Nói không xúc động, là hoàn toàn không thể. Chỉ là loại xúc động này vừa lúc trở thành cảm động thì cô lập tức ngăn cản, tự nói với mình, anh chỉ là thuận miệng nói mà thôi, cô lại theo bản năng đi phóng đại cảm thụ trong lòng. Cô vẫn tránh làm người phụ nữ quá mức tình cảm nhưng nhiều lần lại vẫn phạm phải sai lầm này.

Cô cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, không nhìn anh, cũng không nói chuyện với anh.

Lúc cô cơm nước xong, ngẩng đầu lên, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, cô theo bản năng muốn tránh khỏi ánh mắt như vậy, chỉ là lại ép buộc mình không cần tránh, tâm lý và hành động vô cùng mâu thuẫn. Cũng may, lúc này Dương Tử Hân lôi kéo chồng mình đi tới, trên mặt là nụ cười hoà thuận vui vẻ, "Hai người đã ăn cơm xong chưa?"

Dương Tử Hân nhìn qua giống như hỏi thăm, như là chuyện đương nhiên. Còn Giang Dực hiểu khá rõ em gái của mình, nét mặt nhìn về phía Dương Tử Hân chính là: em lại muốn như thế nào? Nhìn ánh mắt của Giang Dực, Lăng Diệc Cảnh làm chồng của Dương Tử Hân cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, anh không quản được vợ của mình rồi, cũng chỉ là không muốn quản còn là không quản được, anh đều vui lòng đi phối hợp với cô.

Dương Tử Hân đề nghị bốn người bọn họ cùng đi ra ngoài một chút, đi khu vui chơi chơi, Giang Dực lập tức liền đánh giá ngây thơ, Dương Tử Hân trực tiếp kéo tay của Tô Tử Duyệt, hướng anh trai mình bất mãn mở miệng, "Phụ nữ ngây thơ chút đáng yêu hơn." Nói xong còn nâng cằm, một bộ ta đây ngây thơ đáng yêu, bộ dạng ta ngây thơ nhất.

Giang Dực nhìn về phía Tô Tử Duyệt ở bên cạnh Dương Tử Hân, phát hiện cô chỉ cười, đối với đề nghị của Dương Tử Hân cũng không phản đối, vì vậy cũng đi theo Dương Tử Hân.

Dương Tử Hân và Tô Tử Duyệt đi ở phía trước, hai người đàn ông đi ở phía sau. Tô Tử Duyệt thật không dám tin tưởng, Dương Tử Hân lại là người đã sớm làm mẹ, cô vẫn cho là làm mẹ của trẻ con cũng sẽ càng thêm thành thục và có tư thái dịu dàng không nghĩ tới còn có thể duy trì bản tính lúc đầu. Lúc này Tô Tử Duyệt mới quay đầu lại theo bản năng, nhìn chồng của Dương Tử Hân một cái, phụ nữ có thể duy trì bản tính lúc đầu, đây là chuyện khó có được cỡ nào, mà người phụ nữ bên cạnh người đàn ông phải trả giá bao nhiêu mới có thể làm được.

Trên thế giới này chắc chắn sẽ có người may mắn, có thể gặp được một người đàn ông cưng chiều, yêu thương mình vô điều kiện, tựa như chắc chắn sẽ có người hạnh phúc đến già, cũng hầu như sẽ có người không như ý.

Dương Tử Hân nhìn thấy động tác của cô, cho là cô đang nhìn anh trai mình, cảm thấy buồn cười, "Không cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta tự mình chơi."

Dương Tử Hân thoải mái khiến Tô Tử Duyệt càng tăng thêm thiện cảm đối với cô.

Tô Tử Duyệt chỉ có một mình nên rất ít tới chơi những cái này, Dương Tử Hân lôi kéo cô nhất định đi chơi thử, cô từ chối không được, cũng liền như tâm nguyện của Dương Tử Hân, Dương Tử Hân vừa lôi kéo cô, vừa cười, "Có phải cảm thấy trở lại tuổi thơ? Mỗi lần mình tới chơi cái này, cũng sẽ nghĩ đến khi mình còn bé."

Tô Tử Duyệt cười, mỗi lần cô chơi ngựa gỗ xoay tròn thì nghĩ tới chỉ là bi thương, trong lúc ngựa gỗ truy đuổi nhau, vĩnh viễn không đuổi kịp đối phương. Trước kia có người từng đánh giá cô, mặt ngoài rất lạc quan, sâu trong nội tâm lại cực kỳ bi quan, cách nói này có lẽ cũng đúng.

Họ chơi cực kỳ vui, Giang Dực và Lăng Diệc Cảnh đứng ở một bên nhìn họ, thỉnh thoảng nói mấy câu.

Lăng Diệc Cảnh nhìn về phía anh vợ mình, "Mấy ngày trước tôi còn tò mò, sao anh nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tô, hiện tại hình như cũng không cần hỏi nhiều. . . . . ."

Giang Dực biết Lăng Diệc Cảnh là chỉ chuyện nào, không thể nín được cười , "Lại để cho người ta thấy rất ngoài ý muốn?"

Lăng Diệc Cảnh suy tư một chút, "Có chút, " nét mặt nhìn về phía Giang Dực có chút kỳ lạ, "Chẳng qua là cảm thấy anh không phải người như vậy."

"Hả? Loại nào?"

"Tự tìm phiền toái."

Đối với việc Lăng Diệc Cảnh đánh giá như thế, Giang Dực không có biểu hiện bất mãn gì, "So với cậu nói, chút phiền toái đó đới với tôi hình như có thể bỏ qua không tính."

So với việc Lăng Diệc Cảnh làm vì chuyện của Dương Tử Hân, có kiểu "Vết xe đổ", Giang Dực hoàn toàn không cảm thấy hành động việc làm của mình có gì không ổn. Chuyện của Dương Tử Hân, đối với Lăng Diệc Cảnh mà nói, cũng không phải là một phiền toái lớn? Nhưng không phải Lăng Diệc Cảnh vẫn vui vẻ chịu đựng sao.

Lăng Diệc Cảnh lắc đầu một cái, "Chưa chắc."

Tính tình của Dương Tử Hân và Tô Tử Duyệt hoàn toàn không giống nhau, Dương Tử Hân thuộc kiểu người chỉ cần sự việc qua đi, sẽ không nhắc lại, dũng cảm đối mặt với cuộc sống sau này. Tô Tử Duyệt rõ ràng lại không phải người như thế, cô thuộc kiểu người cho dù sự việc qua đi, ngoài mặt cô làm bộ như vân đạm phong khinh, nhưng nội tâm lại đè nén cực độ, hơn nữa còn có thể bởi vì sự việc kia mà sinh ra một loạt phản ứng dây chuyền.

Giang Dực nhíu mày, sao anh không nghĩ tới những thứ này, chẳng qua là cảm thấy mọi chuyện sẽ không phát triển theo chiều hướng xấu nhất thôi.

Anh nhìn Dương Tử Hân và Tô Tử Duyệt cười rực rỡ không khỏi khẽ thở dài than thở.

Lăng Diệc Cảnh tỏ vẻ tò mò với Giang Dực, "Vốn còn muốn khuyên anh đừng đụng tới phiền toái này, chắc cũng không cần khuyên nữa. . . . . ." Đàn ông không nghiêm túc, nhìn một cái là có thể nhìn ra được, nếu nghiêm túc, người khác nói gì cũng vô dụng, "Lần trước bên nhà họ Tô, là tôi thu tay, muốn cảm ơn tôi như thế nào?"

"Người một nhà còn nói những thứ này?" Giang Dực liếc xéo Lăng Diệc Cảnh, khóe miệng khẽ giơ lên.

Lăng Diệc Cảnh lắc đầu một cái, cũng biết sẽ là như thế này, "Thôi. . . . . . anh đối với nhà họ Tô như vậy, cũng không sợ bên nhà họ Hạ sẽ bất mãn."

"Tôi có gì phải sợ?"

"Trước kia không phải anh. . . . . ." Lăng Diệc Cảnh suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu Giang Dực lựa chọn làm như vậy, nhất định đã suy tính đến nhà họ Hạ, vì vậy im lặng không nói nữa.

Giang Dực biết Lăng Diệc Cảnh chỉ cái gì, chỉ là không muốn nhắc tới cái đề tài này. Lăng Diệc Cảnh biết Giang Dực với nhà họ Hạ có hợp tác, hơn nữa còn không phải là hợp tác đơn giản như vậy.

******************************************************

Khi hai đôi tách ra, Dương Tử Hân dùng ánh mắt của mình biểu đạt lưu luyến không rời, lúc này mới cùng Lăng Diệc Cảnh nắm tay rời đi. Trước khi rời đi, Dương Tử Hân bị Giang Dực ám chỉ qua, không để cho cô nói chuyện ngày hôm nay ở trước mặt ba mẹ, cô suy nghĩ một chút, rõ ràng nhìn bộ dạng của anh đối với Tô mỹ nữ rất nghiêm túc, vì sao không để cho cô nói? Khi đàn ông nói như vậy ở thời điểm này, hơn một nửa là không có ý định tiến thêm một bước cùng người phụ nữ này, dù sao dính đến ba mẹ thì không còn là tình yêu đơn thuần.

"Anh nói xem, anh ấy có nghiêm túc với Tô Tử Duyệt không?" Cô nghĩ mãi, hay là hỏi ra khỏi nghi ngờ của mình.

Lăng Diệc Cảnh nhíu mày, "Cái này em nên hỏi anh em."

Nếu như anh ấy chịu nói, cô vẫn còn ở đây suy đoán sao?

Dương Tử Hân lắc đầu một cái, hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của đàn ông, vì vậy thở dài một tiếng, quyết định không thèm nghĩ nữa, mặc kệ đi, chỉ là cô vẫn phải giữ miệng, không thể nói chuyện ngày hôm nay cho ba mẹ, cái này làm cho cô mơ hồ cảm thấy có chút tội lỗi, ba mẹ vẫn mong anh có thể kết hôn sớm sau đó ôm cháu trai mập mạp a.

Lúc Dương Tử Hân cùng Lăng Diệc Cảnh rời đi, Tô Tử Duyệt theo bản năng quay đầu lại, thấy tuấn nam mỹ nữ nắm tay, trong lòng cảm giác có chút ê ẩm. Một đôi như vậy, ai sẽ cảm thấy bọn họ là vợ chồng kết hôn hơn mấy năm? Kiểu sống cùng nhau hoàn toàn là kiểu tình nhân, hơn nữa còn là đôi tình nhân cuồng nhiệt trong tình yêu, dắt tay nói đùa không cố kỵ chút nào.

Cô cười cười, chỉ là trong tiếng cười kia có chút miễn cưỡng, cô đã từng muốn tìm một người đàn ông như vậy, trải qua cuộc sống như thế, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, từ từ thỏa hiệp với cuộc sống, tự nói với mình niềm hạnh phúc như vậy chỉ tồn tại ở trong thế giới của truyện trẻ con, vì vậy trong cuộc sống gặp phải khó khăn cũng trở thành bình thường, như này mới gọi là cuộc sống.

"Em và cô ấy ngược lại rất hợp nhau." Giang Dực không giải thích được thốt ra câu như vậy.

"Hả?" Cô hình như không hiểu lắm.

"Em và Tiểu Hân ở chung một chỗ thì số lần cười nhiều hơn so với khi ở bên anh." Anh tỉnh táo nói ra những lời này.

Tô Tử Duyệt sâu kín thở dài, anh cũng nói như vậy, cô còn có thể cười với anh được sao?

Sau khi lên xe, cô do dự, có nên ngỏ ý cảm ơn với anh không, dù sao chuyện trong công ty, chính là dựa vào anh giúp một tay. Cô do dự rất lâu, vẫn là không nói ra. Cô nói cảm ơn, anh gật đầu, ngược lại khiến hai người lúng túng hơn.

Còn chưa tới "Nguyệt Bán Loan" thì anh đã dừng xe lại, cô nghi hoặc nhìn, lúc này anh mới lên tiếng giải thích, "Không có thức ăn, đi siêu thị mua ít thức ăn rồi về."

Cho nên bọn họ hai người cùng nhau xuống xe, vào siêu thị.

Cuộc sống như thế, làm cho trong lòng cô thực tế hơn. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, cô không về "Nguyệt Bán Loan" nữa, thì anh cũng không có nơi nào để đi? Anh làm việc, cho tới bây giờ đều không thích nghĩ đến là làm, nếu như anh ở chỗ nào, nhất định sẽ mua thức ăn trước, mà không phải như hiện tại đi dạo siêu thị cùng với cô.

Lúc này không sớm cũng không muộn, mặc dù siêu thị nhiều người, vẫn chưa đến nỗi đầy ắp cả người. Anh đẩy xe, cô chọn mua, sau đó khi thức ăn còn chưa chọn được, trong xe đẩy đã có khá nhiều đồ. Giang Dực cúi đầu xem xét, các loại sữa chua, khẽ cau mày, liền lấy ra để lại giá hàng, Tô Tử Duyệt nhìn thấy động tác của anh, mắt mở to nhìn anh chằm chằm.

"Ăn ít."

"Ăn sữa chua không ảnh hưởng gì đến sức khỏe."

"Em mua nhiều như vậy, quá hạn sử dụng thì làm thế nào?" Anh nhớ hạn sử dụng của thứ này vô cùng ngắn.

Lúc này trong lòng Tô Tử Duyệt không phục tiếp tục chọn thứ khác, cô rất thích uống sữa chua, lúc tâm tình không tốt thì uống... không cần ống hút, trực tiếp coi sữa chua như nước uống, sau đó trên môi đều là màu trắng sữa chua, khiến Diệp Tiêu Tiêu đánh giá là kẻ trúng độc miệng đang sùi bọt mép.

Thấy cô do dự chọn đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, anh vươn tay chặn ngang kéo cô đi, "Đi mua thức ăn."

Cô vốn đang do dự mua loại bánh bích quy nào, bị anh lôi đi như vậy, cũng không phiền muộn bao nhiêu, bởi vì cô xác thực còn chưa cân nhắc kỹ, buông tha cũng là một loại lựa chọn.

Giang Dực mua thức ăn chỉ mua đồ mới, hễ là đồ ăn không tươi, thì sẽ không nhìn một cái, hơn nữa cũng không mua đồ ăn phá giá hoặc giảm giá. Tô Tử Duyệt đi theo phía sau, nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của anh lấy khoai tây thì cảm thấy hình tượng này rất. . . . . . Chính là nếu như cầm máy ảnh chụp được, lại chụp được bộ dạng có một không hai lúc anh đang ngồi trong phòng làm việc, so sánh hai cái, cảm giác khẳng định vô cùng tốt.

Cô thật muốn nhắc nhở anh, trên khoai tây còn dính bùn. . . . . .

Sau đó anh lại đi lấy rau muống.

Cô nhìn thấy động tác sau đó của anh, không tự chủ bĩu môi. Hình như là lúc học sơ trung, lúc học môn sinh học, thầy giáo nói có một loại sinh vật là châu chấu, lúc một con trâu uống nước uống vào một con, không bao lâu con trâu này chết đi, trong bụng đều bị con châu chấu này hấp thụ hết. Thầy giáo kia còn nói, lúc ăn rau muống cẩn thận một chút, thỉnh thoảng cũng sẽ có châu chấu lẫn ở trong đó.

Sau này, cô nhìn thấy rau muống, đều sẽ liên tưởng đến châu chấu, quả thật không có thuốc chữa.

Sau đó cô nói chuyện này cho người bạn ngồi cùng bàn, bạn nam kia hung hăng phê bình cô một phen: bạn muốn thấy loại châu chấu này đâu phải dễ, hiện tại đồng ruộng có thêm các loại hóa học, loại châu chấu này cũng không còn rồi, loại đại tiểu thư như bạn, có phải còn tưởng nông thôn chính là trồng hoa màu không, sau đó bác nông dân trồng ra hạt gạo dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần?

Tô Tử Duyệt đặc biệt muốn hỏi, chẳng lẽ không đúng sao? Nhưng cô thông minh không hỏi, nếu không bị xem thường thì rất thảm.

Giang Dực phát hiện sắc mặt cô kỳ lạ, "Thế nào?"

Cô lắc đầu một cái, lại lắc đầu.

"Còn muốn mua cái gì đó sao?" Anh không để ý thái độ của cô.

Cô vẫn lắc đầu.

"Mua hoa quả ướp lạnh đi, lúc em xem ti vi thì ăn."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh đi đến khu trái cây. Cô xem TV thì thực sự rất thích ăn gì đó, thậm chí vì muốn ăn cái gì đó, còn cố tình tìm một bộ phim xem, cô vẫn cho rằng vừa xem phim vừa ăn, là chuyện rất hạnh phúc.

Chỉ là lúc cô làm như vậy, anh luôn lộ ra nét mặt không cho phép. Tựa như thấy cô đổ canh vào trong bát cơm, anh sẽ ngăn cản, nói như thế này không tốt cho sức khỏe, bao tử tiêu hóa không tốt, ép cô ăn cơm và uống canh phải tách ra.

Cô nhìn ánh mắt của anh, có cái gì đó chính cô cũng không nói rõ được.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tử Duyệt: về anh sau muốn rời khỏi... nhất định phải nói trước cho em biết.

Giang Dực: hả?

Tô Tử Duyệt: Trước tiên em phải chuẩn bị đi tìm một người không khác anh lắm.

Giang Dực: hả?

Tô Tử Duyệt: thời gian chuẩn bị hẳn là rất lâu?

Giang dực: . . . . . .

Tô Tử Duyệt: cần bao lâu đây!

Giang dực: em không cần phải chuẩn bị.

Tô Tử Duyệt cau mày: đàn ông tốt rất khó tìm .

Giang dực: ừ, nhưng em phải tin tưởng, bình thường đàn ông tốt đều bị phụ nữ xấu cất đi, cho nên em không có cơ hội.

Tô Tử Duyệt nghe như vậy lại thấy có cái gì không đúng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện