Tô Tử Duyệt không ra khỏi cửa, cô cũng không tìm được điện thoại di động của mình, cô biết đây là ông nội muốn giam lỏng cô ở nhà rồi, hơn nữa không để cho cô liên hệ với bên ngoài, biểu hiện của cô rất bình tĩnh, cũng rất lạnh nhạt. Thậm trí khi ông trở về, cô còn có thể nói đùa cùng ông, chỉ là ông đối với cô không quan tâm, không hỏi. Không biết được tin tức bên ngoài, cô cũng không biết Giang Dực có gọi điện thoại tới cho mình hay không, với tính tìnhcủa anh, sẽ phải nhận thấy được không ổn.

Trừ ra không thể chơi điện thoại di động và đụng máy vi tính, cuộc sống coi như không có ảnh hưởng quá lớn. Chỉ là cô có thể cảm thấy, áp lực của ông rất lớn. Cô không thể nói rõ ràng mình phải có tâm tình như thế nào, ông làm như vậy, cô hoàn toàn có thể hiểu, trước đây ông từng nói qua thái độ của mình, chuyện của công ty không có quan hệ gì với cô, cũng không liên quan với cuộc đời của cô, lời này không chỉ nói một chút mà thôi. Chỉ là cô có chút không hiểu, vì sao giống như ông nhận định cô và Giang Dực ở chung một chỗ, chỉ vì công ty? Buộc lòng cô phải suy nghĩ vấn đề trên phương diện khác, ông có bất mãn với Giang Dực, chỉ là bất mãn này, cô không rõ đến từ chính nơi nào.

Buổi tối, cô và ông cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong, ông cũng không đi lên thư phòng lầu hai như bình thường, mà ngồi nhưcũ, Tô Tử Duyệt lập tức bày ra tư thế ngay ngắn, biết ông lại có lời muốn nói cùng mình rồi, cô vẫn cười với ông, biết trạng thái cô như vậy, coi như ông tức giận, cũng không có biện pháp.

"Gần đây, khẩu vị của con thay đổi." Vẻ mặt ông Tô nghiêm túc nhìn cháu gái duy nhất này, cũng có chút mê hoặc, ông luôn luôn tự cho là hiểu rõ cô, nhưng lại phát hiện, hình như cũng không biết.

Trong lòng Tô Tử Duyệt hơi kinh hãi, trên mặt cũng không biểu hiện: "Người có chút không thoải mái, không ăn được những thức ăn trước kia thích."

Cô suy nghĩ biểu hiện gần đây của mình ở trên bàn cơm một chút, có phải bị ông phác giác khác thường hay không, càng nghĩ thì càng kinh hãi, cô biết tính tình của ông, một khi để ý tới chuyện gì, ai cũng đừng nghĩ gạt ông cái gì. Chính là biết ông cố chấp, cô không có nói tên Giang Dực và sự kiện kia, chỉ vì cô biết rõ, ông sẽ không thay đổi thái độ của mình, nếu không hôm nay nhà họ Tô và nhà họ Hạ sẽ không phải cái bộ dạng này.

Ông Tô không có hỏi tiếp, Tô Tử Duyệt cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô không biết chuyện, ông Tô đều gọi tất cả người giúp việc và quản gia lập tức vào thư phòng, để cho bọn họ nhớ lại những tình huống khác lạ trong khoảng thời gian này của cô, nhất là chuyện về mặt thân thể của cô. Vì vậy từtrong hồi ức của người giúp việc và quản gia, ông Tô dần dần cho ra một cái kết luận.

Tô Tử Duyệt tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, vừa lúc cửa phòng bị gõ ba cái, cô đi mở cửa. Cô có một thói quen, chỉ cần ngủ một mình, bất cứ ở nơi nào, đều thích khóa trái cửa phòng ngủ.

"Ông." Cô ngọt ngào kêu.

Ông Tô chỉ nhìn cô một cái, sau đó nghiêng người, cho một người khác đi vào.

Cô nghi hoặc nhìn ông, lúc này ông mới chậm rãi mở miệng: "Đây là bác sĩ Lâm, không phải con nói thân thể có chút không thoải mái sao? Để ông ấy xem cho con."

Sắc mặt Tô Tử Duyệt khẽ cứng đờ, cười cũng rất miễn cưỡng: "Ông, con không có gì, ông cũng quá. . . . " Ở bên trong ánh mắt lợi hại của ông, cô cũng không có dũng khí nói tiếp, "Con không cần bác sĩ."

Ánh mắt cô và ông Tô nhìn nhau trên không trung mấy giây, bác sĩ Lâm đứng ở cửa,cũng không biết phản ứng gì.

"Con không cần bác sĩ." Cô nhấn mạnh một lần nữa.

Ông Tô nhìn cô hồi lâu, lúc này mới vẫy tay, cho bác sĩ Lâm đi ra ngoài, cũng làm cho quản gia tùng bác sĩ Lâm đi ra ngoài.

Cửa bị đóng, Tô Tử Duyệt mới vừa thở ra một hơi, tâm tình tốt không ít, con ngươi ông Tô chợt phóng đại, trực tiếp vươn tay tát cô một cái, cô hoàn toàn không nghĩ tới ông sẽ như thế, lực độ của ông to lớn, để cho cô khó có thể tưởng tượng, cô che mặt trong nháy mắt sưng đỏ ngã trên mặt đất, trong mắt vẫn khó có thể tin như cũ: "Ông.. . . ."

Đối với cô, ông có nhiều loại phương thức trừng phạt, nhưng chưa bao giờ đánh thẳng cô.

Vẻ mặt ông dữ tợn: " Thế nhưng ta nuôi cái. . . . . ."

"Ông." Cô nhẹ nhàng gọi ra miệng, hốc mắt đỏ lên, nhưng chưa khóc thút thít, qua nhiều năm như thế, bọn họ vẫn sống nương tựa lẫn nhau, ở trên thế giới này, cô có thể xác định duy nhất chính là ông sẽ không hại mình, chỉ có ông sẽ toàn tâm toàn ý đối với mình,dù hôm nay ông cho cô một bạt tay, cô vẫn tin tưởng điểm này như cũ.

Ông Tô tức tới cực điểm, nghĩ tới vợ ông chết đi, nghĩ tới con trai ông tự sát, còn có con dâu uất ức bỏ mình, tất cả những thứ kia đều có liên quan cùng người nhà họ Hạ, đời này việc duy nhất ông không thể chịu được chính là dính vào quan hệ cùng người nhà họ Hạ. Các hình ảnh hiện lên trong đầu ông, làm cho sắc mặt ông lạnh hơn, ông ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Tử Duyệt: "Đi bệnh viện, lập tức bỏ thứ trong bụng con cho ta."

Tô Tử Duyệt mở to hai mắt, cho dù vừa rồi đã đoán được cái gì, nhưng không có nghĩ đến ông đã hoàn toàn rõ ràng. Cô biết mình giấu giếm không được bao lâu, nhưng không có nghĩ đến lại nhanh như vậy, mà thái độcủa ông không hề có đường cứu vãn.

Cô lắc đầu, không thể tin được, "Không, không nên. . . . ."

"Con chính là dùng đứa bé này khiến Giang Dực giữ được công ty Tô thị? Làm sao con có thể ngu như vậy, cho là dùng một đứa bé có thể giữ lấy một người đàn ông?"

"Không phải như vậy, ông người hãy nghe con nói, thật không phải như vậy. Con và anh ấy ở cùng nhau cũng không phải bởi vì anh ấy là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang, anh ấy cũng không biết con là cháu gái của người, thật sự như vậy. . . . . ."

"Ta không muốn nghe những thứ này, phá thai cho ta."

Cô lắc đầu, đứng dậy từ dưới đất, ngã quỵ trước mặt ông,"Ông, người không thể như vậy, con muốn đứa bé này, chỉ vì nó là đứa bé của con, và không liên quan người khác."

Nước mắt của cô, lúc này rốt cuộc chảy xuống.

"Bắt đầu vừa biết có đứa bé này thì con cũng rất hoảng hốt lo sợ. . . . . . Nhưng nó ở trong bụng con từ từ lớn lên, mỗi ngày con sẽ tưởng tượng, đặc biệt tình hình lúc nó ra đời là dạng gì,con phải nên làm như thế nào khi có tư cách người mẹ. . . . . ."

"Ông, con đang mong đợi nó ra đời, tựa như ông năm đó đang mong đợi con ra đời. . . . . ."

"Ông, con van cầu người,để cho con hạ sinh nó."

. . . . . .

Khuôn mặt ông Tô dữ tợn lại vẫn kéo ra một thoáng cười, " Thật mong đợi đứa bé này, vậy thì con đã yêu người đàn ông kia rồi hả ?"

Quỳ dưới đất, toàn thân Tô Tử Duyệt lập tức suy sụp,cô cũng biết, cũng biết, đây mới là bản chất thật sự, "Dạ, con yêu anh ấy, cho nên cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ấy,muốn sinh hoạt chung một chỗ cùng anh ấy.. . . . ."

Chính là như vậy, dù cô không muốn thừa nhận, nhưng so với ai khác cô đều biết, nếu như không phải động tâm trước, làm sao cô sẽ hoảng loạn như thế,"Ông,con van người, để cho con hạ sinh đứa bé này, con muốn ở cùng với anh ấy."

Ông Tô run rẩy đứng lên, giống như nhiều năm trước ông thấy, đúng là con ông quỳ gối trước mặt của ông như vậy, không ngừng dập đầu với ông.

"Cha, van người, thành toàn con cùng Thiến Vân đi, con thật lòng yêu cô ấy, van người, để cho chúng con ở chung một chỗ."

"Cha, con hiểu rõ con bất hiếu, nhưng con không thể không có Thiến Vân, con không muốn tất cả của người, cũng không cần một tí gì của nhà họ Tô, con chỉ muốn Thiến Vân. . . . . ."

"Thật sự mẹ chết chỉ là ngoài ý muốn, không có quan hệ với nhà họ Hạ, con van cầu người đừng cố chấp như thế nữa, nếu như không thể cùng Thiến Vân ở chung một chỗ, con thà chết. . . . . ."

. . . . . .

Con thà chết.

Sau đó, truyền đến tin tức Tô Mặc Xuyên tự sát chết .

Con ông, con trai duy nhất, nằm ở trong vũng máu, chết tại chỗ.

Ông Tô mở miệng thở dốc, đột nhiên mở to hai mắt, ngã trên mặt đất. . . . . .

"Ông. . . . . ." Trong phòng, chỉ nghe tiếng Tô Tử Duyệt quát tháo, người giúp việc và quản gia tất cả đều như ong vỡ tổ vọt vào. . . . . .

**************************************************

Bởi vì ông Tô bị kích thích quá độ lần nữa mà vào bệnh viện, má trái Tô Tử Duyệt còn sưng đỏ, cô nhìn ông nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt của ông rất yếu ớt, nếu như không phải bác sĩ nói tạm thời ông không có nguy hiểm tính mạng, cô sẽ hoài nghi, có phải ông không thể tỉnh lại.

Ông Tô nằm, đầu óc ở bên trong của ông, phản phục xuất hiện hình ảnh năm đó, Tô Mặc Xuyên nằm trên mặt đất, phía dưới là một vũng máu, ánh mắt hắn mở ra thật to, giống như đang nói với ông: con thà chết, con thà chết.

Con ông, hung ác hơn ông,cũng quyết tuyệt hơn ông.

Ông lại nghĩ đến hình ảnh khác, khi đó tâm tình Tiểu Duyệt không tốt, nói học nhạc khí ở nhà bạn, thế nào cũng không chịu trở về, ông đi xem cô, phát hiện cô đột nhiên gầy rất nhiều, còn tưởng rằng cô chỉ gạt mình lặng lẽ giảm cân, sau đó mới từ miệng bạn của cô biết, cô thất tình, bạn trai của cô rời bỏ cô.

So với ai khác ông Tô cũng tức, hận không đem người đàn ông đó rót xương lóc thịt.

Vì vậy ông cho người đi thăm dò, ông nhất định khiến người kia trả giá thật lớn.

Chỉ là ông không có nghĩ đến, Hạ Ngữ Đình tìm được ông trước một bước, thản nhiên ngồi ở đối diện với của ông, "Ông đang tìm tôi hả? Để cho cháu gái ông thương tâm khổ sở , cũng bởi vì tôi, bạn trai cô ta mới bỏ rơi cô ta rồi. . . . . ."

Cô bé đối diện cười đến mặt rực rỡ, lại làm cho ông Tô cảm thấy chán ghét, "Quả nhiên là con gái của con tiện nhân Hạ Thiến Vân kia sinh."

"Mẹ tôi là tiện nhân, vậy con trai của ông cùng mẹ tôi sinh ra tôi là cái gì? Ông lại tính cái gì?" Nghĩ đến cái này Hạ Ngữ Đình liền muốn cười, "Có phải cháu gái ông bảo vệ đang thương tâm khổ sở suy nghĩ muốn chết hay không? Ông còn có thời gian nói chuyện với tôi, không bằng trở về nhìn cho thật kỹ."

"Quả thật thừa kế huyết thống không biết xấu hổ của nhà họ Hạ."

"Không nên quên, trong cơ thể tôi còn có một nửa huyết thống nhà họ Tô các người, chỉ là rốt cuộc loại huyết thống nào không biết xấu hổ, lòng dạ của ông biết rõ." Hạ Ngữ Đình cười lạnh đứng lên rời đi.

Cô hận ông già này, nếu như không phải ông già này, mẹ của cô sẽ không khổ sở như vậy, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, nếu như không phải bởi vì cô, mẹ đã sớm đi theo người đàn ông kia.

Mẹ của cô khổ sở như vậy, cô cũng sẽ không để cho những khổ sở này của người trôi qua được, cô tuyệt đối nói được làm được.

Ông Tô trực tiếp cầm cái ly trong tay đập trúng dưới chân Hạ Ngữ Đình, Hạ Ngữ Đình rời đi cũng không quay đầu lại.

Sau khi đã cùng Hạ Ngữ Đình gặp mặt, ông đem Tiểu Duyệt về nhà, Tiểu Duyệt không muốn ông lo lắng, dù khó qua hơn nữa , cũng ở đây trước mặt ông cố ý nói đùa. Cho đến một ngày, đột nhiên ông vào phòng của cô, phát hiện cô đang núp ở trong chăn len lén khóc thút thít.

Trong khoảnh khắc đó, ông mới biết, chuyện một đời trước của bọn họ, làm cho cháu gái này của ông mang tổn thương lớn đến dường nào, cho dù như thế, cô cũng không có trách qua mình.

Trong óc của ông xuất hiện hình ảnh Tiểu Duyệt khóc thầm, con mắt sưng đỏ, nước mắt trong hốc mắt chịu đựng, quật cường không chịu để cho nó chảy xuống.

Đó là lần đầu tiên ông thấy Tiểu Duyệt khóc thút thít.

Lần thứ hai, cô quỳ gối trước mặt mình, cô nói yêu người đàn ông kia, muốn vì hắn sinh con dưỡng cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện