Edit: Krizak

Beta: akirasuzaku



Ngã tư đường người dần thưa thớt. Bây giờ là thời buổi hỗn loạn, trời chiều cũng là lúc các bang phái ẩu đả nghiêm trọng. Hắc bang sống mái với nhau tưởng chừng như là chuyện thường, cho nên về sau lúc trời tối cũng ít người đi ra ngoài, nói không chừng ngươi đi ra ngoài còn vô cớ ăn một viên đạn chết trên đường không biết.

Nhất là từ sau khi gia tộc Sicily Brando của Ý ở các góc đen tối điên cuồng khuếch trương thế lực, tại New York phồn thịnh mà quật khởi cường thế.

Brent cũng sớm đã nghe nói, Alexander Brando là người đứng đầu gia tộc, lúc đầu cũng từ một nơi nghèo túng “Âm ty bếp” mà ra, sau này mở đường máu mới trở thành cường đại như bây giờ, làm lão đại ở  New York chuyên buôn lậu dầu ô liu cùng các nhà xưởng ngầm.

Trong lòng Brent rất là sùng bái người đàn ông này.

Dọc theo phố mười ba đi đến khu người Hoa, tới tiệm mì của mập mạp Lý Lạc Hải.

Phố người Hoa vẫn náo nhiệt như trước, mà còn tương đối yên bình, Brent thấy người Trung Quốc dường như là cách ly khỏi những chuyện hôi tanh mùi máu, bọn họ vĩnh viễn đều như bốn chữ – “Dĩ hòa vi quý.” (phải hôm~)

“Này, Brent, như thế nào lại đến đây?”

Trong tiệm mì cũng không đông, chỉ có vài người đang ăn tối, ngọn đèn lờ đờ treo trên đỉnh đầu, ánh sáng trước cửa tản mát cũng theo gió đêm chập chờn.

Bốn phía vẫn truyền đến tiếng hát Trung Hoa, nhất thời Brent thấy được khí tức lạnh lùng của New York như tan thành mây khói, bản thân cũng bị hơi thở nơi này vây kín quanh người.

Phố người Hoa tựa hồ luôn náo nhiệt, vui mừng.

Cho nên Brent đối với người Trung Quốc luôn rất có hảo cảm.

“Hôm nay buôn bán thế nào?”

Brent cầm lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, lúc này tự dưng lại nhớ đến lời nói của người đàn ông tên Edward kia: “Về sau không được hút thuốc.”

“Hừ.”

Brent khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu châm điếu thuốc.

Mập mạp nhún nhún vai,

“Cũng bình thường, hôm nay không quá nhiều việc.”

Brent gật đầu rồi ngước lên nhìn, rít một ngụm khói, nicotine xâm nhập phế phổi, khiến cậu cả người thư sướng.

“Brent, có muốn cái gì không?”

Mập mạp vẻ mặt hy vọng nhìn Brent, trên đầu đội một cái mũ dưa hấu (mũ đầu bếp ý), đem mặt cậu trai vốn trắng lại càng trắng hơn.

Brent lắc đầu,

“Không. Ta không ăn.”

Mập mạp thất vọng nga một tiếng,

“Brent, nếu ngươi không ăn thì thành ra hôm nay không có một người ăn mì của ta…”

“Được rồi.”

Brent mất kiên nhẫn nói,

“Đừng nói gì gì chết tiệt nữa, ngày hôm nay ta ăn đủ rồi.”

“Ăn cái gì?”

Mập mạp nhìn cậu.

Trong miệng cậu ngậm điếu thuốc, vẻ mặt khinh thường hừ lạnh:

“Ăn beefsteak tại ‘Louis mười sáu’”

Mập mạp mở to miệng, không tin được mà nhìn Brent,

“Nga, Brent, Louis mười sáu cũng được xem là nhà hàng beefsteak ngon nhất New York đó, tiền ở đâu mà ngươi ăn ở nơi đó?”

Brent đem điếu thuốc ném đi, vẻ mặt hung ác nói:

“Cái tên công tử có tiền hôm trước ta gặp, kỳ thực là ta trộm xe hắn muốn kiếm chút tiền nhưng lại bị bắt gặp. Hắn cũng không làm khó ta mà còn trả ta tiền, rồi còn mua cho Christian con búp bê một trăm đô, lại dẫn chúng ta đi ăn beefsteak… Đúng là một tên đàn ông kỳ lạ!!!”

Mập mạp kinh ngạc nhìn Brent, thấp giọng nói:

“Thật sự còn có chuyện này?! Người kia tên gì?”

Brent nghĩ nghĩ,

“Tên đó cũng khoảng hai mươi lăm tuổi, nhà ở biệt thự khu cao cấp, đi Ford nhé, đúng rồi, tên Edward.”

Mập mạp gật gật đầu, còn nói:

“Có phải tóc đen, mắt đen, còn có, bộ dạng rất tuấn tú?”

Brent nhíu nhíu mày,

“Đúng vậy, là tóc đen mắt đen… Không, trời ạ, ta không nghĩ rằng hắn đẹp, rõ ràng là một tên bệnh quỷ…

Còn nữa, tại sao lại bàn chuyện tên đó có đẹp hay không? Có quan hệ tới ta sao?…”

Brent còn chưa dứt lời, mập mạp đã kích động nói:

“Brent! Đó là ngài Edward, người Trung Quốc chúng ta đều ngầm gọi hắn là Hàn công tử.

Bổn gia họ Hàn, bố hắn là Tham Nghị viên châu Á duy nhất ở New York Hàn Dục Tú, nghe đâu gia tộc bọn họ cũng rất rất giàu có!

Bản thân hắn là đại biểu cho người Hoa tại New York, cũng là một người đàn ông vĩ đại!”

Brent cười lạnh một tiếng, sung sướng khi người gặp họa nói:

“Đúng vậy, là một người vĩ đại mà cũng là một kẻ đoản mệnh.”

Mập mạp dĩ nhiên là không cùng ý kiến với Brent, cau mày nói:

“Không, không, Brent, ngươi đừng nói như vậy, hắn thực sự là một đại nam nhân, mẹ ta nói, lúc trước bà gặp được Hàn công tử, hắn là một người ôn hòa, đối với người khác có lễ độ.”

Có lễ độ? Brent nghĩ tới kẻ nắm cằm mình, còn làm cho cậu bị vài cái tát, còn bộ mặt từ đầu tới cuối không lộ ra chút biểu tình nào, hoàn toàn là một người giả nhân giả nghĩa, vậy mà kêu lễ độ?

Hắn là một người đàn ông dối trá – Brent âm thầm đưa ra kết luận.

Kẻ có tiền cùng tiểu nhân vô sỉ còn không giống nhau! Một đám người đều làm bộ làm tịch.

Brent lười nói, vỗ vỗ vai mập mạp:

“Đêm nay đóng cửa sớm một chút, ta đưa ngươi đi chỗ này tốt.”

“Thứ gì tốt?”

Mập mạp nhìn Brent.

Cậu chỉ phất phất tay:

“Ta ở bên trong chờ ngươi, ngươi cứ để ta trong đó là được. Còn nữa, đừng nói với người khác.”

Nói xong, Brent xoay người đi vào trong phòng.

Một lát sau, mập mạp thu dọn đóng cửa xong hết cũng đi vào, Brent ngồi trên giường cầm trong tay cuốn [New York thời báo].

“Sao ngươi lại mở tiệm mì mà không mở cái gì khác? Mở sòng bạc hoặc quán thuốc phiện chẳng hạn, không phải sẽ kiếm nhiều tiền hơn sao.”

Brent một bên vừa đọc báo vừa nói.

Mập mạp đi vào toilet, một bên đem tạp dề cùng cái mũ trên đầu treo bên cạnh, một bên rửa tay trả lời Brent:

“Brent, thật không hiểu trong đầu ngươi nghĩ gì?…

Thuốc phiện, ta thật sự không thích tiếp xúc với chúng, ta cũng không phải con quỷ xanh xao vàng vọt nghiện thuốc.”

Brent mím môi,

“Vậy bán thuốc phiện cũng tốt, những tên nghiện chính là đứa con yêu của ngươi.”

Mập mạp vội vàng lắc đầu,

“Không, ta mới không cần bán, như vậy là không đúng, là mất đi nhân tính…”

“Con mẹ nó nhân tính!”

Brent không chút do dự đánh gãy lời của mập mạp.

“Chỉ cần có thể kiếm tiền, có thể làm ta trở thành kẻ giàu có, cho dù là bán bồn cầu ta cũng nguyện ý.”

Mập mạp mím mím môi, bị lời Brent nói làm cho hoảng sợ. Brent đột nhiên nhếch môi, buông tờ báo trên tay, vẻ mặt tà tà cười:

“Hoặc là mở kỹ viện cũng được, là đàn ông thì đều cần phụ nữ, có đúng hay không?”

Lúc đó tuổi mập mạp cũng không quá lớn, cũng được đọc sách vài năm tại trường Trung Quốc, da mặt cũng rất mỏng, bị Brent nói như vậy, khuôn mặt cũng đỏ lên, nhăn nhăn nhó nhó ngồi kế bên cậu, xấu hổ cười nói:

“Brent, không phải ngươi muốn cho ta xem cái gì sao?”

Brent gật đầu, gấp cuốn tạp chí ném về phía đầu giường, rồi mạnh mẽ rút hai khẩu súng đen tuyền sau lưng ra, chỉ thẳng họng súng về phía mập mạp.

Mập mạp vội giơ tay lên, vẻ mặt khẩn trương nhìn Brent,

“Brent… Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Mặt mập mạp khẩn trương hề hề, Brent xì cười một tiếng, quơ quơ khẩu súng, nói với cậu trai:

“Tiếp lấy.”

Mập mạp luống cuống tiếp giữ khẩu súng Brent ném tới, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Brent,

“Brent, chúng ta đây là làm gì?”

“Cướp.”

Brent nhướn nhướn mi, tiếp tục cúi đầu đùa bỡn khẩu súng.

Mập mạp vội vàng ném khẩu súng ngược lại giường, không ngừng lắc đầu nói:

“Không, không, Brent, ta tuyệt không làm chuyện trái pháp luật, mẹ ta mà biết nhất định sẽ lấy cây đánh ta..”

Brent đột nhiên thu liễm biểu tình trên mặt, hai mắt nhìn chằm chằm mập mạp, mạnh mẽ ném khẩu súng lên giường, đứng lên, dùng sức nắm áo mập mạp, hung tợn nói:

“Đừng mẹ nó như đàn bà nhăn nhăn nhó nhó được không?! Ngươi rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy?! Nếu ngươi không muốn trị bệnh cho mẹ ngươi thì cứ tiếp tục làm con ngoan đi!” (chậc, này thì cũng ko biết là tốt hay xấu, có chút khó xử =.=”)

Brent nắm lấy cổ áo mập mạp một trận rống to, cậu trai sợ tới mức hai mắt đỏ bừng nhìn Brent.

Brent dùng sức đẩy người mập mạp ra.

Cậu trai thất tha thất thểu lui hai bước, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nói:

“Brent, ta thừa nhận là ta nhát gan, không như ngươi trời sinh đã lợi hại, nhưng là, vạn nhất chúng ta bị bắt rồi ngồi tù thì làm sao? Mẹ ta sẽ không có người chiếu cố…”

Brent liếc mập mạp một cái:

“Đừng khóc sướt mướt nữa, thật giống đàn bà.”

Mập mạp lấy tay lau sạch mặt, ngước mắt đỏ hồng nhìn về Brent.

“Chúng ta chỉ cần có lá gan, cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện, ta đã có một kế hoạch rất tốt, chi tiết chút nữa sẽ nói với ngươi, đảm bảo không sơ hở, hơn nữa, hiện tại mấy loại chuyện này cảnh sát cũng sẽ không điều tra tới, tiền lương họ ít như vậy, làm sao liều chết mà làm việc cho chính phủ?”

“Nếu như bị phát hiện thì sao?” Mập mạp lo lắng nói.

Brent phất phất tay:

“Hiện tại cái gì cũng đều phải có chứng cớ, đây là đặc điểm của tư bản chủ nghĩa mà – xuất ra được chứng cớ, thì tính là nhân chứng, chúng ta chỉ cần mau chóng tiêu tan, bọn họ liền không có vật chứng…

Nhưng ngươi đừng lo, chuyện phi tang thì ta làm được, cam đoan không có vấn đề.”

Mập mạp gật đầu, cuối cùng mím mím môi,

“Brent, ngươi nói, chúng ta cầm súng trên tay, có đúng hay không sẽ giết người? Lỡ thật sự giết người thì phải làm sao?”

Brent giật nhẹ môi, tựa vào đầu giường,

“Tận lực đừng giết ai. Hơn nữa, bây giờ giết người cũng giống như chuyện thường? Alexander Brando, ngươi biết rõ chứ?”

Mập mạp lập tức gật gật đầu,

“Ta biết, chúng ta mua dầu ô liu đều là từ họ, nghe nói rất có tiền.”

Brent lắc đầu,

“Không phải ‘Rất có tiền’ mà là rất rất giàu có, nhưng ngươi biết không?

Lúc trước hắn cũng chỉ ở tại “Âm ty bếp”, sau mở ra cửa hàng, mua dầu ô liu, vật dụng cùng lụa Trung Quốc, không có nhiều gì, là một người đàn ông Ý chuẩn mực.

Nhưng mà, chỉ cần là hắc đạo thì đều biết Alexander Brando trước kia từng giết vài cảnh sát…

Trời ạ, là cảnh sát đó! Mà hắn vẫn như rất bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Hiện tại toàn bộ New York đều biết hắn giết cảnh sát, gia tộc cũng dựa vào buôn lậu ô liu mà kiếm tiền! Nói thật, chúng ta như vậy cũng không có gì phải sợ.”

Mập mạp theo bản năng kéo kéo ngón tay, vẻ mặt kinh ngạc:

“Nguyên lai hắn còn làm những chuyện như vậy a?…”

Brent nhún nhún vai,

“Nhờ hắn cái gì cũng dám làm mà vài năm ngắn ngủi mới có thể trở thành trùm như thế, cho nên, chúng ta bắt chước cũng không cần phải sợ.” (bó tay =.=)

Mập mạp ngơ ngác nhìn Brent.

Brent đứng lên, một tay vỗ vỗ vai mập mạp, tay kia thì cầm súng đưa trước mặt cậu:

“Được rồi, cầm súng, chúng ta đến tầng hầm luyện tập.”

Mập mạp vội vàng gật đầu, tiếp nhận khẩu súng trên tay Brent, đi theo đến tầng hầm.

Dưới tiệm mì là một gian tầng hầm rất lớn, chủ yếu là dùng để chứa rau dưa.

Brent cảm thấy, một gian phòng như vậy để chứa rau dưa thì có chút đáng tiếc, không bằng xây một sòng bạc hoặc làm kỹ viện sẽ tốt hơn.

Ở tầng hầm, mập mạp có một gian phòng, lúc trước dùng để lưu giữ sách cùng những món đồ chơi, chỉ khoảng mười mét vuông, trên đỉnh đầu cũng chỉ treo một cái đèn.

“Tách –“

Mập mạp sờ soạng mở công tắc rồi hai người đi vào.

Ngọn đèn trên đầu mờ nhạt, Brent cuốn cuốn tay áo, ngồi trên ghế nhìn về phía mập mạp,

“Ta nói, Mĩ quốc là tư bản chủ nghĩa, mà bản chất của nó tiền tài chính là cao nhất, nên ngươi củng đừng ảo tưởng không tiền mà muốn xem bệnh cho mẹ ngươi, trừ khi người ta tình nguyện giúp ngươi.”

Mặt mập mạp đỏ lên, từ khi bị người con trai Mĩ quốc kia dâm loạn, mập mạp mới biết đàn ông đối với đàn ông cũng có hứng thú. (chậc chậc, bình thường bình thường:3)

“Ngươi cũng đừng giống như đàn bà, động một chút thì đỏ mặt được không?”

Brent đứng lên,

“Lại đây, ta chỉ cho ngươi cách dùng súng, dụng tâm học cho ta, làm không chính xác thì dưới tình huống cấp bách ngươi chuẩn bị giết người đi…”

Nói xong, Brent đứng phía sau mập mạp, duỗi hai tay đem tay mập mạp đặt trên súng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện