Lúc thấy Ninh Viễn đã hồi phục trở lại tới trường học, Đổng Thế Quân lập tức hướng cậu đi tới, Ninh Viễn không có lập tức xoay người rời đi, mà là lặng lẽ đứng đó.

Hai người lẳng lặng đứng đối diện trên con đường mòn dẫn tới thư viện.

[Ta biết ngươi hẳn sẽ đi từ đây.]

Ninh Viễn không có mở miệng.

[Ngươi cần đến thư viện mượn tài liệu tham khảo.] Đổng Thế Quân vừa lòng với mạng lưới thông tin tình báo của mình.

[Hôm đó, cảm ơn ngươi.]

[Không cần khách khí.]

[Ngươi nhất định đã phải chịu đựng không ít đau đớn.]

Ngữ khí dị thường ôn nhu làm cho Ninh Viễn trong lòng chấn động, quen biết lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu ta quan tâm như thế.

[Ta không có gì.]

Đổng Thế Quân si ngốc nhìn Ninh Viễn đang bất động.

Ninh Viễn cúi đầu: [Ta đi đây.]

[Khoan đã.] Đổng Thế Quân vội vàng chạy tới, bắt được Ninh Viễn: [Ta còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.]

[Quên đi, không cần nói.]

[Ta trước kia hiểu lầm ngươi, ta thưc thật có lỗi!] Nói xong, Đổng Thế Quân cúi đầu thật sâu.

Ninh Viễn có điểm khó xử, vội đỡ anh: [Không cần phải như vậy, đều…… coi như hết!]

[Còn có…] Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ninh Viễn, Đổng Thế Quân hít một hơi, định thần một chút, sau đó thực trịnh trọng nói: [Ninh Viễn, ta thích ngươi!]

Ninh Viễn sửng sốt một chút, sau đó trong mắt cậu liền hiện lên bao thần sắc phức tạp, tiếp đến lại lùi về phía sau từng bước: [Ngươi nói như vậy …. là thương hại ta sao?]

Đổng Thế Quân như đinh thép cứng rắn đáp: [Không, ta không thương hại ngươi, ta cũng cho rằng ngươi không cần kẻ khác thương hại. Bởi vì ngươi là Ninh Viễn, bởi vì ngươi là Ninh Viễn cho nên ngươi không cần người thương hại.]

Ninh Viễn càng thêm kinh ngạc, nhất thời không nói được gì.

[Ta biết ngươi cũng thích ta, đúng không? Ngay từ lần đâu tiên gặp ngươi, lúc đó, ngươi nhìn đến bộ dáng của ta, còn có tại lúc đó nhìn vào ánh mắt ta, kia đều không lừa được người!]

Ninh Viễn không thể không thừa nhận từ tận đáy lòng, nhìn người trước mắt cùng gương mặt Quân Võ ca của Trữ Bạc Ngôn giống nhau như đúc, trong tim mình lại thắp lên một tia hy vọng, không thể che dấu.

Ôn nhu cầm lên bàn tay Ninh Viễn, Đổng Thế Quân hỏi: [Ngươi cũng thích ta, đúng hay không?]

Ninh Viễn mãnh rút tay về: [Không!]

Đương nhiên không, cậu đã biết được kết cục cuối cùng của Trữ Bạc Ngôn cùng Đổng Quân Võ……

Đổng Thế Quân thập phần kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng Ninh Viễn còn lộ ra một tia ôn nhu thần sắc, như thế nào lập tức đột nhiên thay đổi sắc mặt.

[Thực xin lỗi, ta phải đi.]

Đổng Thế Quân một phen kéo lấy góc áo Ninh Viễn: [Đừng đi.]

.

Ninh Viễn quyết liệt giãy dụa, Đổng Thế Quân sống chết giữ lại, chỉ nghe đến “xoạc” một tiếng, áo sơmi của Ninh Viễn đã bị xé toạc.

Đổng Thế Quân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

—– Tại ngực trái của Ninh Viễn, có một đạo hình chữ L, trên đó rõ ràng là một vết sẹo thật lớn.

Ôm lấy áo của chính mình, dùng áo sơmi bao lấy ngực, ánh mắt Ninh Viễn đã ươn ướt.

Vết sẹo giải phẫu tác động trực quan tới thị giác Đổng Thế Quân, đánh sâu vào tiềm thức một cái kinh người, anh há hốc miệng, nhìn chằm chằm Ninh Viễn.

[Không được nhìn!] Ninh Viễn khẽ nói, thanh âm mang theo tiếng khóc.

Đổng Thế Quân đột nhiên tỉnh ngộ tiến lại: [Ninh Viễn……]

Dùng sức nắm chặt vạt áo, Ninh Viễn xoay người bỏ chạy, sau đó đột nhiên dừng lại, dùng một loại ngữ khí hung ác trước nay chưa từng có đối Đổng Thế Quân kêu lên: [Không cần bước lại đây!]

Nhìn thấy Ninh Viễn chạy đi, Đổng Thế Quân một phen kéo mái tóc mình: Thực đáng chết mà, sự tình đang như vậy lại bị ta làm hỏng.



Chạy về ký túc xá, Ninh Viễn cả thân mình đều phát run, vừa đúng lúc bạn cùng phòng không ở đấy, Ninh Viễn vội vàng lấy ra một chiếc áo sơmi khác mặc vào.

Ngồi ở bên giường bình tĩnh lại một chút, ngón tay vẫn không ngừng run rẩy, không gian dần im lặng.

Nâng tay đặt lên ngực, Ninh Viễn rơi xuống một giọt nước mắt.

Kỳ thật Ninh Viễn không nghĩ khóc, nhưng là trong lòng thực sự rất khó chịu, căn bản không có chỗ phát tiết giải quyết, hy vọng nước mắt có thể mang đi ưu thương, làm cho tâm mình không phải quá chịu đựng đau đớn.

.

Nghe được Đổng Thế Quân nói thích mình, ở một phút giây thôi, vẫn là làm cho Ninh Viễn thật vui sướng.

Tựa như Đổng Quân Võ thích Trữ Bạc Ngôn giống nhau? Hẳn là vậy đi! Bằng không vì cái gì lại một lần nữa ở một thời gian, không gian khác gặp được nhau. Hai người trong mộng, một cặp tràn ngập yêu thương cùng cái nắm tay ấm áp, đều làm cho chính mình ghen tỵ không thôi, không thể nào quên.

Nhưng là Ninh Viễn nhớ tới cảnh trong mơ của mình, biết được kết cục giữa Trữ Bạc Ngôn cùng Đổng Quân Võ……

Không, không cần như vậy! Nếu là kết cục như thế, thà rằng không gặp mặt, không cần một lần nữa đau triệt tâm phế, cốt tủy, gan ruột đứt rời từng khúc.

Cùng mình ở một chỗ, chỉ có làm hại hắn, sẽ chỉ khiến cả hai người càng thương tâm, vì chính mình cũng là vì hắn, buông tay đi thôi.

.

Thời gian sau đó, Ninh Viễn đều không có cùng Đổng Thế Quân nói chuyện, hơn nữa bởi vì mẫu thân vẫn giữ vững kiên trì, không lâu sau thì Ninh Viễn cũng rời khỏi Liên minh Hội sinh viên, kể từ đó cơ hội gặp mặt của hai người càng ít.



Cuối xuân hạ về, muôn hoa khoe sắc, đại học Hương Đảo nở rộ màu cỏ hoa, cơ hồ muốn mê điệu ánh mắt người khác, nhưng này đó trong cảm nhận của Đổng Thế Quân cùng Ninh Viễn, đều mất sắc hương.

—– lại một quý như cũ qua đi (một quý = ba tháng). Đổng Thế Quân mỗi ngày đều cắn răng, nhẫn nại tưởng nhớ Ninh Viễn, nghĩ đến Ninh Viễn tránh không gặp mặt mình, Đổng Thế Quân trong lòng thống khổ, chỉ một thời gian ngắn ngủi cư nhiên gầy đi 4kg.

Thời gian chớp mắt trôi qua, hai người đã lên năm hai.

Tân sinh nhập học không hề ảnh hưởng đến tiếng tăm của hai người, Ninh Viễn vẫn như cũ là Vương tử, Đổng Thế Quân cùng Ninh Viễn có danh phong mới —— Song Tử Tinh, nhưng là mọi người đều biết Song Tử Tinh bình thường không có cùng nhau xuất hiện.

.

Đổng Thế Quân vẫn chưa từ bỏ ý định, anh không tin chính mình cùng Ninh Viễn trong lúc đó liền như vậy chấm dứt.

Một ngày, đúng lúc một mình bồi hồi chờ dưới cửa nhà Ninh Viễn, Đổng Thế Quân gặp được Lưu Thục Trinh.

[Oh, là con sao!?]

[Bá mẫu người khỏe chứ ạ!?]

[Mời con vào nhà chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút sao không?]

Đổng Thế Quân không nghĩ tới có thể tiến dần từng bước thuận lợi như vậy.

.

Vào nhà, Lưu Thục Trinh vi Đổng Thế Quân ngã trà, lại bưng tới điểm tâm, mang theo xin lỗi nói: [Vì chuyện lần trước mà chưa thể hảo hảo cảm ơn con, vốn nghĩ nhất định tìm cơ hội để cảm tạ, không nghĩ khi đó Tiểu Xa còn phải ở lại kiểm tra phục hồi sức khỏe, ta cùng ba nó chưa có thời gian tâm sự, sau đó……]

[Không đâu, bá mẫu không nên khách khí.]

[Con thực sự đã cứu Tiểu Xa, nhất định phải đáp tạ rồi.]

Đánh giá căn nhà này một chút, Đổng Thế Quân cảm thấy điều kiện kinh tế của gia đình này cũng tương tự nhà mình, sau đó anh hỏi: [Ninh Viễn đâu ạ?]

[Nó ấy ah, hôm nay phải đi làm công nghĩa, sẽ không về sớm đâu.]

[Cậu ấy vẫn còn làm ạ?]

[Ngăn không được a!]

Đổng Thế Quân nghe Lưu Thục Trinh ngữ khí giận dỗi, âm thầm buồn cười, Ninh Viễn quả nhiên cố chấp như thế, đồng thời trong lòng ngầm tính toán, nếu lần sau chính mình lại đến, vào cửa đã không thành vấn đề, nhưng là Ninh Viễn rất có thể sẽ vẫn tị mà không chịu gặp, hay là sẽ lãnh đạm tiếp đón, xem ra mình phải nghĩ tìm một cái cầu mới có thể…

Hạ quyết tâm lúc sau, Đổng Thế Quân ngồi lại một hồi liền cáo từ.

Sau khi rời đi, anh đơn giản trở về nhà.



Nhìn thấy đứa con trai đã lâu không về nhà, lại không phải ngày cuối tuần mà trở về, Vương Tương Cầm vô cùng cao hứng, vội vàng xuống bếp.

Trên bàn ăn, Đổng Thế Quân đối ba mẹ tỏ vẻ hy vọng bọn họ có thể cùng mình đi đến nhà bạn học bồi lễ giải thích.

[Tiểu tử ngươi, lại phạm phải cái chuyện tốt gì?] Đổng Hữu An giận tái mặt hỏi.

[Con đánh nhau.]

[Ngươi!]

Vương Tương Cầm trước khuyên nhủ chồng, sau lại hỏi đứa con: [Đánh ai, đả thương không? Ngươi cũng quá bốc đồng.]

[Kỳ thật cũng chỉ là chút va chạm nho nhỏ, cũng không có chuyện gì.]

Đổng Hữu An lại hỏi: [Vậy ngươi này là có ý tứ gì?]

Đổng Thế Quân đem chuyện tình Ninh Viễn, Mã Thiến, Hàn Ngâm Thần, thêm thêm bớt bớt sao cho thích hợp, nói cho cha mẹ nghe.

[Các ngươi a, thật sự là rất kích động.]

[Kia xét theo lời ngươi nói, bất quá chính là ngã xuống, muốn chúng ta cùng tới nhà họ tạ lỗi, có phải hay không quá khoa trương.]

Đổng Thế Quân cố ý giả bộ cực hối hận, nói: [Vốn là vậy! Con cũng nghĩ để mọi chuyện qua đi, nhưng là con lại nghe được Ninh Viễn thân mang bệnh tim, trong lòng liền cảm thấy đặc biệt có lỗi. Hơn nữa trước đây là con hiểu lầm cậu ấy, tệ hơn là cậu ấy hình như còn thực sinh khí, vẫn không chịu để ý đến con . Con nghĩ, nếu con một mình đến, cậu ấy nhất định vẫn không chịu để ý tới, nhưng nếu có ba mẹ cùng đi……]

Đổng Hữu An phản đối, trừng mắt lườm đứa con một cái: [Ngươi này tính toán cái gì? Có bản lĩnh tự mình giải quyết việc của mình đi, chính ngươi làm chuyện lỗ mãng, còn muốn liên lụy tới lão ba, lão mẹ?]

Nghe nói Ninh Viễn có bệnh tim, Vương Tương Cầm trong lòng dâng lên một trận thương tiếc, nàng nghĩ nghĩ, khuyên giải chồng nói: [Quên đi, chúng ta đến đó một chuyến đi!]

[Khụ, này tính cái gì?]

[Sao nào, ngươi còn sợ mất mặt hay sao?]

[Ngươi đây là đứng cùng phía với nó từ khi nào a?]

[Con trai biết sai có thể sửa đổi, có tâm tu bổ mối quan hệ này, ngươi đường đường là ba nó còn không chịu giúp sao?]

Đổng Hữu An đầu hàng: [Hảo, đánh cược mặt mũi của lão đây, đi!] 

Vương Tương Cầm phiêu liếc mắt chồng một cái: [Đẹp mặt như vậy, đừng sợ cho người ta xem.](này là nói khích, ‘đâm chọt’ a~)



Ngày cuối tuần, Đổng gia cả nhà cùng đi Ninh gia.

Vừa mở cửa nhà, Lưu Thục Trinh thấy bên ngoài đứng đó ba người, sửng sốt một chút.

Cha mẹ Đổng Thế Quân  bỗng cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ thân thiết, phảng phất như muốn nhận thức thật lâu, loại cảm giác mới gặp nhưng là vui vẻ ấm áp hòa thuận này, không thể nào nói rõ.

.

Lúc sau ba người vào nhà ngồi xuống phụng trà, Đổng Hữu An nói chuyện rõ ràng, lại có Đổng Thế Quân nhận lỗi.

Lưu Thục Trinh cùng Ninh Văn Sinh hai mặt nhìn nhau: [Này…… chúng ta không có nghe Tiểu Xa nói qua a?]

.

Ninh Viễn bị gọi lên, nhìn nhìn Đổng Thế Quân ngồi trên ghế sofa, thấy anh cười không có thâm ý gì khác, nhưng là còn có mặt cha mẹ, cũng không thể tỏ vẻ cái gì nhiều, đành im lặng cúi đầu ngồi xuống.

[Thực đánh nhau?]

[Ân.]

Ninh Văn Sinh vội nói: [Bọn con trai, khó tránh khỏi chuyện, không có vấn đề gì, các ngươi còn tự mình đến đây, thực làm cho chúng ta khó nghĩ. Muốn nói, chúng ta trước còn phải cảm ơn Đổng Thế Quân, nếu không có Đổng Thế Quân phát hiện bệnh của Tiểu Xa đưa nó đến viện, thật đúng là……]

[Này…… chúng ta cũng không có nghe Đổng Thế Quân đề cập qua a?]

Đổng Hữu An cũng muốn hồ đồ, đứa con này mang đến bồi tội lại được thỉnh công?

[Quên đi, chuyện gì đã là quá khứ, hãy để nó thành dĩ vãng đi!]

.

Hai nhà mới đầu nói chuyện khách sáo, tán gẫu một hồi liền cảm thấy thân thiết.

Không nghĩ đến Đổng Hữu An cùng Ninh Văn Sinh lại có sở thích giống nhau như vậy, đều thích bóng đá, uống trà, đọc báo… Mà mẫu thân hai nhà lại gặp được bạn hiền, bốn vị cha mẹ tán gẫu cực hợp ý.

Này không giống như những người xa lạ lần đầu gặp mặt, này quả thực phải là bằng hữu nhiều năm quen biết, lão bạn học, lão hàng xóm thường xuyên gặp mặt, thực thân thiết, ngay cả Ninh Viễn cùng Đổng Thế Quân ngồi ở một bên tựa như cũng muốn bị quên bẵng đi rồi.

Lưu Thục Trinh cùng Vương Tương Cầm nói thẳng: [Sớm quen biết các ngươi một chút thì thực tốt rồi.]

Nhìn thấy cha mẹ hội nhóm thân thiết hàn huyên tán gẫu, hoàn toàn đem hai đứa con vứt ở một bên, Đổng Thế Quân nhìn chằm chằm Ninh Viễn, lộ ra một tia cười xấu xa.

Này tươi cười rất giống với Đổng Quân Võ, tâm Ninh Viễn mãnh liệt nhảy dựng, xoay mặt đi.

.

Lưu Thục Trinh phân phó: [Tiểu Xa, người lớn chúng ta nói chuyện, con mang Thế Quân vào xem thư phòng đi, có cái gì khúc mắc đều nói cả ra, không cần lại cùng Thế Quân nháo khí phách.]

Rơi vào đường cùng…… Ninh Viễn mang theo Đổng Thế Quân vào thư phòng mình.

Thế Quân đánh giá căn phòng một chút, xác định cả gian phòng đều tân trang cách âm, ngay dưới cửa sổ là một chiếc đàn dương cầm.

Tựa vào đàn dương cầm, Đổng Thế Quân lướt ngón tay theo hàng phím đàn, làm vang lên một đoạn giai điệu.

[Ngươi hôm nay đến, rốt cuộc là có ý gì?]

Đổng Thế Quân thực thà trực tiếp trả lời: [Ta muốn gặp ngươi.]

[Tại sao?]

[Bởi vì ta muốn gặp ngươi. Ta biết ta đến một mình ngươi nhất định không chịu gặp, cho nên ta đem phụ mẫu ta đến, trước mặt cha mẹ, ngươi sẽ không thể quá rõ ràng.]

[Giảo hoạt.]

Đổng Thế Quân hắc hắc cười.

[Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?]

[Ta chỉ muốn gặp ngươi.]

[Nên là ta đã nói rất rõ ràng rồi, mời ngươi về sau đừng như vậy nữa.]

Đổng Thế Quân chậm rãi đi đến trước ghế Ninh Viễn đương ngồi, hơi hơi cúi xuống nhìn cậu: [Ngươi chính là thiệt tình nói sao? Nếu là thật tâm, vậy hãy nhìn vào mắt ta mà nói. Ngày đó đánh nhau, ngươi nói với Mã Thiến là đã có người ngươi thích, là ta đi?] 

Ninh Viễn vội vàng phủ nhận: [Không phải!]

[Haha, ít dối đi! Ngươi mang ánh mắt loại này xong nói không phải, ta xem chỉ thấy chính là như vậy. Bởi vì ngươi đã thích ta, cho nên nói với Mã Thiến không thể chấp nhận tình cảm cô ấy.]

[Không phải!]

Đổng Thế Quân tiến sát tới mặt Ninh Viễn: [Hư…. Đừng lớn tiếng như vậy chứ, bọn họ đều đang ở bên ngoài.] 

Ninh Viễn theo bản năng nhìn về phía cửa phòng.

Chờ Ninh Viễn quay lại sóng mắt, môi Đổng Thế Quân đã thiếp thượng cậu.

[Ngô……] Ninh Viễn kinh ngạc muốn tách hai người ra, lại bị Đổng Thế Quân giữ lấy đầu, không thể động đậy.

Đầu lưỡi Đổng Thế Quân linh hoạt tiến vào khoang miệng của Ninh Viễn, đảo chung quanh, tùy ý làm bậy.

Ninh Viễn cảm thấy như thiên địa chuyển hoàn, vô lực phản kháng.

Lúc hai người chậm rãi tách môi ra, đều tự thở hổn hển.

Tỉnh táo lại, Ninh Viễn trừng mắt lườm Đổng Thế Quân, nhìn bộ dáng anh cười đến vẻ mặt thỏa mãn, cậu đột nhiên giơ lên cánh tay.

Đổng Thế Quân phản ứng rất nhanh, lập tức bắt lấy cổ tay Ninh Viễn, sau đó đem tay cậu đặt trong lòng bàn tay kia của mình, nhẹ nhàng ve vuốt: [Như thế nào, mới nói không đánh nhau, ngươi lại đánh?]

Ninh Viễn vừa tức vừa ngượng, lập tức giằng ra.

Đổng Thế Quân không chút hoang mang nói: [Ngươi hẳn sẽ không muốn cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng chúng ta mãnh liệt hôn môi đam mê giao lưỡi đi!]

Ninh Viễn trừng lớn ánh mắt căm tức nhìn Đổng Thế Quân.

Đổng Thế Quân tiếp tục nói: [Ngươi căn bản là thực sự thích cùng ta hôn môi, ngươi xem bộ dáng ngươi hiện tại, vẻ mặt xuân tình, thật sự rất đáng yêu.]

[Ngươi!]

Đổng Thế Quân tiếp tục da mặt dày nói ra một loạt *** khiêu khích từ ngữ: [Ta hôn khiến ngươi thực thoải mái đi! Ngươi cả người đều thiếp lại đây, ta làm cho cả thân thể ngươi đều hừng nhiệt lên, không phải sao? Vì sao không ôm ta, ta sẽ cho ngươi hạnh phúc hơn nữa.]

Ninh Viễn thực sự không biết nên như nào cho phải.

Đổng Thế Quân hoàn toàn cải biến chiến lược cùng phương pháp tấn công, đánh cho Ninh Viễn không thể chống đỡ nổi.

Gặp Ninh Viễn còn đang ngẩn người, Đổng Thế Quân than nhẹ một tiếng: [Ta chỉ biết.]

Một tay ôm lấy thắt lưng của Ninh Viễn, một tay vòng qua sau cổ, Đổng Thế Quân lại hôn xuống.

Đã cùng nhau hôn qua không chỉ một lần, nắm rõ nơi nào của Ninh Viễn là tối mẫn cảm, Đổng Thế Quân liền chuyên chọn nơi ấy tấn công, một bên hưởng thụ nụ hôn sâu say đắm lòng người, một bên cảm giác được thân thể ngày càng tan chảy trong ***g ngực, hoàn toàn nhập vào vòng ôm của mình.

Ta chỉ biết cậu nhất định thích ta.

Một cái hôn thật dài, cuối cùng cũng luyến tiếc kết thúc, Ninh Viễn tựa vào vai Đổng Thế Quân, chỉ còn lại chút khí lực để thở dốc.

Vỗ về bờ vai Ninh Viễn, Đổng Thế Quân nói: [Hiện tại ngươi còn muốn nói gì nữa không?]

[Ngươi biến đi.]

[Ta đương nhiên sẽ đi, bất quá về sau ta sẽ thường đến, ta tin là bá mẫu nhất định mở cửa hoan nghênh ta đến, sau đó……]

Lưu lại một câu ý vị thâm trường, Đổng Thế Quân liền rời đi.

Ninh Viễn còn lại một mình, vô lực ngồi tựa vào trên ghế.

Chỉ biết người này không đạt được mục đích không chịu cam lòng.

Biết được anh thích mình đương nhiên tốt, nhưng là không thể nhận a!

Sẽ hại anh ấy……

.

Sau đó Đổng Thế Quân quả như lời anh nói, ba bận năm thì liền gõ cửa tới thăm, hoặc là bồi Lưu Thục Trinh nói chuyện phiếm, hoặc là lấy cớ cùng Ninh Viễn thảo luận bài vở vào thư phòng cùng Ninh Viễn ở một chỗ.

Ninh Viễn thực đề phòng, bất quá Đổng Thế Quân thế nhưng chưa có đạt chạm đích.

.

Quen biết lúc sau, Đổng gia cùng Ninh gia đi lại gần gũi.

Mẫu thân hai nhà cơ hồ mỗi ngày đều gặp mặt, cùng nhau dạo phố, mua sắm, làm tóc, chơi thể thao. Hai người đều là bà nội trợ toàn thời gian, hai cậu quý tử đều đã học đại học, cả ngày rảnh rỗi, rất nhiều thì giờ ngâm mình cùng nhau, chỉ thiếu điều chưa có kết bái thành tỷ muội.

Đổng Thế Quân đơn giản thường đến Ninh gia ăn cơm chiều, sau đó bồi Ninh Văn Sinh cùng đàm luận bóng đá, tán gẫu thời sự.

Ninh Viễn rất không vui, chính là cha mẹ cùng Đổng gia phụ mẫu qua lại đắc hảo như vậy, căn bản không có biện pháp nào cấm Đổng Thế Quân tới cửa.

.

Thời điểm chỉ còn lại hai người, Ninh Viễn hỏi: [Ngươi rốt cuộc là có âm mưu gì?]

[Âm mưu?] Đổng Thế Quân hắc hắc cười, [Ta đương nhiên phải trước thảo cha mẹ ngươi vui, bằng không làm sao tới cửa, làm sao theo đuổi ngươi được?]

[Theo đuổi ta?]

[Đương nhiên, bằng không ngươi nghĩ rằng ta và người đang làm gì? Bất quá ta cũng không nghĩ tới, ba mẹ ta cùng ba mẹ ngươi cư nhiên qua lại tốt như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, về sau hảo dễ dàng một chút.]

Ninh Viễn thầm nghĩ, có lẽ thật là kiếp trước còn có duyên, cho nên kiếp này vừa gặp mặt mới liền thân thiết đến thế

[Vì cái gì không thể chấp nhận ta?] Đổng Thế Quân đột nhiên nghiêm túc hỏi.

[Ta không cần được thương hại.]

[Ta đã nói rất nhiều lần, ta không có thương hại ngươi, ta cũng không phải bởi vì biết được bệnh tình ngươi mới như vậy. Có lẽ ta từ trước kia cũng đã thích ngươi, chỉ là ta không biết cách biểu đạt cũng không thể diễn tả, lúc đó mới (đối đầu ngươi) biến ra cái dạng này quan hệ. Hiện tại ta đã hiểu được, cho nên ta mới mong ngươi đón nhận ta, ta thật sự thực thích ngươi, Tiểu Xa, ngươi nhất định có thể cảm nhận được.]

Không biết bắt đầu từ khi nào, Đổng Thế Quân cũng bắt đầu kêu “Tiểu Xa”.

[Không!] Ninh Viễn lắc đầu, [Người không nên như vậy.]

Nhìn thấy Đổng Thế Quân cùng người trong mộng của mình có khuôn mặt giống nhau như đúc, biểu tình ôn nhu, Ninh Viễn phải hạ quyết tâm rất lớn mới có thể nói ra lời cự tuyệt.

Đổng Thế Quân vẫn luôn hạ quyết tâm bất di bất dịch, anh đã muốn nhận định Ninh Viễn.

Không còn cách nào khác, Ninh Viễn bắt đầu lo lắng kết giao một người bạn gái, như vậy… có lẽ có thể tuyệt đi ý niệm trong đầu Đổng Thế Quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện