Trương Tử Tinh lệnh Cát Lập lui xuống, cho ba người bình thân, ba người tạ ơn xong chia ra đứng ở hai bên. Trương Tử Tinh thầm đánh giá ba gã anm tử này, chỉ thấy người ở giữa mình cao gầy, tướng mạo linh động, hai mắt có thần, hai người phía sau tướng mạo lại rất hung ác, một tên mặt xanh như thiên lôi, mắt tựa đèn pha, miệng rộng răng vàng, thân hình to lớn; kẻ còn lại da nhăn như vỏ cây, miệng như chậu máu, răng như đoản kiếm, râu đỏ như rêu, đầu kết song ngư, trông rất quái dị.

"Ba vị nhân sĩ vì nước hiệu lực, thực là bực anh hùng khiến quả nhân hết sức bội phục. Không biết ba vị là nhân sĩ phương nào?"

Viên Hồng khom người nói: "thảo dân người ở núi Mai Sơn, từ nhỏ tu hành, có chút tiểu thuật, nghe Thiên tử chiêu mộ hiền sĩ thiên hạ, ba người chúng tôi tuy bất tài, nhưng quân vương có lệnh sao dám không tuân theo báo quốc"? Trương Tử Tinh cười nhẹ gật đầu, bỗng vẻ mặt như thường thốt một câu: "Viên kiệt sĩ lời này chưa thật, tu luyện giả trong thiên hạ, quả nhân tuy không dám nói biết hết, song cũng biết được 8, 9 phần, lai lịch các ngươi tất nhiên không dấu được quả nhân".

Viên Hồng cùng Cao Minh, Cao Giác rất nhanh đưa mắt nhìn nhau, lòng thầm kinh hãi, Viên Hồng giả bộ không hiểu gì hỏi: "Bệ hạ sao lại nói vậy?"

Câu tiếp theo của Trương Tử Tinh như chùy đồng kích vào tâm lí Viên Hồng: "Viên Hồng, trừ Cao Minh, Cao Giác, Mai Sơn còn có thất quái, sao hôm nay chỉ thấy một mình ngươi?"

Ba người nghe thấy lập tức kinh sợ, mặt lộ biểu tình bất khả tư nghị, không ngờ thiên tử này quả nhiên thần kì như vậy, một lời liển điểm phá lai lịch bọn chúng!

Tại lúc này, Viên Hồng phát hiện trong điện không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện hai người một nam một nữ, còn ẩn ẩn phát ra khí thế uy hiếp không nhỏ, hai người này tướng mạo tuấn mĩ, tu vi xem ra thâm sâu khôn lường, chỉ sợ đã là tu vi Kim Tiên, không khỏi lòng càng thêm sợ sệt.

Cao Minh, Cao Giác lui lại một bước cất giọng nói: "Bệ hạ, chúng tôi thành tâm tới đầu bái, tuyệt không có ý xấu, vì sao lại đối đãi như vậy?"

Trương Tử Tinh thấy Cao Minh, Cao Giác lộ vẻ sợ hãi, nhẹ nhàng nói một câu: "hai ngươi bất quá chỉ là hai con quỷ núi Kỳ Bàn Hiên Viên miếu mà thôi, nếu quả nhân sai người tới Kỳ Bàn, đào gốc đào, gốc liễu lên, dùng lửa thiêu đốt; lại sai người đập nát hai bức tượng quỷ sứ trong miếu Hiên Viên, các ngươi còn sống được sao?"

Cao Minh Cao Giác thấy thiên tử một lời đã điểm trúng chỗ yếu hại của bọn chúng, sắc mặt đại biến. Viên Hồng không nói lời nào, đôi mắt đảo qua đảo lại không ngừng, thầm lo đối sách.

Trương Tử Tinh cười nói: "Viên Hồng, ta biết ngươi có Bát Cửu huyền công, chỉ bất quá ta vẫn tra ra được lại lịch của ngươi. Thiên hạ có tứ đại linh hầu, một là loại khỉ đá linh thông, tài biến hóa, biết thiên thời, dời sao đổi đẩu; hai là Xích mã hầu (khỉ ngựa đỏ đít), hiểu âm dương, biết nhân sự, khéo ra vào, tránh chết, sống lâu; ba là Thông Tí Viên Hầu (khỉ vượn thạo tay), giữ nhật nguyệt, thu núi non, hiểu rõ lành dữ, đùa bỡn trời đất, thứ tư là Lục nhĩ mi hầu (khỉ sói sáu tai), đoán tiếng nói, tài xét lẻ, biết trước sau, biết cả muôn vật), không biết ngươi là loại nào" (lão tác giả copy trong Tây Du Kí đoạn này, vậy ta cũng copy vào dịch thôi)

Viên Hồng lần nữa lộ vẻ kinh sợ, thiên tử này không chỉ mắt sáng như sao, kiến thức còn quảng bác như vậy, lai lịch của mình vốn giữ rất kĩ, ngay cả lục quái còn lại nơi Mai Sơn cũng không biết, không dè bị vị đế vương nhân gian này phát hiện dễ dàng vậy.

"Truyền thuyết khỉ đá kia là viên đá Nữ Oa vá trời sinh thành, với tính tình Nữ Oa sẽ không để ngươi lưu lạc Mai Sơn(giờ này hắn còn chưa ra đời a); còn khỉ ngựa đỏ đít tất sẽ tránh né sát kiếp, không dám ra đời; như quả nhân thôi toán, ngươi không có khả năng tai nghe tứ hải như khỉ sói sáu tai; cho nên ngươi rất khả năng chính là Thông Tí Viên Hầu kia, quả nhân đoán có đúng không?"

Viên Hồng thở dài nói: "Bệ hạ quả có tài xét rõ thần quỷ, Viên Hồng chính là Thông Tí Bạch Viên kia tu luyện đắc đạo, nhưng chúng tôi tuy là yêu quái, lần này là thực tâm tới đầu; nếu bệ hạ muốn diệt trừ yêu nghiệt, chúng tôi không biết nói sao, nhưng cũng tuyệt không bó tay chịu trói".

"Thế nào là yêu nghiệt? thế nào là tiên nhân? Trong mắt quả nhân, đều là người tu luyện, không có gì khác biệt, càng không có ý kì thị", Trương Tử Tinh lắc đầu nói: "ba vị kiệt sĩ không cần khẩn trương, đã là thực lòng đầu bái, dù ba vị là yêu tộc, quả nhân cũng coi là nhân tài tới hỗ trợ, tuyệt không coi thường. Quả nhân vừa rồi mở lời đùa cợt, chỉ là không muốn bị ba vị giấu diếm mà thôi".

Lời này vừa ra, địch ý từ đôi nam nữ Kim tiên kia tức thì biết mất, lui ra phía sau thiên tử. Viên Hồng cùng Cao Minh, Cao Giác tức thì thở phào một hơi, càng thêm kính úy thiên tử.

"Chiến sự lấy quân tình làm trọng, như Cao Minh, Cao Giác đây có thuật pháp Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, có thể dễ dàng phát hiện âm mưu kẻ địch, quyết kế cự địch từ ngàn xa", Trương Tử Tinh tiếp tục đề cao hai người, tại bọn chúng đang kinh ngạc, lại ném thêm một cục đường: "giờ chiến sự Đông hải khẩn cấp, ta muốn phong hai người làm tướng quân, cùng Trịnh Luân cùng tới nghe lệnh Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ, nếu có chiến công sẽ lại phong thưởng, thế nào?"

Cao Minh cùng Cao Giác vui mừng tạ ơn: "Bệ hạ không chê xuất thân anh em chúng tôi, còn ủy thác trọng nhiệm như vậy, chúng tiểu nhân sao dám thôi từ?"

Trương Tử Tinh nói: "quả nhân chỉ có hai yêu cầu với các ngươi, một là thân làm tướng quân, tất phải nghe quân lệnh, không được tùy tiện làm việc như trước, nếu có lỗi lầm sẽ theo quân pháp nghiêm trị, thứ hai quả sẽ cũng sai người dâng vật sống cung phụng, không được tùy tiện đả thương người".

Cao Minh, Cao Giác lập tức hứa tuân mệnh, Trương Tử Tinh vui mừng nói: "như thế rất tốt, hai vị Cao tướng quân, hãy về trước chuẩn bị, hai ngày sau nhận chỉ của quả nhân tới bộ Binh, cùng Trịnh Luân tướng quân cùng xuất phát, tới Đông Hải hiệp chờ, quả nhân chờ các vị sớm ngày ca khúc khải hoàn".

Cao Minh, Cao Giác vui mừng nhận chỉ, tạ ơn lui xuống điện. Viên Hồng nghe thiên tử quả nhiên trọng dụng anh em họ Cao, mắt cũng sáng rỡ: "bệ hạ quả nhiên trọng dụng nhân tài, Viên Hồng cũng nguyện ý vì Bệ hạ hiệu lực".

Trương Tử Tinh thấy Viên Hồng vội vã thể hiện lòng trung, buồn cười nói: "ngươi đâu cần nóng ruột như vậy, quả nhân biết tài năng của ngươi, đã là đứng đầu Mai Sơn thất quái, sao lại bỏ mặc được?"

Viên Hồng mừng rỡ, chỉ nghe Thiên tử hỏi: "quả nhân có chút nghi hoặc, ngươi tu vi bất phàm, không biết sư tôn là phương thần thánh nào?"

Viên Hồng lộ vẻ buồn bã, lắc đầu nói: "tiểu nhân từ khi khai phát linh trí, đều là tự thân tu luyện, làm gì có danh sư? Chỉ là có cơ duyên xảo hợp, tìm được một bộ kỳ thư, tu tập Bát Cửu huyền công trong đó".

Quả nhiên là Bát Cửu Huyền Công! Khó trách nguyên tác nói lúc Viên Hồng cùng Dương Tiễn đại chiến, thi triển thần thông, biến hóa vô cùng, bất phân cao thấp. Ứng Long cùng Nữ Bạt kiến thức rộng rãi, càng hiểu hơn Bát Cửu Huyền Công nghĩa là gì, gương mặt nhất tề kinh ngạc: Bát Cửu Huyền Công được một vị cổ tiên thời hỗn độn sơ khai sáng tạo, dùng bí thuật tu luyện tiên thể, thẳng cho tới nước lửa bất xâm, không ngại pháp bảo, tu luyện đến cao tầng còn có thể từ ngoại biến nội, nắm được phép biến hóa, từ 72 phép biến hóa thần thông hóa ra thiên hạ vạn vật.

Bát Cửu Huyền Công này giống như ngoại công trong tiên hiệp tiểu thuyết sau này, dùng ngoại công nhập đạo thành tiên, uy lực hết sức cường đại, vượt xa tiên nhân cùng đẳng cấp, nhưng độ khó của nó cũng không phải người thường tu được. Nghị lực, ngộ tính, thiên phú, mấy cái này thiếu một cái không được, người thiếu sót bất cứ điều nào đều vô pháp thành công. Cho nên từ thượng cổ tới nay, pháp quyết này tuy không phải không tìm được, song chỉ vài người thành công. Ứng Long cùng Nữ Bạt đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu, thì ra tinh khỉ này quả nhiên phi phàm, khó trách Thiên tử lưu hắn lại một mình phân phó.

Trương Tử Tinh đối với thất thập nhị huyền công trong truyền thuyết này nảy sinh hứng thú, biến hóa của Bát Cửu Huyền Công tuyệt không phải huyễn thuật tầm thường so sánh được, nếu có thể ngộ được chỗ ảo diệu trong đó, vô luận là đối với phát triển sau này hay tăng trưởng thực lực bản thân đều có chỗ tốt không ít.

"Cuốn đạo thư kia giờ ở chỗ nào?"

Đáp án của Viên Hồng lại khiến Trương Tử Tinh rất thất vọng, ngày đó Viên Hồng vô tình phát hiện một chiếc hộp ngọc vứt trong một nơi sơn động, mở hộp ngọc ra phát hiện trong đó có một miếng ngọc, trên miếng ngọc khắc bốn chữ Bát Cửu Huyền Công, Viên Hồng đưa tay chạm vào miếng ngọc, thì nó bỗng biến mất, mà trong óc Viên Hồng đột nhiên hiện ra rất nhiều pháp quyết, tựa như Trương Tử Tinh ngày xưa tu luyện Chiến Hồn Quyết, nhiều chỗ ảo diệu chỉ có thể tự lĩnh ngộ, không cách nào viết ra được.

Tu luyện Bát Cửu Huyền Công thực là gian nan, lúc đầu phải chịu thống khổ rất lớn, phải đem gân cốt toàn thân tự liệt, sau đó dùng bí thuật khôi phục, mục đích là chuy luyện và nắm được bí ẩn của cơ thể, ngày sau thuận tiện học phép biến hóa. Mà đây mới là nhập môn thôi, khổ sở ngày sau càng khiến người khó chịu nổi, Viên Hồng với nghị lực phi thường cùng dũng khí vượt qua vô số khó khăn, rốt cuộc có chút thành tựu.

Bát Cửu Huyền Công cộng có 7 trọng, giờ Viên Hồng đã luyện tới đệ tứ trọng có thể biến hóa rất nhiều, nhưng thời gian hạn chế, thời gian cho phép qua đi liền hiện nguyên hình, mà thân thể hắn cũng tu luyện tới một cảnh giới khá, binh khí tiên gia phổ thông không thể thương tổn, tuy cảnh giới giờ chỉ là Chân tiên hạ giai, nhưng thực lực dù là Chân tiên trung giai cũng chưa chắc địch được.

Trương Tử Tinh trầm ngâm một trận, hỏi: "ngươi có tư chất thế này, vì sao không tìm minh sư? Tin rằng dù là Xiển, Triệt hai đại giáo cũng vui mừng tiếp nhận ngươi ?"

Nói tới câu này, Viên Hồng liền lộ ra biểu tình phẫn uất, thì ra, năm xưa lúc hắn chưa phát hiện ra Bát Cửu Huyền Công, cũng từng có ý này, một lần cơ duyên xảo ngộ gặp được đệ nhất Kim tiên Xiển giáo Quảng Thành Tử, vị tiên nhân này đối mặt với con khỉ tinh khổ sở năn nỉ không thèm để ý, nói rằng Viên Hồng là loài yêu nghiệt, không tru diệt đã là may lắm rồi, đâu còn nhận hắn làm đồ đệ.

Tự tôn của Viên Hồng bị đả kích nghiêm trọng, tâm ý nguội lạnh, từ đó mất hẳn hi vọng bái sư. Sau được Bát Cửu Huyền Công, biết rõ là hung hiểm, gian nan vô cùng nhưng vẫn nghiến răng kiên trì tu luyện một mình cho tới khi thành công, chính vì muốn ngày sau báo được cỗ ác khí này.

Trương Tử Tinh nghe mà cảm khái, cũng sinh vài phần hảo cảm với Viên Hồng, phàm chuyện gì cũng phải nói tới chữ Duyên, ngày đó nếu người Viên Hồng gặp là môn nhân Triệt giáo, chỉ sợ đã có tao ngộ khác, song lại cũng chưa chắc tìm được Bát Cửu Huyền Công. Trương Tử Tinh lập tức hỏi: "ngươi vốn là thuật sĩ tu hành thanh tịnh, sao hôm nay lại tới đầu quả nhân?"

Viên Hồng cười khổ nói ra nguyên nhân: từ lúc hắn tu luyện thành công xong, tâm trí càng thêm thông tuệ, biết bằng sức của mình, muốn thành đạo quả chỉ sợ tu luyện thêm trăm nghìn năm cũng không ăn thua, sao bằng được mấy danh nhân đệ tử thánh nhân kia, vì lòng tự tôn, hắn lại không chịu bái vào "danh môn" nữa. Ba năm trước, tại Oa hoàng cung, Nữ Oa Nương Nương dùng Chiêu Yêu Phiến triệu tập vạn yêu, từng nói ba năm sau sát kiếp sẽ nổi, lúc đó Viên Hồng cảm giác được đây là một tràng cơ duyên, còn liều hỏi nương nương, biết người ứng kiếp có thể thành thần đạo hay tiên đạo, cho nên động tâm, quyết tâm rời núi ứng sát kiếp, liên hợp vài nhóm yêu tộc tới Triều Ca "ứng thí" phò tá Đại Thương, mong cuối cùng thành đạo quả. Tuy làm vậy có phần mạo hiểm, song đối với lũ yêu tộc không có chỗ dựa này cũng là việc bắt buộc phải làm.

"Người có căn cơ, phúc duyên thâm hậu có thể nhục thân thành thánh, tu thành thiên đạo, được hưởng sự tự do trường sinh bất tử; người kém hơn chỉ thành thần đạo, chịu Hạo Thiên thượng đế cai quản, làm ti chức trên thiên đình; kẻ kém cỏi liền chết thành tro bụi, tan biến khỏi thế gian", Trương Tử Tinh mặc niệm câu nói của Nữ Oa do Viên Hồng kể lại, cũng thầm hiểu được một chút.

"Tiên đạo" này cùng với tu luyện tiên đạo phổ thông hẳn có hàm nghĩa khác biệt, nếu là tiên đạo tầm thường thì đời nhị đại đệ tử của Xiển, Triệt giáo đa số đều có tu vi trên Chân Tiên, sao còn phải "truy cầu tiên đạo"? loại "tiên đạo" này có thể là nói tới tiên vị, hoặc là cảnh giới gì khác. Từ câu phía sau "được sống trường sinh" mà xem xét, chỗ tốt lớn nhất của tiên vị này hẳn là không chịu tiên kiếp, tự do trường sinh, đều là phong thần, song địa vị lại hơn xa mấy thần nhân nơi thiên đình, ví dụ như Thái Ất chân nhân sau này thành Thái Ất cứu khổ thiên tôn, mà Lý Tịnh thực lực thấp kém cũng nhờ vào nhục thân thành thánh trở thành Thác Tháp Thiên Vương nơi thiên đình, ngay mấy trưởng bối sư thúc Triệt giáo năm xưa cũng phải nghe hắn sai khiến.

Còn mấy người thành thần đạo kia, tu vi nhất định cũng bị hạn chế cùng trấn áp lại, nếu không mấy kẻ thần thông quảng đại sao chịu nghe loại tu vi thấp kém như Lý Tịnh sai bảo? rất khả năng đây chính là công dụng của Phong Thần Bảng.

Trương Tử Tinh trầm ngâm rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một chủ ý nói: "Viên Hồng, quả nhân xem trọng tư chất và dũng khí của ngươi, muốn cho ngươi bái một vị đại thần thông làm sư tôn, ngươi có nguyện ý không?"

Viên Hồng ngây người chốc lạt, lập tức lộ vẻ mừng rỡ, đem ánh mắt chuyển lên người Ứng Long, Nữ Bạt, gật đầu lia lịa. Trương Tử Tinh biết hắn hiểu nhầm, giải thích nói: "chớ có đoán lung tung, minh sư ta muốn tiến cử, tu vi còn hơn vợ chồng nghĩa muội đây của ta".

Viên Hồng hai mắt sáng lên: hai vị này đã là tu vi Kim Tiên, mà người Thiên tử nhắc tới kia tu vi còn trên họ, tất là nhân vật cực mạnh a. Hắn vẫn vì không có danh sư chỉ điểm mà tiếc nuối, đường tu luyện vòng vo không ít, bây giờ tâm nguyện tức khắc sẽ đạt được, trong bụng hưng phấn vô bờ, tràn đầy cảm kích nhìn Thiên tử.

Nữ Bạt nghe tới hai chữ "vợ chồng", khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không tiện giải thích với Viên Hồng, hỏi: "người hoàng huynh nhắc tới rốt cuộc là vị nào?"

Trương Tử Tinh cười nói: "hai người các ngươi khang lệ tình thâm, trong mắt chỉ có đối phương, còn đâu tinh lực đi dạy đồ đệ nữa? cho nên chỉ đành đem chuyện khó nhọc này nhờ cậy người khác thôi".

Nữ Bạt càng đỏ mặt, nói: "chẳng nhẽ Bệ hạ muốn mời quốc sư kia tới, đem mấy món đồ kì quái kia truyền cho hầu nhi này?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện