hát ‘Mùa hè mùa hè lặng lẽ qua đi, để lại bí mật nho nhỏ...’ (*) lặp đi lặp lại. Mười mấy đôi nam nữ, phần lớn là người ở độ tuổi trung niên và người già, tay trong tay khiêu vũ dưới ánh đèn.
(*) Bài “Không thể quên anh” của Lý Linh Ngọc.
Trong con mắt của cô gái trẻ như Hứa Hủ, cảnh tượng này rất ấm áp và đáng yêu, nhưng hơi buồn cười.
Quý Bạch cũng cho rằng, cùng khiêu vũ tập thể với đám anh chị già trước mặt quần chúng thì chẳng ra sao. Nhưng trầm tư vài giây, anh quay đầu nhìn Hứa Hủ: “Em có muốn nhảy một điệu không?”
Hứa Hủ: “Tùy anh.”
Quý Bạch lập tức ném túi đồ đặc sản vừa mua xuống đất. Cho đến lúc rời đi, anh cũng không nhớ đến túi đồ.
***
Trước đây, Hứa Hủ chỉ khiêu vũ với Hứa Tuyển ở nhà. Cô đưa một tay cho Quý Bạch, đặt một tay lên vai anh, sau đó lập tức cúi đầu, nhiệt độ ở mặt cũng bắt đầu tăng lên.
Quý Bạch nắm chặt bàn tay lấm tấm mồ hôi của Hứa Hủ, cánh tay còn lại cuối cùng cũng ôm thắt lưng mảnh mai mà anh thưởng thức bằng ánh mắt vô số lần.
Vào giây phút tay trong tay, trái tim Quý Bạch dâng tràn một niềm vui sướng mà trầm tĩnh. Thân thể Hứa Hủ hơi run nhẹ. Quý Bạch cảm nhận thấy điều đó, anh lặng lẽ siết chặt vòng tay, khiến cơ thể cô càng dính sát vào người anh.
Tiếng nhạc ở ngay bên tai, nhưng phảng phất cách rất xa. Bóng người ở xung quanh lay động, tất cả trở thành phông nền không quan trọng. Toàn thân Hứa Hủ ở trong lòng Quý Bạch, cô có một cảm giác ngất ngây chưa từng thấy.
Trên thực tế, hai người khiêu vũ không thành thạo, bước nhảy không mấy ăn ý. Tuy Hứa Hủ chưa đến nỗi giẫm vào giày da của Quý Bạch, nhưng thỉnh thoảng cô lại di chuyển ngược hướng anh. Những lúc như vậy, bàn tay Quý Bạch luôn thu sức lực, khiến cô lại quay về vòng tay anh ngay lập tức, không một chút khoảng cách. Quý Bạch lúc này, phảng phất bộc lộ sự mạnh mẽ hơn lúc bình thường. Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen yên tĩnh còn bóng đêm của anh, muốn dõi thẳng vào trái tim anh. Cô rõ ràng chỉ thấy hơi choáng váng, vậy mà cô không thể tỉnh táo suy xét bất cứ vấn đề nào.
Bản nhạc này kết thúc, lại đến bản nhạc khác.
Từ bài ‘Hồi ức màu hồng’ đến bài ‘Tối huyền dân tộc phong’, sau đó là bài ‘Trận tuyết đầu tiên của năm 2002’.
Khi Đao Lang hát đến câu ‘như con bướm bay đi bay lại’, Hứa Hủ bỗng có cảm giác, Quý Bạch càng ôm chặt eo cô, hơi thở nóng hổi của anh như có như không thổi vào mái tóc ngắn trên đầu cô.
...
“Trời mưa!”
“Lại mưa rồi! Về nhà thôi!” m nhạc đột nhiên tắt hẳn, những đôi khiêu vũ trên quảng trường chạy toán loạn. Quý Bạch từ từ buông người Hứa Hủ, bốn mắt nhìn nhau.
Nước mưa rơi lộp độp bên chân họ, đồng thời rơi xuống đầu họ.
“Sếp! Chúng tôi ở đây!” Giọng nói oang oang của Đại Hồ từ phía sau truyền tới: “Mau lên xe đi, nghe nói lát nữa có mưa bão lớn.”
Mưa trở nên nặng hạt trong chớp mắt.
Quý Bạch liếc Hứa Hủ: “Chúng ta lên xe đi đã.”
Thì ra Tô Mục quay về lấy ô tô, đưa mọi người đi hóng gió dọc bờ sông, vô tình gặp Quý Bạch và Hứa Hủ.
Đoàn người quay về khách sạn, Quý Bạch đứng ở cửa chào tạm biệt mọi người. Mấy người cảnh sát trẻ vây quanh anh, bày tỏ sự kính nể trước khi chia tay. Hứa Hủ đi đến cửa phòng mình, nhìn anh qua đám đông. Quý Bạch lập tức phát giác, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt anh vừa trầm tĩnh vừa sâu thẳm.
Sau khi tắm xong, Hứa Hủ khoanh chân ngồi trên giường, ngắm cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, khi khiêu vũ đến giây phút cuối cùng, cô có cảm giác Quý Bạch cúi xuống, đồng thời có một thứ chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô. Không biết đó là Quý Bạch hôn lên tóc cô, hay là giọt mưa đầu tiên rơi xuống? Nghĩ đến đây, tim cô lại đập thình thịch. Hứa Hủ đứng dậy mở cửa sổ, nước mưa lập tức bay vào, rơi xuống đỉnh đầu cô.
Không biết thể nghiệm bao lâu, đến khi mái tóc ướt một nửa, Hứa Hủ mới rụt đầu về. Cô chống tay lên cằm, miệng mỉm cười.
Chán thật, cô không có kinh nghiệm nên không thể nào phân biệt.
Hành động lần này có thu hoạch lớn. Chỉ trong mấy ngày, phía cảnh sát bắt giữ hơn ba mươi kẻ tình nghi, giải cứu hơn bốn mươi người bị hại. Tuy nhiên, ‘anh Lỗ’ vẫn như mò kim đáy bể, không rõ tung tích.
Công an tỉnh ra chỉ thị, phát lệnh truy nã ‘anh Lỗ’ trong phạm vi toàn tỉnh, tiến hành cuộc lùng bắt quy mô lớn. Tổ hành động do Quý Bạch dẫn đầu coi như kết thúc nhiệm vụ, hôm nay giải tán, mọi người quay về cương vị của mình, chờ đợi chỉ thị mới.
Sau khi tổng kết ngắn gọn, Quý Bạch mời phó giám đốc Lưu phát biểu.
Từ trước đến nay, tác phong mạnh mẽ của phó giám đốc Lưu nổi tiếng toàn ngành cảnh sát trong tỉnh. Lần này, chị cũng không ngoại lệ.
Sau khi khẳng định giá trị và thành quả của hành động lần này, Lưu Dĩnh chuyển đề tài: “Nhưng hành động của chúng ta không thể nói là thành công, thậm chí có thể nói việc sắp thành bị hỏng trong gang tấc cuối cùng. Bởi vì sự sơ suất của một đồng chí, tên tội phạm được Bộ Công an điểm danh ‘anh Lỗ’ đã trốn thoát ngay trước mắt chúng ta.”
Trong tiếng mưa ào ào như tiếng trống, cả phòng hội nghị càng trở nên yên tĩnh.
Diêu Mông ngồi thẳng người, gương mặt cô hết đỏ lại trắng bệch.
Ánh mắt Lưu Dĩnh dừng lại trên người Diêu Mông, chị không khách sáo phê bình thẳng: “Diêu Mông, chúng tôi phá lệ để thực tập sinh như cô và Hứa Hủ tham gia hành động là hy vọng các cô phát huy chuyên ngành của mình. Vậy mà ‘anh Lỗ’ ở trên xe của cô, cô cũng không hề phát giác, còn để cô ta một mình đi vào nhà vệ sinh, dễ dàng trốn thoát. Tôi không thể tha thứ cho sai lầm này. Sau khi quay về, tôi sẽ đưa ra yêu cầu với Cục trưởng các cô, cần phải kỷ luật người chịu trách nhiệm của vụ việc. Tôi cũng hy vọng cô rút ra kinh nghiệm, từ nay về sau nâng cao tính chuyên nghiệp, tuyệt đối không để sai lầm tương tự xảy ra.”
Nước mắt trào ra khóe mi Diêu Mông, cô cúi thấp đầu: “... Vâng, thưa phó giám đốc.”
Lưu Dĩnh là người nhằm vào sự việc chứ không nhằm vào cá nhân. Phê bình xong, bắt gặp bộ dạng tủi thân của cô gái trẻ, bực tức trong người chị vơi đi một nửa. Chị quay sang Quý Bạch: “Tôi không còn ý kiến, chúng ta giải tán cuộc họp.”
Quý Bạch nhướng mắt nhìn Lưu Dĩnh, cất giọng trầm trầm: “Tôi không đồng ý kỷ luật Diêu Mông.”
Mọi người im lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa rào rào bên ngoài phòng.
Diêu Mông ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu, nhìn Quý Bạch qua làn nước mắt. Anh ngồi ở vị trí cách cô không xa, sau lưng anh là bầu trời u ám ngoài cửa sổ. Gương mặt anh hết sức bình tĩnh và kiên định.
Lưu Dĩnh sa sầm mặt, không lên tiếng. Quý Bạch tựa hồ không nhìn thấy biểu cảm của chị, tiếp tục cất giọng từ tốn: “Sự việc này đúng là Diêu Mông sơ suất. Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là cảnh sát thực tập, thiếu kinh nghiệm thực chiến. Tổng hợp toàn bộ biểu hiện của Diêu Mông trong hành động lần này, tôi cho rằng biểu hiện của cô ấy về cơ bản là xuất sắc.”
Trong phòng càng yên tĩnh hơn. Đám cảnh sát trẻ tuổi không dám thở mạnh, những người cảnh sát có tuổi không thay đổi sắc mặt, phảng phất không cảm nhận thấy bầu không khí căng thằng xung quanh.
Lúc này, Đại Hồ ho khan một tiếng: “Tôi đồng ý với ý kiến của Quý đội.” Hứa Hủ gật đầu: “Tôi cũng đồng ý.” Giọng cô còn vang hơn Đại Hồ.
Diêu Mông ngồi giữa hai người, càng cúi thấp đầu.
Lưu Dĩnh đảo mắt qua bọn họ, lại nhìn Quý Bạch chằm chằm: “Nếu cậu nói vậy, trách nhiệm để ‘anh Lỗ’ trốn thoát phải tính thế nào?”
Quý Bạch: “Tôi là tổng chỉ huy của hành động. Nếu cần truy cứu trách nhiệm, tôi sẽ gánh toàn bộ.”
Lưu Dĩnh ném cuốn vở trong tay xuống bàn: “Quý Bạch, cậu tưởng tôi không thể kỷ luật cậu?”
Quý Bạch trầm mặc, thần sắc anh lãnh đạm. Những người khác không dám lên tiếng, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm trong giây lát.
Diêu Mông đột nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào: “Là tôi mắc sai lầm, có kỷ luật cũng nên kỷ luật tôi. Chuyện này không liên quan đến anh ấy... không liên quan đến sếp.”
Phòng hội nghị càng tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của Diêu Mông.
Lúc này, một cán bộ thuộc Công an tỉnh mỉm cười: “Chị làm cô gái nhỏ sợ hãi rồi kia kìa. Đừng khóc nữa... Quý Bạch, phó giám đốc Lưu cũng vì muốn nâng cao tố chất của đội ngũ cảnh sát thành phố Lâm các cậu nên mới có yêu cầu khắc khe. Ở trên tỉnh, bình thường người khen cậu ác nhất chính là phó giám đốc Lưu, sao chị ấy nỡ kỷ luật tiểu sư đệ?” Quý Bạch và Lưu Dĩnh đều tốt nghiệp khoa trinh sát hình sự trường đại học cảnh sát, hai người coi như có tình đồng môn.
Người cán bộ lại nhìn Lưu Dĩnh: “Tôi thấy Quý Bạch nói cũng có lý, hay là chúng ta về rồi thương lượng sau?”
Quý Bạch gật đầu: “Anh nói đúng, là tôi hơi nóng, không chú ý phương thức biểu đạt. Phó giám đốc Lưu, mong chị bớt giận.”
Lưu Dĩnh vừa rồi rất tức giận, nhưng chạm phải ánh mắt thản nhiên của Quý Bạch, chị không có cách nào bộc phát, chỉ có thể hầm hầm: “Giải tán.”
***
Buổi chiều ngày hôm đó, phó giám đốc Lưu ngồi xe quay về tỉnh, Quý Bạch đích thân đi tiễn một đoạn. Trên đường, Lưu Dĩnh mặt nặng mày nhẹ với anh. Đến cuối cùng, chị cười nói: “Được rồi, tôi chấp nhận ý kiến của cậu, không kỷ luật ai hết. Nhưng chuyện này, cậu phải tự mình đến Công an tỉnh báo cáo.”
“Không có vấn đề gì, tôi nghe lời chị. Sau khi quay về thành phố Lâm, tôi sẽ đi tỉnh tạ tội.”
“Cái thằng này... Hãy nói với Diêu Mông, con người tôi là vậy, hôm nay tôi hơi nặng lời, bảo cô bé đừng nghĩ ngợi nhiều.”
***
Lãnh đạo Công an tỉnh vừa rời đi, những người ở lại nhẹ nhõm không ít. Tô Mục đề xuất, buổi trưa bọn họ đứng ra mời Quý Bạch và những vị khách đến từ thành phố Lâm ăn bữa cơm, thưởng thức các món địa phương. Mọi người ở lại một tối, sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ cho xe đưa mọi người về thành phố Lâm.
Địa điểm là một nhà hàng bên bờ sông, rất gần đồn cảnh sát.
Bên ngoài, mưa vẫn chưa ngừng rơi. Lúc Diêu Mông đến nơi, chỉ có Tô Mục, Quý Bạch, Đại Hồ và hai cảnh sát ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ, những người khác vẫn chưa xuất hiện.
Hôm nay, sau khi Diêu Mông bị phê bình, những cảnh sát quen biết đều đến an ủi cô. Người không quen biết thì nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa và khích lệ. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng đối với Diêu Mông, quan trọng là thái độ của Quý Bạch. Tuy trong lòng rất buồn, nhưng mỗi khi nghĩ tới biểu hiện của anh ngày hôm nay, buồn bã lập tức biến thành ngọt ngào.
Cảnh sát hình sự huyện Hưởng Xuyên làm chủ xị, người của thành phố Lâm đều ngồi vào vị trí. Chiếc ghế bên tay phải Quý Bạch vẫn còn trống. Tim Diêu Mông đập thình thịch, cô lặng lẽ đi vòng qua Đại Hồ. Nào ngờ vừa đi đến sau lưng Đại Hồ, Diêu Mông liền bị anh ta giơ tay kéo cô ngồi xuống cạnh anh ta: “Chỗ đó có người ngồi rồi, cô hãy ngồi ở đây.”
Diêu Mông còn chưa kịp phản ứng, những người đàn ông khác đều cười ồ, như thể không nói cũng hiểu. Quý Bạch chỉ cười cười, không lên tiếng phủ nhận.
Đầu óc Diêu Mông mù mờ, huyệt thái dương giật giật đau buốt.
Một lúc sau, Hứa Hủ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Quý Bạch. Bởi vì Đại Hồ đã dặn dò ‘không được trêu chọc’, đám đàn ông liền thu lại nụ cười, giả bộ không nhìn thấy.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ. Có người cảnh sát trẻ tuổi uống hơi nhiều, quên mất lời dặn, cầm cốc nói to với Hứa Hủ: “Chị dâu, kính chị, kính chị!”
Hứa Hủ vừa định giải thích, Quý Bạch kéo tay áo cô: “Bọn họ uống say rồi, kệ bọn họ đi, dù sao ngày mai chúng ta cũng quay về thành phố.”
Diêu Mông không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người. Bữa cơm này cô gần như không động đũa, cũng chẳng mở miệng nói chuyện, mặc dù từ đầu đến cuối cô vẫn giữ nụ cười trên môi.
Buổi chiều, mưa càng nặng hạt hơn, bầu trời u ám như tầm chạng vạng tối.
Lần này, bọn họ nghỉ ở một khách sạn trong huyện, mỗi người một phòng. Đám cảnh sát hình sự tụ tập vào một phòng đánh bài ầm ĩ. Hứa Hủ được người này người kia mời, uống tổng cộng một chén rượu trắng. Cô về phòng liền lên giường đi ngủ ngay.
Diêu Mông ngồi bên cửa sổ trong phòng của cô, ngắm nhìn trời mưa. Một lúc sau, để ý phòng Quý Bạch ở bên cạnh rất yên tĩnh, cô liền đứng dậy đi ra cửa.
***
Quý Bạch mở cửa, nhìn thấy Diêu Mông, anh hơi ngẩn người.
Diêu Mông chỉ mặc áo sơ mi mỏng, quần dài đơn giản. Hình như cô bị dính nước mưa, mái tóc dài ướt xõa xuống bờ vai, sắc mặt cô tái nhợt. Ánh mắt cô nhìn anh mang một tâm tình trầm lắng mà cuộn trào.
“Quý Bạch.” Diêu Mông khẽ gọi tên anh.
Mưa rơi xối xả, sân bên ngoài khách sạn trở nên trống trải tĩnh lặng trong cơn mưa lớn.
Quý Bạch nhìn thẳng vào mắt Diêu Mông, từ tốn mở miệng: “Diêu Mông, em là nhân tài xuất sắc, có năng lực toàn diện. Với tư cách là một cấp trên và đồng nghiệp của em, bây giờ và cả sau này, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ em, để em đạt thành tựu lớn hơn trong công việc. Ngoài chuyện đó ra, tôi không có suy nghĩ khác đối với em.”
Diêu Mông ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng cô cảm thấy một nỗi sỉ nhục. Mặc dù đã biết đáp án, nhưng cô vẫn mở miệng hỏi một câu khiến cô càng bị sỉ nhục hơn: “Trong lòng anh... đã có người khác?”
“Có.”
***
Sau khi khép cửa, Quý Bạch đi vào phòng.
Đại Hồ đang ở trong phòng anh cùng xem bóng đá, anh ta đã nghe hòm hòm cuộc đối thoại ở cửa. Một lúc sau, anh ta nói: “Cô bé Diêu Mông này các mặt khác đều tốt, chỉ là quá nhiều tâm tư, lại hay vòng vèo, thật ra không cần thiết phải làm vậy.”
Quý Bạch gật đầu: “Chú đừng kể với người khác chuyện vừa rồi.”
“Em biết.” Đại Hồ hiểu Quý Bạch muốn giữ thể diện cho cô gái.
Hai người xem bóng đá một lúc, Đại Hồ đột nhiên lẩm bẩm hát: “Trong lòng anh chỉ có em, không có cô ấy, em hãy tin tấm chân tình của anh không giả dối...”
Quý Bạch phì cười.
***
Khi ánh chiều tà buông xuống, mọi người tập hợp ở sân khách sạn, rồi cùng đi dạo một vòng phố đêm Hưởng Xuyên. Trước đó, Đại Hồ gõ cửa phòng Diêu Mông, cô nói mệt không muốn đi.
Sau cơn mưa, không khí rất trong lành. Tuy mặt đất vẫn còn trơn ướt nhưng người đi bộ trên phố ngày càng nhiều. Một đám đàn ông cao lớn vạm vỡ, tinh thần phấn chấn đi xung quanh Hứa Hủ và Quý Bạch, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường. Hứa Hủ hơi ngượng ngùng, cúi đầu lặng lẽ bước đi, tựa hồ không hề tồn tại.
Đi bộ gần mười phút, đám đàn ông ồn ào náo nhiệt, trong khi Quý Bạch và Hứa Hủ chưa nói với nhau một câu. Quý Bạch liếc cô, dừng bước: “Tôi định đi mua ít đặc sản đem về cho bạn bè, em có đi không?”
Hứa Hủ thật sự cũng muốn mua: “Em đi.”
Quý Bạch lại ngẩng đầu nhìn mọi người: “Tôi và Hứa Hủ muốn đi mua đặc sản. Các anh thì sao?” Vừa nói, đôi mắt anh vừa quét một lượt qua từng người. Chạm phải ánh mắt của anh, tất cả mọi người đều lắc đầu.
“Không đi, không đi. Hai người đi đi!”
“Mua đặc sản chẳng có gì thú vị.”
Lúc này, Tô Mục lên tiếng: “Quý đội, tôi giới thiệu một cửa hàng cho cậu, đồ ở đấy chất lượng bảo đảm, chỉ có điều hơi xa một chút.”
***
Đâu chỉ ‘xa một chút’, Quý Bạch và Hứa Hủ đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhưng trong lòng hai người đều thỏa mãn với sự giới thiệu của Tô Mục: Được yên tĩnh đi bộ cùng anh ấy (cô ấy), không ai quấy rầy, cảm giác rất tuyệt.
Ra khỏi cửa hàng đặc sản, hai người im lặng một lúc. Quý Bạch nhanh chóng đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn bờ sông: “Chúng ta đi về bên đó.”
Con sông lượn lờ uốn quanh thành phố nhỏ. Mấy năm trở lại đây, các công trình kiến trúc mọc hai bên bờ sông trải dài trong ánh nước tối đen như dải ngọc màu trắng xám. Quý Bạch và Hứa Hủ đi một lúc, phía trước vang lên tiếng nhạc náo nhiệt. Ở đầu bờ đê xuất hiện một quảng trường rộng lớn.
Bởi vì trời mưa nên người trên đường phố không đông. Nhưng mưa gió cũng không thể dập tắt tình yêu cuộc sống của người dân phố huyện. Câu hát ‘Mùa hè mùa hè lặng lẽ qua đi, để lại bí mật nho nhỏ...’ (*) lặp đi lặp lại. Mười mấy đôi nam nữ, phần lớn là người ở độ tuổi trung niên và người già, tay trong tay khiêu vũ dưới ánh đèn.
(*) Bài “Không thể quên anh” của Lý Linh Ngọc.
Trong con mắt của cô gái trẻ như Hứa Hủ, cảnh tượng này rất ấm áp và đáng yêu, nhưng hơi buồn cười.
Quý Bạch cũng cho rằng, cùng khiêu vũ tập thể với đám anh chị già trước mặt quần chúng thì chẳng ra sao. Nhưng trầm tư vài giây, anh quay đầu nhìn Hứa Hủ: “Em có muốn nhảy một điệu không?”
Hứa Hủ: “Tùy anh.”
Quý Bạch lập tức ném túi đồ đặc sản vừa mua xuống đất. Cho đến lúc rời đi, anh cũng không nhớ đến túi đồ.
***
Trước đây, Hứa Hủ chỉ khiêu vũ với Hứa Tuyển ở nhà. Cô đưa một tay cho Quý Bạch, đặt một tay lên vai anh, sau đó lập tức cúi đầu, nhiệt độ ở mặt cũng bắt đầu tăng lên.
Quý Bạch nắm chặt bàn tay lấm tấm mồ hôi của Hứa Hủ, cánh tay còn lại cuối cùng cũng ôm thắt lưng mảnh mai mà anh thưởng thức bằng ánh mắt vô số lần.
Vào giây phút tay trong tay, trái tim Quý Bạch dâng tràn một niềm vui sướng mà trầm tĩnh. Thân thể Hứa Hủ hơi run nhẹ. Quý Bạch cảm nhận thấy điều đó, anh lặng lẽ siết chặt vòng tay, khiến cơ thể cô càng dính sát vào người anh.
Tiếng nhạc ở ngay bên tai, nhưng phảng phất cách rất xa. Bóng người ở xung quanh lay động, tất cả trở thành phông nền không quan trọng. Toàn thân Hứa Hủ ở trong lòng Quý Bạch, cô có một cảm giác ngất ngây chưa từng thấy.
Trên thực tế, hai người khiêu vũ không thành thạo, bước nhảy không mấy ăn ý. Tuy Hứa Hủ chưa đến nỗi giẫm vào giày da của Quý Bạch, nhưng thỉnh thoảng cô lại di chuyển ngược hướng anh. Những lúc như vậy, bàn tay Quý Bạch luôn thu sức lực, khiến cô lại quay về vòng tay anh ngay lập tức, không một chút khoảng cách. Quý Bạch lúc này, phảng phất bộc lộ sự mạnh mẽ hơn lúc bình thường. Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen yên tĩnh còn bóng đêm của anh, muốn dõi thẳng vào trái tim anh. Cô rõ ràng chỉ thấy hơi choáng váng, vậy mà cô không thể tỉnh táo suy xét bất cứ vấn đề nào.
Bản nhạc này kết thúc, lại đến bản nhạc khác.
Từ bài ‘Hồi ức màu hồng’ đến bài ‘Tối huyền dân tộc phong’, sau đó là bài ‘Trận tuyết đầu tiên của năm 2002’.
Khi Đao Lang hát đến câu ‘như con bướm bay đi bay lại’, Hứa Hủ bỗng có cảm giác, Quý Bạch càng ôm chặt eo cô, hơi thở nóng hổi của anh như có như không thổi vào mái tóc ngắn trên đầu cô.
...
“Trời mưa!”
“Lại mưa rồi! Về nhà thôi!” m nhạc đột nhiên tắt hẳn, những đôi khiêu vũ trên quảng trường chạy toán loạn. Quý Bạch từ từ buông người Hứa Hủ, bốn mắt nhìn nhau.
Nước mưa rơi lộp độp bên chân họ, đồng thời rơi xuống đầu họ.
“Sếp! Chúng tôi ở đây!” Giọng nói oang oang của Đại Hồ từ phía sau truyền tới: “Mau lên xe đi, nghe nói lát nữa có mưa bão lớn.”
Mưa trở nên nặng hạt trong chớp mắt.
Quý Bạch liếc Hứa Hủ: “Chúng ta lên xe đi đã.”
Thì ra Tô Mục quay về lấy ô tô, đưa mọi người đi hóng gió dọc bờ sông, vô tình gặp Quý Bạch và Hứa Hủ.
Đoàn người quay về khách sạn, Quý Bạch đứng ở cửa chào tạm biệt mọi người. Mấy người cảnh sát trẻ vây quanh anh, bày tỏ sự kính nể trước khi chia tay. Hứa Hủ đi đến cửa phòng mình, nhìn anh qua đám đông. Quý Bạch lập tức phát giác, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt anh vừa trầm tĩnh vừa sâu thẳm.
Sau khi tắm xong, Hứa Hủ khoanh chân ngồi trên giường, ngắm cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, khi khiêu vũ đến giây phút cuối cùng, cô có cảm giác Quý Bạch cúi xuống, đồng thời có một thứ chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô. Không biết đó là Quý Bạch hôn lên tóc cô, hay là giọt mưa đầu tiên rơi xuống? Nghĩ đến đây, tim cô lại đập thình thịch. Hứa Hủ đứng dậy mở cửa sổ, nước mưa lập tức bay vào, rơi xuống đỉnh đầu cô.
Không biết thể nghiệm bao lâu, đến khi mái tóc ướt một nửa, Hứa Hủ mới rụt đầu về. Cô chống tay lên cằm, miệng mỉm cười.
Chán thật, cô không có kinh nghiệm nên không thể nào phân biệt.
Danh sách chương