Lục Trầm: ". . . . ."

Diệp Quan vừa trở lại sảnh chính của mình, liền nhìn thấy Phí Bán Thanh.

Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Nằm xuống!"

Diệp Quan sửng sốt.

Phí Bán Thanh trực tiếp ném anh ta xuống đất, sau đó tùy tiện xé y phục của hắn ...

Diệp Quan vội vàng che đũng quần: “Đạo sư...đừng dùng sức mạnh..."

Phí Bán Thanh: "..."

"Bốp!"

Phí Bán Thanh đột nhiên bốp một cái tát vào đầu Diệp Quan: “Ngươi đang nghĩ bậy bạ cái quỷ gì vậy?"

Diệp Quan sửng sốt, kinh ngạc: “Không... Không phải song tu sao?"

Phí Bán Thanh trừng mắt liếc Diệp Quan một cái, sau đó xé toạc quần áo hắn ra, lúc này, trên ngực Diệp Quan có hằn vết một dấu tay đỏ thẫm, vùng da xung quanh dấu tay ấy đều đã bị rạn nứt.

Phí Bán Thanh lấy ra một chiếc lọ bạch ngọc, nàng mở nắp lọ ra sau đó nhẹ nhàng rót vào chỗ bị hằn dấu tay đó, rất nhanh, một ít chất lỏng màu xanh lục thẫm từ từ nhỏ xuống ngực của Diệp Quan.

Thật mát lạnh và thoải mái!

Đây chính là cảm giác của Diệp Quan!

Diệp Quan cũng có chút xấu hổ, bởi vì chỗ vết thương này làm sao có thể dùng song tu để chữa trị chứ? Phí Bán Thanh trừng mắt nhìn Diệp Quan: “Cũng may hắn còn chưa học được cách sử dụng quyền Huyền Hỏa, nếu không chỉ bằng một quyền này là hắn có thể trực tiếp xuyên qua cơ thể ngươi, sau đó đốt nội tạng của ngươi thành tro."

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói tiếp: "Tại sao ngươi lại liều lĩnh đấu pháp với hắn như vậy, không muốn sống nữa sao?"

Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Có hai nguyên nhân, thứ nhất, đây là cách đơn giản nhất mà nhanh gọn nhất, thứ hai, hắn ngay từ đầu đã khinh thường ta cho nên bây giờ dùng cách này nhất định có thể thành công, ta chỉ bị thương thôi còn kẻ chết sẽ là hắn!"



Phí Bán Thanh nói không nên lời.

Diệp Quan đột nhiên có chút thất vọng: “Ta vốn dĩ muốn giết cái tên Nam Huyền kia, thật là đáng tiếc!"

Phí Bán Thanh nhẹ nhàng nói: “Có khi đây là cơ hội!"

Diệp Quan nhìn Phí Bán Thanh: “Học viện không quy định nghiêm cấm nội bộ đấu nhau sao?"

Phí Bán Thanh lắc đầu: “Nếu cấm nội đấu thì chẳng khác nào tự phế bỏ võ công! Đương nhiên, mấy cuộc thi đấu này phải có chừng mực, nếu đi quá xa, chúng ta tự khắc sẽ ngăn cản. Lần này, hắn âm mưu lừa Tôn Hùng đến tìm ngươi, hành động cẩn thận, tay chân sạch sẽ, không để lộ chút sơ hở nào, chỉ có thể trách Tôn Hùng kia đầu óc quá đơn giản!"

Diệp Quan khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!"

Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan và nói: "Yên ôn chữa thương cho tốt, sau đó tiếp tục tu luyện!"

Vừa nói, nàng vừa đứng dậy, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên đá vào thắt lưng Diệp Quan: “Đầu óc đừng có suốt ngày chỉ biết nghĩ đến mấy thứ linh ta linh tinh như vậy nữa, ta là đạo sư của ngươi, hiểu chưa hả?"

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Diệp Quan có chút xấu hổ.

Hiểu lầm rồi!

Diệp Quan không nghĩ nhiều nữa liền ngồi dậy, thoáng nhìn xuống bụng của mình, lúc này vết thương đã khôi phục lại không ít, quả nhiên đan dược mà Phí Bán Thanh đưa cho hắn không phải là đan dược trị thương bình thường!

Diệp Quan hít một hơi thật sâu, sau đó lấy ra quyển công pháp Thiên Giai, hắn vừa mở ra, quyển công pháp Thiên Giai liền hóa thành một luồng sáng trắng nhập vào giữa lông mày của hắn!

Một lúc sau, Diệp Quan bắt đầu thi triển công pháp, rất nhanh, linh khí từ bốn phía liền vọt về phía hắn!

Cảm nhận được điều này, gương mặt Diệp Quan lập tức rộ lên một nụ cười.

Công pháp Thiên Giai này chính là một con bò!

Nếu cứ với tốc độ này thì chỉ trong khoảng thời gian chưa tới một tháng đã có thể đạt đến Thông U Cảnh.



Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quan đột nhiên nói: "Tháp gia, ngươi cảm thấy thiên phú của ta như thế nào?"

Tiểu tháp bình tĩnh nói: "Không tốt!"

Diệp Quan sửng sốt.

Tiểu tháp nói: "Ở một nơi rất xa kia có người mười tuổi đã đạt tới cấp bậc Đế Cảnh trong truyền thuyết, tương đương với hơn hàng trăm yêu thú cấp Đế Giai!"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quan khẽ động: “Xem ra ta quả thật là ếch ngồi đáy giếng rồi! Ta phải càng nỗ lực hơn nữa!"

Vừa mới dứt câu, hắn cũng không nói thêm lời nào nữa, bắt đầu chuyên tâm tu luyện!

Bên trong tiểu tháp, âm thanh thần bí kia lại đột nhiên vang lên: “Thiên phú của hắn... quả thật là lợi hại mà!"

Tiểu tháp thản nhiên nói: "Năm đó cha hắn vì sao mà ngày càng trở nên sa đọa? Chính là vì dương dương tự đắc! Ngươi muốn hắn cũng sa đọa như cha mình sao?"

Giọng nói bí ẩn kia im bặt.

Tiểu tháp nói: “Trên đời này tuyệt đối không thể lại xuất hiện thêm một tên vua bù nhìn nữa!"

Âm thanh bí ẩn lên tiếng: "Thật vậy!"

...

Mặt khác.

Một già một trẻ đứng trên đỉnh một ngọn núi.

Đó là Tiêu Các và Nam Huyền.

Tiêu Các nhìn Nam Huyền nhưng không nói gì.

Nam Huyền cũng im lặng không lên tiếng.

Một lúc sau, Tiêu Các đột nhiên nói: "Hắn đang bị thương mà cũng dám khiêu chiến với ngươi, với loại tình huống này chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là hắn nắm chắc phần thắng, rắp tâm muốn giết ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện