Trên mặt Lý Đại Phú hiện lên vẻ ngần ngại, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, bởi mặc kệ chuyện này có thể tin được không, thì y thà tin còn hơn. Sau đó không nói năng gì, tay cầm lấy tờ giấy kia, chạy vội ra
ngoài.
Còn về Triệu công tử kia, sau khi vác cái mặt âm trầm ra khỏi Lý gia, thì mang theo đám tôi tớ ra khỏi huyện Vân Khai, khi về tới nhà nơi huyện Vân Hải, gã cắn răng, nâng tay lên tự tát thẳng vào mặt mình, lưu lại dấu tay, rồi mới đi tới bên ngoài đình viện, thần sắc biến thành cung kính thậm chí là mang theo một kính sợ, nhẹ giọng nói.
- Tiểu đệ, ngươi ngủ rồi sao? - Chuyện gì?
Một lát sau, một âm thanh thản nhiên truyền ra, âm thanh có chút cao, tựa như là tiếng trẻ con vậy.
- Lý gia kia không chỉ không đồng ý đề nghị của tiểu đệ, còn muốn làm nhục Triệu gia ta, còn tát ta một cái nữa.
Triệu công tử lấy một bộ dạng nhục nhã nói.
Cửa phòng lúc này bỗng nhiên mở ra, một tên thiếu niên tầm khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc trên mình cẩm bào quý giá bước ra. Y mi thanh mục tú, thoạt trông khá là tuấn mỹ, nếu như lúc này Mạnh Hạo có mặt ở đây, thì hẳn thần sắc của tên thiếu niên sẽ trở thành nịnh nọt. Vì tên này là một trong những đệ tử khi Kháo Sơn Tông giải tán được Âu Dương đại trưởng lão đưa ra ngoài, còn là đồng tử của Mạnh Hạo nữa, Triệu Hải.
Hắn với tên mập có chung một lý tưởng, đều muốn trở thành đại tài chủ, nay tên mập bị người ta mang đi, y thì trở về cướp đoạt gia sản của các tài chủ khác. Còn về phần Lý Đại Phú là cha của tên mập kia thì với địa vị của y ở Kháo Sơn Tông căn bản cũng không thể nào biết được, dù sao nơi ở của gia đình, trừ phi là họ hàng, còn không thì rất kiêng kị tìm hiểu.
- Phế vật vô dụng, ngươi nghĩ là ta với ngươi giống nhau, ngu dốt thế sao, một tát này cũng không đúng hướng, hẳn là do ngươi tự đánh…
Triệu Hải hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ chán ghét, người trước mắt dù sao cũng là ca ca của mình cho nên y đành phải nhíu mày.
- Thôi được rồi, ta muốn tu luyện để đột phá, bảy ngày sau ta với ngươi đi một chuyến tới Lý gia.
Triệu Hải xoay người, đóng mạnh cửa phòng một cái, chỉ thấy Triệu công tử vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu nhìn về huyện Vân Khai mà nội tâm nóng như lửa, đầu óc dần ảo tưởng tới tiểu nương tử kia bảy ngày sau sẽ thê thảm dưới thân mình ra sao.
Thời gian thoáng chốc đã qua bảy ngày, từ huyện Vân Hải Triệu gia, Triệu Hải chắp tay sau lưng, phía sau là Triệu công tử, còn dẫn theo một đám gia đinh, vẻ mặt tên nào cũng đằng đằng sát khí, thẳng hướng về phía huyện Vân Khai.
Huyện Vân Khai, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng của tên mập, yên tĩnh đả tọa, cho tới buổi trưa, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Sau khi hắn lên tiếng, mở mắt ra thì thấy đi sau lưng Lý Phú Quý có hơn mười tên gia đinh, cứ ba người thì nâng một thanh trường thương, đúng thứ tự thiết, ngân, kim.
Hoa văn điêu khắc phía trên thoạt trông có vẻ cổ xưa nhưng lại mang lại cảm giác xa hoa, Mạnh Hạo nâng tay lên bắt một cái, lập tức thanh thiết thương rơi vào trong tay hắn, một màn này khiến Lý Đại Phú cùng với đám tôi tớ trợn mắt há hốc mồm lên, hít vào một hơi, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn Mạnh Hạo.
Thanh thiết thương này cực nặng, mà một màn cách không thủ vật của Mạnh Hạo thực khiến cho người khác kinh ngạc.
Thân hình Lý Đại Phú run rẩy, hai mắt lộ ra tinh quang, lúc trước y cũng cảm giác được Mạnh Hạo không giống như là phàm nhân, cho nên vẫn là bán tín bán nghi nhưng cũng hoàn thành những yêu cầu của đối phương, sai người làm ba thanh trường thương này. Lúc này thì y có thể xác định được, đối phương đúng là không phải người thường.
Mạnh Hạo gật đầu, lại lấy ngân thương, kim thương ra thử một chút, sau đó mới phất tay áo một cái, thu cả ba thanh trường thương vào bên trong túi trữ vật, nhất thời từng âm thanh phốc phốc vang lên, cả một đám tôi tớ thần sắc rung động, lập tức quỳ lạy.
- Tiên nhân!
Lý Đại Phú vẫn còn ngơ ngẩn ở đó, thân hình y run rẩy càng mạnh hơn, suýt chút nữa cũng muốn quỳ xuống mà lạy. Khi trước y cũng chỉ nghĩ đối phương không phải là kẻ tầm thường, nào ngờ đối phương lại đúng thực là tiên nhân. Hơn nữa trong thời khắc này y lại kích động hơn vì y nhớ đối phương có nói hắn là hảo hữu trong tông môn của con mình.
- Phải chăng, phải chăng cái thằng nhóc không nên thân kia của ta cũng là tiên nhân!
Y muốn lên tiếng hỏi, nhưng lúc này Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một trận hỗn loạn truyền tới, cũng vang lên những âm thanh đập phá truyền lại, dường như đại môn bị người ta đá ra vậy.
- Lý Đại Phú, mau lăn ra đây cho bản công tử, đệ đệ ta là tiên nhân, tới Lý gia ngươi mà ngươi còn không mau quỳ xuống bái kiến đi!
Lý Đại Phú mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thì Mạnh Hạo đã đứng dậy, đi ra ngoài, y cũng vội vàng đuổi theo, không bao lâu sau đã đến được sân sau phủ đệ. Khi thấy đại môn bị đập vụn cùng với tiếng kêu thảm của đám gia đinh, còn thấy sau lưng Triệu công tử là một tên thiếu niên cao ngạo, chắp một tay sau lưng, một tay còn lại nhấc lên, trong lòng bàn tay có một con Hỏa Xà đang lượn lờ.
Thiếu niên kia vẻ mặt ngạo nghễ, một con Hỏa Xà bên tay gã càng khiến cho mọi người hoảng sợ không thôi, tất cả đều lui ra, không dám tới gần.
- Tiểu đệ, kẻ này chính là Lý Đại Phú.
Triệu công tử vội vàng lên tiếng, căn bản không chú ý tới Mạnh Hạo đang đứng bên người Lý Đại Phú.
- Ngươi chính là… Hả?
Triệu Hải hất hàm lên, ngạo nghễ nhìn, khi thấy Mạnh Hạo đang nhìn gã thì thân hình gã lại run lên bần bật, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, con Hỏa Xà trên tay lập tức tắt ngúm, toàn thân tựa như biến đổi trong một khắc này, trong thần sắc gã lộ ra vẻ hoảng sợ tới cực điểm, thậm chí là gương mặt cũng dần hiện lên vẻ nịnh hót, tựa như đó là bản năng vậy.
- Lý Đại Phú, thấy đệ đệ của ta mà còn không mau quỳ xuống, nói cho ngươi biết, đệ đệ ta là tiên nhân, tiên nhân ngươi biết chưa, nâng tay là có thể diệt cả nhà ngươi!
Triệu công tử cũng không chú ý tới biểu cảm của Triệu Hải ở bên cạnh, vẫn đứng đó mà diễu võ dương oai, gào thét không ngừng.
- Ngươi còn không mau mang tiểu nương tử kia tới một gian phòng tốt đi. Nếu cô nương kia chịu hầu hạ bản công tử, khiến cho ta cảm thấy thư thái, ta sẽ cầu tình cho Lý gia ngươi, nói không chừng chúng ta sẽ để cho nhà các ngươi một hạt giống, miễn cho Lý gia các người không có người nối dõi.
Triệu công tử càng nói càng hưng phấn, còn Triệu Hải sau lưng hắn thì mặt đã dần trắng bệch rồi, thân thể run rẩy, nhìn Mạnh Hạo, mà trong đầu nổ vang những lời ca ca gã nói, gã chợt cảm thấy kinh hãi.
- Còn nếu không thì, hắc hắc, không chỉ ngươi phải chết, còn tên thư sinh bên cạnh... Ai đây a, đừng có nói là con nuôi Lý gia các người chứ, thực là không để ta vào mắt, ngươi muốn chết phải không, đệ đệ ta là tiên...
Lời này của Triệu công tử còn chưa có nói hết, nhưng khi lọt vào tai Triệu Hải tựa như sét nổ bên tai, khiến gã nổi giận, nhảy tới, vẻ mặt phẫn nộ tát thẳng lên mặt của ca ca gã một cái.
- Ngươi câm miệng lại cho ta!
Còn về Triệu công tử kia, sau khi vác cái mặt âm trầm ra khỏi Lý gia, thì mang theo đám tôi tớ ra khỏi huyện Vân Khai, khi về tới nhà nơi huyện Vân Hải, gã cắn răng, nâng tay lên tự tát thẳng vào mặt mình, lưu lại dấu tay, rồi mới đi tới bên ngoài đình viện, thần sắc biến thành cung kính thậm chí là mang theo một kính sợ, nhẹ giọng nói.
- Tiểu đệ, ngươi ngủ rồi sao? - Chuyện gì?
Một lát sau, một âm thanh thản nhiên truyền ra, âm thanh có chút cao, tựa như là tiếng trẻ con vậy.
- Lý gia kia không chỉ không đồng ý đề nghị của tiểu đệ, còn muốn làm nhục Triệu gia ta, còn tát ta một cái nữa.
Triệu công tử lấy một bộ dạng nhục nhã nói.
Cửa phòng lúc này bỗng nhiên mở ra, một tên thiếu niên tầm khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc trên mình cẩm bào quý giá bước ra. Y mi thanh mục tú, thoạt trông khá là tuấn mỹ, nếu như lúc này Mạnh Hạo có mặt ở đây, thì hẳn thần sắc của tên thiếu niên sẽ trở thành nịnh nọt. Vì tên này là một trong những đệ tử khi Kháo Sơn Tông giải tán được Âu Dương đại trưởng lão đưa ra ngoài, còn là đồng tử của Mạnh Hạo nữa, Triệu Hải.
Hắn với tên mập có chung một lý tưởng, đều muốn trở thành đại tài chủ, nay tên mập bị người ta mang đi, y thì trở về cướp đoạt gia sản của các tài chủ khác. Còn về phần Lý Đại Phú là cha của tên mập kia thì với địa vị của y ở Kháo Sơn Tông căn bản cũng không thể nào biết được, dù sao nơi ở của gia đình, trừ phi là họ hàng, còn không thì rất kiêng kị tìm hiểu.
- Phế vật vô dụng, ngươi nghĩ là ta với ngươi giống nhau, ngu dốt thế sao, một tát này cũng không đúng hướng, hẳn là do ngươi tự đánh…
Triệu Hải hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ chán ghét, người trước mắt dù sao cũng là ca ca của mình cho nên y đành phải nhíu mày.
- Thôi được rồi, ta muốn tu luyện để đột phá, bảy ngày sau ta với ngươi đi một chuyến tới Lý gia.
Triệu Hải xoay người, đóng mạnh cửa phòng một cái, chỉ thấy Triệu công tử vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu nhìn về huyện Vân Khai mà nội tâm nóng như lửa, đầu óc dần ảo tưởng tới tiểu nương tử kia bảy ngày sau sẽ thê thảm dưới thân mình ra sao.
Thời gian thoáng chốc đã qua bảy ngày, từ huyện Vân Hải Triệu gia, Triệu Hải chắp tay sau lưng, phía sau là Triệu công tử, còn dẫn theo một đám gia đinh, vẻ mặt tên nào cũng đằng đằng sát khí, thẳng hướng về phía huyện Vân Khai.
Huyện Vân Khai, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng của tên mập, yên tĩnh đả tọa, cho tới buổi trưa, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Sau khi hắn lên tiếng, mở mắt ra thì thấy đi sau lưng Lý Phú Quý có hơn mười tên gia đinh, cứ ba người thì nâng một thanh trường thương, đúng thứ tự thiết, ngân, kim.
Hoa văn điêu khắc phía trên thoạt trông có vẻ cổ xưa nhưng lại mang lại cảm giác xa hoa, Mạnh Hạo nâng tay lên bắt một cái, lập tức thanh thiết thương rơi vào trong tay hắn, một màn này khiến Lý Đại Phú cùng với đám tôi tớ trợn mắt há hốc mồm lên, hít vào một hơi, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn Mạnh Hạo.
Thanh thiết thương này cực nặng, mà một màn cách không thủ vật của Mạnh Hạo thực khiến cho người khác kinh ngạc.
Thân hình Lý Đại Phú run rẩy, hai mắt lộ ra tinh quang, lúc trước y cũng cảm giác được Mạnh Hạo không giống như là phàm nhân, cho nên vẫn là bán tín bán nghi nhưng cũng hoàn thành những yêu cầu của đối phương, sai người làm ba thanh trường thương này. Lúc này thì y có thể xác định được, đối phương đúng là không phải người thường.
Mạnh Hạo gật đầu, lại lấy ngân thương, kim thương ra thử một chút, sau đó mới phất tay áo một cái, thu cả ba thanh trường thương vào bên trong túi trữ vật, nhất thời từng âm thanh phốc phốc vang lên, cả một đám tôi tớ thần sắc rung động, lập tức quỳ lạy.
- Tiên nhân!
Lý Đại Phú vẫn còn ngơ ngẩn ở đó, thân hình y run rẩy càng mạnh hơn, suýt chút nữa cũng muốn quỳ xuống mà lạy. Khi trước y cũng chỉ nghĩ đối phương không phải là kẻ tầm thường, nào ngờ đối phương lại đúng thực là tiên nhân. Hơn nữa trong thời khắc này y lại kích động hơn vì y nhớ đối phương có nói hắn là hảo hữu trong tông môn của con mình.
- Phải chăng, phải chăng cái thằng nhóc không nên thân kia của ta cũng là tiên nhân!
Y muốn lên tiếng hỏi, nhưng lúc này Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, có một trận hỗn loạn truyền tới, cũng vang lên những âm thanh đập phá truyền lại, dường như đại môn bị người ta đá ra vậy.
- Lý Đại Phú, mau lăn ra đây cho bản công tử, đệ đệ ta là tiên nhân, tới Lý gia ngươi mà ngươi còn không mau quỳ xuống bái kiến đi!
Lý Đại Phú mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thì Mạnh Hạo đã đứng dậy, đi ra ngoài, y cũng vội vàng đuổi theo, không bao lâu sau đã đến được sân sau phủ đệ. Khi thấy đại môn bị đập vụn cùng với tiếng kêu thảm của đám gia đinh, còn thấy sau lưng Triệu công tử là một tên thiếu niên cao ngạo, chắp một tay sau lưng, một tay còn lại nhấc lên, trong lòng bàn tay có một con Hỏa Xà đang lượn lờ.
Thiếu niên kia vẻ mặt ngạo nghễ, một con Hỏa Xà bên tay gã càng khiến cho mọi người hoảng sợ không thôi, tất cả đều lui ra, không dám tới gần.
- Tiểu đệ, kẻ này chính là Lý Đại Phú.
Triệu công tử vội vàng lên tiếng, căn bản không chú ý tới Mạnh Hạo đang đứng bên người Lý Đại Phú.
- Ngươi chính là… Hả?
Triệu Hải hất hàm lên, ngạo nghễ nhìn, khi thấy Mạnh Hạo đang nhìn gã thì thân hình gã lại run lên bần bật, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, con Hỏa Xà trên tay lập tức tắt ngúm, toàn thân tựa như biến đổi trong một khắc này, trong thần sắc gã lộ ra vẻ hoảng sợ tới cực điểm, thậm chí là gương mặt cũng dần hiện lên vẻ nịnh hót, tựa như đó là bản năng vậy.
- Lý Đại Phú, thấy đệ đệ của ta mà còn không mau quỳ xuống, nói cho ngươi biết, đệ đệ ta là tiên nhân, tiên nhân ngươi biết chưa, nâng tay là có thể diệt cả nhà ngươi!
Triệu công tử cũng không chú ý tới biểu cảm của Triệu Hải ở bên cạnh, vẫn đứng đó mà diễu võ dương oai, gào thét không ngừng.
- Ngươi còn không mau mang tiểu nương tử kia tới một gian phòng tốt đi. Nếu cô nương kia chịu hầu hạ bản công tử, khiến cho ta cảm thấy thư thái, ta sẽ cầu tình cho Lý gia ngươi, nói không chừng chúng ta sẽ để cho nhà các ngươi một hạt giống, miễn cho Lý gia các người không có người nối dõi.
Triệu công tử càng nói càng hưng phấn, còn Triệu Hải sau lưng hắn thì mặt đã dần trắng bệch rồi, thân thể run rẩy, nhìn Mạnh Hạo, mà trong đầu nổ vang những lời ca ca gã nói, gã chợt cảm thấy kinh hãi.
- Còn nếu không thì, hắc hắc, không chỉ ngươi phải chết, còn tên thư sinh bên cạnh... Ai đây a, đừng có nói là con nuôi Lý gia các người chứ, thực là không để ta vào mắt, ngươi muốn chết phải không, đệ đệ ta là tiên...
Lời này của Triệu công tử còn chưa có nói hết, nhưng khi lọt vào tai Triệu Hải tựa như sét nổ bên tai, khiến gã nổi giận, nhảy tới, vẻ mặt phẫn nộ tát thẳng lên mặt của ca ca gã một cái.
- Ngươi câm miệng lại cho ta!
Danh sách chương