Edit: Krizak

Beta: Suzaku

“Quý công tử, sớm như vậy đã tới rồi?… Thiếu gia nhà ta vừa đổi thuốc, còn đang nghỉ ngơi…”

Bên ngoài truyền đến âm thanh quản gia không vội không hoãn nói chuyện.

Brent đã đứng bên cạnh ngốc một thời gian ngắn, đại khái cũng biết bọn họ đang nói cái gì.

Brent mị mị nhãn tình, có lẽ là nam nhân kia lại đến đây đi.

Brent mạnh mẽ đứng dậy, hướng cửa đi tới.

Nghe thanh âm người nọ nói chuyện, Brent đứng cạnh cửa dừng một chút.

“Nga?… Mạc An còn đang nghỉ ngơi? Vậy ta ở nơi này chờ một chút đi.”

Thanh âm nam nhân kia thật ôn hòa.

Brent kéo cửa, đi ra ngoài.

Quý Thanh Vân nghe bên cạnh có tiếng mở cửa, thấy Brent biểu tình lạnh lùng đứng đó, khoanh hai tay tựa vào, hơi hơi híp mắt nhìn về phía này.

Quý Thanh Vân vẫn là lần đầu tiên đối mặt với thiếu niên này.

Mái tóc đỏ rối tung hai bên vai, đôi mắt nùng lục. Làn da trắng nõn, môi hồng nhạt, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

Không phải diện mạo điển hình của người Mĩ, mang theo nét đặc thù của người Đông Âu, khuôn mặt sâu sắc một chút. Màu hồng của tóc cùng đôi mắt màu lục càng làm cho dung nhan rực rỡ dị thường.

Giờ phút này cậu mặc áo sơmi trắng, cổ áo hơi hơi mở rộng, caravat chính là bị cậu tùy tiện kéo.

Nhìn vào là một chiếc quần đen dài xa xỉ, dáng người có vẻ thon dài.

Cả người tản ra hương vị thuốc lá, trong phòng cũng tràn ngập một cổ vị đó.

Động tác cũng lười nhác.

Quý Thanh Vân nhớ rõ thiếu niên này.

Là Edward dưỡng bên người.

Cẩn thận gạt mọi người trong gia tộc.

Ân… Nhưng là khuôn mặt này tương đối mê người xinh đẹp.

Vả lại, trên người thiếu niên này lệ khí thật sự nặng.

Từ nhỏ Edward đã rất quy củ, một nam nhân cẩn thận tỉ mỉ như thế, sao lại đem một thiếu niên làm càn đặt bên người? Quý Thanh Vân hướng Brent cười, ánh mắt ôn hòa hơi hơi mị lại, khóe môi theo thói quen gợi lên.

Quản gia thoáng nhìn, dường như nhắc nhở mà vội vàng khụ một tiếng.

Quý Thanh Vân thu hồi tầm mắt, hơi hơi nghiêng đi hai má.

Dựa theo ý tứ ngầm của Edward, Brent ở trong nhà hắn xem như cũng là gia quyến, chính mình nhìn thiếu niên như vậy đúng là có chút không lịch sự.

“Quản gia, cho ta chén trà. Ta có chút khát nước.”

Brent cố ý nâng cao giọng điệu, sau đó quay đầu, nhếch lên khóe môi, tà tà đôi mắt, khẽ mỉm cười nhìn về phía Quý Thanh Vân.

Kỳ thật Brent không muốn làm ra bộ dạng mình là chủ nhân nơi này, điều này làm Brent cảm thấy chính mình trở nên kỳ quái. Nhưng là, Brent không nhịn được đối nam nhân này làm ra khiêu khích.

Nhất thời từ đáy lòng Brent bắt đầu không rõ chính mình vì sao làm ra loại chuyện này.

Quý Thanh Vân chớp chớp đôi mắt, nhướng nhướng đôi mi nhìn thiếu niên hai mắt màu lục mang theo thần sắc khiêu khích.

Nghe thấy Brent nói lời này, quản gia vội vàng khom lưng cúi đầu cười nói:

“Vâng, cậu Brent, cậu chờ một chút!”

Nói xong, vội vàng xoay người đi đến chỗ hạ nhân.

Brent liếc mắt nhìn bóng dáng quản gia rời đi, quay đầu lạnh lùng nhìn Quý Thanh Vân, ôm cánh tay không vui nói:

“Uy, ngươi tên là gì?”

Quý Thanh Vân vẫn thản nhiên mỉm cười, nhếch môi:

“Ở vài năm, Mạc An chính là giáo ngươi nói chuyện cùng người khác như vậy?”

Brent đầu tiên hơi hơi kinh ngạc một chút, sau đó vạn phần không vui hừ lạnh một tiếng:

“Mạc An? … Ngươi gọi hắn là Mạc An?”

Quý Thanh Vân gật gật đầu, cười nhìn về phía Brent,

“Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không kêu hắn Mạc An, ta đây kêu hắn cái gì?”

Brent phi thường không thích bộ dạng nam nhân này cười tủm tỉm.

Bởi vì hắn cười rộ lên nhất định không khó coi, có thể nói là phong thái mê người.

Xem, hắn ở trước mặt Edward nhất định cũng cười như vậy. (Em nó ghen ~~~ hú hú)

Brent càng nghĩ càng không vui.

Cậu vươn tay vuốt vuốt mái tóc đỏ sẫm bên hai má, lời nói lạnh nhạt:

“Edward cho tới bây giờ ở trước mặt ta đều không nhắc tới ngươi, thật không biết ngươi như thế nào luôn luôn tự mình tìm đến?”

Quý Thanh Vân biểu tình thản nhiên trả lời:

“Nga? Vì cái gì Mạc An phải nói chuyện của ta trước mặt ngươi?… Ngươi cũng không phải người trọng yếu. Bất quá, ta ngược lại thường xuyên nghe hắn nhắc tới ngươi…”

Brent nắm tay lai, áp xuống một bụng hỏa khí:

“Hắn nói cái gì?”

Quý Thanh Vân vẫn là vẻ mặt tiếu ý nói:

“Hắn có thể nói cái gì thì chính ngươi rõ ràng đi? Còn không phải nói ngươi không giáo dưỡng, quản giáo không tốt, luôn không nghe lời…”

“Ý của ngươi là ngươi đối với hắn rất trọng yếu? Có phải hay không?”

Brent gọn gàng dứt khoát hỏi.

Quý Thanh Vân vẫn chậm rãi nói:

“Sự thật như thế, ít nhất hiện tại rất trọng yếu, ta nghĩ ta không có biện pháp phản bác ngươi, cậu Brent.”

Brent thật muốn đấm vào mặt Quý Thanh Vân kia một quyền.

“Cậu Brent, trà của cậu tới rồi…”

Thời điểm cơ hồ Brent sắp động thủ, quản gia bưng nước trà đi tới.

Brent trắng mắt liếc quản gia một cái, xoay người trở lại phòng ngủ, cầm lấy áo khoác treo trên giá liền xoay người xuống lầu.

Quản gia vội vàng đem nước trà đưa cho người hầu phía sau, vội vã đi theo Brent, vừa đi vừa nói:

“Cậu Brent! Cậu đây là muốn đi nơi nào? Cậu nói với ta một tiếng, ta còn đối thiếu gia công sự một câu!”

Brent dừng lại, quay đầu nói:

“Ngươi liền nói, ta đi phố mười ba ngoạn nữ nhân! Bảo hắn đừng quản ta!”

Nói xong, Brent lãnh mặt bước nhanh ra ngoài, quản gia đứng phía sau trong biệt thự sửng sốt nửa ngày.

Brent bắt taxi, trực tiếp đến chỗ Sawada, Kagawa cùng mập mạp bọn họ.

Club đến chạng vạng cũng đã mở cửa, thời điểm Brent đến đúng là rất náo nhiệt hỗn loạn.

“Này! Brent, brother! Ngươi gần nhất thế nào lại biến mất?!”

“Tên khốn này! Ngươi còn biết lại đây tìm chúng ta!?”

Bọn Sawada thấy Brent xuất hiện trước mặt chính mình, toàn bộ đều vọt qua, thay phiên nhiệt tình ôm Brent.

“Đến một điếu xì gà! Brent!”

Mập mạp thuận tay cấp Brent một điếu, sau đó bốn người chậm rãi hướng lầu hai mà đi.

Đi vào nơi này, Brent nhất thời đều cảm thấy thư thái, không giống như trong biệt thự Edward, suốt ngày áp lực muốn chết.

Mỗi khi đi vào nơi này, Brent thấy kích thích ẩn sau làn da chính mình như không kiêng nể gì hoàn toàn giải phóng.

“Gần nhất có tình huống gì mới không?”

Brent tựa vào quầy bar, ngoài miệng ngậm xì gà, mặt không chút thay đổi hướng nhìn bốn phía.

Bọn Sawada đều mặc tây trang tươm tất, thoạt nhìn như kẻ có tiền xã hội thượng lưu, Brent cảm thấy rất thú vị.

Mỗi người đều nhìn thật hăng hái, chỉ có chính mình, nhìn có chút nặng nề, cứ như thi nhân nghèo túng, hoặc như kẻ lưu lạc linh tinh.

Tóm lại, chính mình tại nơi không khí xa hoa lãnh phí này, không hợp nhau.

Mập mạp nâng tay khoát lên vai Brent, ngắm ngắm nam nam nữ nữ bốn phía, thấp giọng cười nói:

“Tình huống mới thì không có gì, dù sao chúng ta được Alexander bảo hộ an an ổn ổn kiếm tiền, chính là…”

Nói xong, hướng Sawada cùng Kawaga đi theo còn a a a nở nụ cười.

Brent vẻ mặt khó hiểu, quay đầu, trái phải nhìn nhìn.

Chỉ chốc lát sau, cửa lầu hai xuất hiện một nữ nhân.

Brent mị mị nhãn tình, thật sâu hút một ngụm xì gà.

Vivian.

Đặc biệt chú ý nàng cũng không có nguyên nhân nào khác, chỉ là, nữ nhân đầu tiên đối với Brent mà nói cũng không có lực hấp dẫn nào giống như tưởng tượng.

Hoàn toàn là vì gương mặt kia rất giống Edward.

Đúng, gương mặt.

Vivian tựa hồ chú ý tới tầm mắt của Brent, cách đám người cùng ngọn đèn hôn ám thẳng tắp nhìn qua, ánh mắt hơi hơi nheo lại, như là xác định Brent.

Brent trong đám người vẫn thực lóa mắt, Vivian chỉ liếc liền thấy.

Thời điểm Brent biếng nhác tựa vào quầy bar, trên mặt Vivian lộ ra thần sắc kinh hỉ, vội vàng thân thủ vuốt chỉnh lại mái tóc, sau đó hướng Brent mỉm cười ngọt ngào.

Brent vươn tay kẹp điếu thuốc, có thâm ý gật gật đầu, nhếch khóe môi, hướng Vivian tà tà cười.

Vivian vui vẻ đẩy đám người, vội vàng đi tới.

Sawada dùng vai huých huých Brent, nghiêng mặt đi, thấp giọng nói:

“Xem, Brent, đây là vấn đề gần nhất của chúng ta…”

Brent dùng dư quang liếc thấy Sawada tà tà nhếch môi, chán đến chết nói:

“Có ý tứ gì?”

Sawada cười cười, sau đó cằm hướng góc quầy bar chỉ chỉ,

“Brent, ngươi lại đây một chút.”

Sawada hướng Brent nhướng nhướng mi.

Brent gật đầu, buông rượu trong tay, đi theo Sawada đến góc tối ở quầy bar.

Sawada vươn đầu hướng Vivian nhìn nhìn, Vivian bên kia cũng nhìn hướng này.

“Chuyện gì? Sawada?”

Brent nhìn chăm chăm vào Sawada.

Sawada cười cười:

“Ngươi biết rõ Vivian kia là loại người nào sao?”

Brent lắc đầu,

“Người nào?”

Sawada âm trắc cười cười:

“Bố nàng chính là thủ phủ Vegas, hiện tại đang phát triển tại NewYork, tìm hạng mục để đầu tư.”

Brent nhướng nhướng mi, khó trách cậu cảm giác Sawada luôn luôn lấy lòng nàng.

“Xem ra nàng đối với ngươi mang ý tứ sao ~”

Sawada cười cười:

“Đừng nhìn đàn bà cười rộ lên ngọt ngào, họ một chút cũng không ngốc, khách nhân chúng ta mỗi đêm đến nhiều như vậy, nàng nhìn như thế, ánh mắt không phải khủng hoảng bình thường… Giống như đối với ngươi nhớ mãi không quên ~~

Brent, anh em của ta… Đêm nay nếu ngươi không có việc gì gấp, liền bồi nàng ngoạn ngoạn nha ~”

Sawada nhìn về phía Brent, trên mặt mang theo ý cười,

“Cũng nói ngươi đã lâu không chạm vào nữ nhân? Đúng không?”

Brent nghiêng mặt đi, thấy gương mặt Vivian cực kì giống Edward trong ngọn đèn lúc sáng lúc tối, lại mang theo mỉm cười thoải mái mà chưa từng xuất hiện trên mặt Edward.

Mặt Brent không chút thay đổi, gật gật đầu:

“Không thành vấn đề.”

Sawada thân thủ ôm Brent, trên mặt mang theo âm trắc cười cười:

“Brent, ngươi thật sự là brother tốt của ta a~”

Brent hừ lạnh một tiếng, sau đó cười cười, hai người hướng tới Vivian bên quầy bar đi tới.

Edward, khi đó, ta thậm chí cảm thấy ta chán nản làm một món đồ chơi.

Cho dù được sủng ái, cũng không nghĩ có được tôn nghiêm cùng địa vị.

Vì thế, ta yêu thương càng không ngừng phản bội.

Không hề xấu hổ mà hủy diệt tình yêu trung thành và thuần khiết – chính là khoái cảm tà ác mà bí ẩn.

Nhưng mà, khi đó ta như thế nào có thể hiểu được – phản bội bản thân là đại biểu đã bị chinh phục
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện