Chuyện Ngao Quảng lo lắng rốt cuộc không phát sinh, Thiên tử miễn cưỡng nhận khối thần thiết kia, không đòi thay đổi yêu cầu gì cả.

Trương Tử Tinh cất thần thiết đã hóa thành bản chuyên vào trong túi pháp bảo, nói muốn tìm nơi luyện hóa, đề nghị Ngao Quảng cung cấp một nơi thanh tĩnh.

Không phải là binh khí sao? Cầm về rồi còn muốn tế luyện cái gì? Ngao Quảng ức chế, song lại không dám nói gì, lập tức sai người dẫn hắn tới một gian tịnh thất. Trương Tử Tinh lại đòi Ngao Bính hộ pháp cho hắn, Ngao Quảng càng lúc càng khó hiểu, nhưng cũng chỉ đành làm theo.

Không biết vì sao, Tam Tiêu vốn vô sự lại không rời đi mà lại lưu lại, có vẻ như muốn chờ Thiên tử. Ngao Quảng thấy thế, cho rằng quan hệ giữa Thiên tử và Tam Tiên đảo không tầm thường, càng cẩn thận hầu hạ.

Trong tĩnh thất, Trương Tử Tinh không đi luyện hóa thần thiết như mọi người nghĩ, mà gọi "hộ pháp" Ngao Bính vào nói chuyện.

Hắn nói cho Ngao Bính, quyển đạo thư kia đã bị Hoàng Long chân nhân lừa đi, Ngao Bính hiểu ra, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, vốn cảm kích đối với Hoàng Long chân nhân lập tức đổi thành oán hận.

Trương Tử Tinh nói cho hắn, thuật song tu chân chính phải là nam nữ tự nguyện, vô thượng diệu pháp hai bên đều có lợi, không phải loại tà thuật thải âm bổ dương kia. Nếu Ngao Bính tiếp tục tu luyện thuật nọ, không chỉ lực lượng tăng trưởng hạn chế, mà nếu kéo dài, sẽ rơi vào đạo dâm tà không thể rút chân. Nhìn biểu tình nhận chân của Ngao Bính, Trương Tử Tinh cố ý nói bâng quơ, bản thân sở dĩ có tu vi như hôm nay chính là nhờ tu luyện thuật song tu được Hiên Viên Hoàng Đế thân truyền.

Nếu câu này nói ra độ một canh giờ trước, Ngao Bính nhất định không nói gì, nhưng trong lòng sẽ một cỗ coi thường không để ý. Nhưng giờ tận mắt nhìn vị nhân gian thiên tử này thi triển thần thông thu lấy Định hải thần thiết, Ngao Bính đã tin tưởng mười phần.

Giới tu luyện lấy thực lực làm chính, Ngao Bính hết sức bội phục tu vi của Trương Tử Tinh, cũng cực kì rạo rực với "Hoàng đế song tu thuật" kia, liền bạo gan xin Thiên tử chỉ giáo. Thiên tử cũng không giấu diếm, giảng cho hắn không ít nghi vấn, khiến Ngao Bính hoan hỉ vô cùng.

Nhưng câu "nam nữ tự nguyện" quan trọng nhất kia lại khiến Ngao Bính gặp khó. Hắn tu luyện nhiều năm, chuyện gì cũng hiểu qua chút, nhưng có mỗi chuyện nam nữ phòng the lại chả ra sao cả, bình thường hắn có nhu cầu, chỉ cần gọi lại vài ả thị nữ long cung thực hiện "bản năng" là được, không có chút cảm tình gì. Cho dù gần đây hắn tu luyện thuật thải bổ của Hoàng Long chân nhân, cũng chỉ biết đi cướp nữ tử, thừa lúc họ hôn mê mà xâm phạm, rất là vô vị, nếu không phải nghĩ làm thế có thể tăng cường tu vi, hắn đã sớm nghe theo lời Ngao Quảng mà bỏ cuộc. Như vậy, vị tam thái tử này biết cái gì cảm tình nam nữ đâu, muốn hắn khổ công theo đuổi một nàng, tính về độ khó, còn không bằng bảo hắn thử đi nhấc Định Hải thần thiết cho xong.

Trương Tử Tinh tùy tiện lấy vài cuốn "phao nữu tam thập lục kế", "truy nữ bí kíp" v.v, giảng lấy vài điều. Ngao Bính nghe thấy mắt sáng rỡ, vội vàng quỳ xuống "cộp cộp…", cầu Trương Tử Tinh thu làm đồ đệ. Thực ra Trương Tử Tinh nói nhiều vậy, chính là chờ hắn làm vậy, liền cố ý lộ vẻ khó xử. Ngao Bính khó khăn lắm mới gặp được "minh sư" như vậy, đâu chịu bỏ cuộc, lập tức khẩn cầu không ngớt. Cuối cùng, Trương Tử Tinh "miễn cưỡng" nhận hắn làm ký danh đệ tử, còn đưa một ít pháp môn song tu, cùng một cuốn "Cưa gái for Dummies" cho Ngao Bính. Tất nhiên, hắn đặc ý dặn dò, không thể hoàn toàn học theo sách này (niên đại bất đồng a), mọi thứ phải xuất phát từ thực tế, không được sợ thất bại, chỉ cần có tín tâm, gái nào cưa cũng đổ.

Ngao Bính như được chí bảo, dập đầu tạ ơn sư tôn, lại đáp ứng thả ra mấy nữ tử kia, thêm trọng kim bồi thường. Trương Tử Tinh trách mắng hắn vài câu, nghiêm lệnh không cho phép làm ra hành vi như vậy nữa, nếu muốn theo đuổi, liền đi tìm những nữ tu sĩ đạo hạnh xinh đẹp, cũng không được dùng pháp lực.

Vị sư phụ bất lương này còn giao cho Ngao Bính một mục tiêu: dựa vào thuật truy nữ cùng thủ đoạn song tu, cố gắng đưa vị Ma Cô tiên nữ từ trên giường của Hoàng Long chân nhân giật lại, chiếm làm của riêng, báo phục một cỗ ác khí.

Nghe thấy mục tiêu "vĩ đại" này, Ngao Bính lập tức cảm thấy hùng tâm vạn trượng, Trương Tử Tinh thừa cơ khích lệ vài câu, dẫn hắn rời đi tĩnh thất.

Được tin nhi tử bái Thiên tử làm thầy, Ngao Quảng đầu tiên là ngạc nhiên, sau lập tức đổi thành hoan hỉ. Vị nhân hoàng này thân phận không tầm thường, thực lực rất mạnh, đằng sau lại có loại cường giả như Khổng Tuyên và Ứng Long hỗ trợ, con trai mình bái được minh sư như vậy thật là may mắn.

Huống chi sau chuyện này, Ngao Bính liền thành sư đệ của tiểu Na Tra, đoạn ân oán lúc đầu coi như đã được giải quyết, dù là Tam Tiêu nương nương, sau này cũng không tới gây phiền toái nữa. Trương Tử Tinh còn đáp ứng Ngao Quảng, để Ứng Long truyền thụ cho Ngao Bính vài loại thuật tu luyện chính tông của Long tộc. Như có một ngày Ngao Bính có thể học được bản lãnh của Ứng Long, đó sẽ tuyệt đối là niềm kiêu ngạo của cả Long Tộc, nhưng tính tới thế đối đầu giữa Ứng Long và Dao Trì Kim Mẫu, cùng tứ hải long vương chịu quản hạt của Thiên đình, chuyện này phải tiến hành hết sức bí mật.

Có tầng quan hệ này, không khí khẩn trương lúc đầu giữa hai bên liền được hóa giải, Trương Tử Tinh thừa cơ, nói còn có một chuyện muốn nhờ Ngao Quảng giúp đỡ. Ngao Quảng biết chuyện này hẳn là điều kiện thứ 3 kia của Thiên tử, có điều lúc trước là uy hiếp, mà giờ đổi thành thương lượng, nghe êm tai hơn nhiều.

Ý tứ của Trương Tử Tinh là, hắn vốn thích phong cảnh nơi hải vực, muốn xin một hòn đảo trong thủy vực, thành lập một tòa hành cung bí mật, ngày thường có thể tới nghỉ ngơi cùng dạy dỗ Ngao Bính, nếu sau này nhường ngôi cho thái tử, sẽ rời tới đảo vực tu hành. Do đây là động phủ bí mật của đế vương, xung quanh sẽ phải đặt cấm chế tầng tầng, nên nhờ Ngao Quảng hỗ trợ.

Ngao Quảng lão già thành tinh, biết hành cung biệt viện này không tầm thường, nói không chừng còn ẩn chứa rất nhiều bí mật, nhưng Thiên tử đã nhận Ngao Bính làm đồ đệ, lại mở miệng thình cầu, đúng là không dễ gì cự tuyệt. Kỳ thực, cho dù là một tiên nhân phổ thông chiếm lấy một hòn đảo trên biển, coi đó là cấm khu, chỉ cần thực lực đối phương đủ mạnh, lại không uy hiếp tới Thủy tinh cung, Long Vương cũng sẽ không tới gây phiền toái. Huống chi, sau lưng người ta còn có hạng nhân vật như Khổng Tuyên và Ứng Long, nếu thực sự muốn chiếm cả một nửa thủy vực, Ngao Quảng cũng không dám làm gì.

Ngao Quảng suy đi ngẫm lại, cuối cùng không chỉ đáp ứng, cho Thiên tử một cái nhân tình: lấy cả một quần đảo không người, gồm hơn mười hòn đảo nhỏ tặng cho Trương Tử Tinh, lại đem hải vực phụ cận đặt thành cấm địa, phái Long binh trấn thủ, người ngoài không được cho vào. Đồng thời, Ngao Quảng cũng đồng ý giữ bí mật hành cung, tuyệt không ngoại truyền.

Trương Tử Tinh rất mừng: "Long quân tặng trọng lễ như vậy, quả nhân làm sao dám nhận!".

Ngao Quảng cười: "nhờ ơn Bệ hạ không chê tiểu nhi, thu làm đồ đệ, đây coi như là lễ bái sư. Đây còn một ít trân bảo của Long cung, mong Bệ hạ không chê mà nhận lấy".

Trương Tử Tinh vốn để ý tới tư nguyên giàu có của hải dương đã lâu, nay có thể kiến thiết cơ địa chiến lược trên biển, cơ hội trời cho như vậy, sao có thể chối từ? lập tức không do dự nhận lấy.

Mọi việc xong xuôi, Ngao Quảng tự thân tống mấy người Trương Tử Tinh cùng Tam Tiêu nương nương tới cửa sông Cửu Loan. Lý Tĩnh thấy cảnh này hết sức kinh dị, nhưng biết chuyện Na Tra đã giải quyết xong, cuối cùng yên tâm lại, lập tức khấu tạ long ân.

Trương Tử Tinh lại tới ải Trần Đường một lúc, định từ biệt Lý Tịnh rời đi, bỗng nghe Quỳnh Tiêu nói: "vị Khổng đạo hữu này người mang đại thần thông, xin hỏi đã đạt tới cảnh giới Huyền tiên nào?"

Khổng Tuyên không trả lời thẳng, lắc đầu nói: "một chút tiểu kỹ mà thôi, ba vị đều là môn nhân kiệt xuất của thánh nhân, ta sao dám bêu xấu?"

Vân Tiêu nói: "đạo hữu không cần quá khiêm, thần thông thu hết nước biển Đông kia, tỷ muội ta nếu dùng pháp bảo có thể làm được, nếu chỉ bằng pháp lực bản thân, không sao làm nổi. Tu vi của đạo hữu cao thâm khôn lường, tỷ muội ta thực tự thẹn không bằng".

Bích Tiêu tính tình nhanh nhảu, buột miệng nói: "hôm nay gặp mặt thực là cơ hội tốt, có thể hướng đạo hữu thỉnh giáo một phen. Khổng đạo hữu nếu không có gan, ta cũng không miễn cưỡng".

Câu này vừa ra, bản thân Bích Tiêu cũng thấy hơi khó nghe, Văn Tiêu kinh hãi, định ngăn trở nhưng đã không kịp. Chuyện tại Long cung, cơ hội xuất đầu của Tam tiêu đều bị Khổng Tuyên cướp lấy, trong lòng khó chịu, Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu còn đỡ, Bích Tiêu tới giờ vẫn chưa phục nên mới giọng điệu như vầy.

Khổng Tuyên vốn là người cao ngạo, nghe Bích Tiêu nói xong, nhíu chặt lông mày, đang muốn phát tác. Trương Tử Tinh vội vàng chen miệng: "ba vị nương nương đều không phải người ngoài, mọi người trao đổi kiến thức cũng không sai, nhưng giờ này nơi này không hợp, lần sau nếu có cơ hội, huynh đệ ta nhất định cùng lên Tam tiên đảo đàm luận một phen".

Bích Tiêu: "chọn ngày không bằng được ngày, Bệ hạ đã có tâm ý như vậy, không bằng nhân cơ hội hôm nay, tới Tam tiên đảo của chúng ta một lần xem sao?"

Trương Tử Tinh liếc nhìn vẻ mặt không vui của Khổng Tuyên, lòng có ý muốn xem hai bên thể hiện thực lực, bèn đáp ứng Bích Tiêu: "cũng được, quả nhân vốn ngưỡng mộ cảnh đẹp của Tam tiên đảo đã lâu, liền theo ý của ba vị nương nương, cùng huynh đệ ta tới một chuyến".

Bởi thế, một đám người hoặc là cưỡi mây, hoặc ngồi dị điểu, bay tới Tam tiên đảo.

Phong cảnh tam tiên đảo cực kỳ tươi đẹp, giống như trong sách miêu tả: "tuy nhiên biệt thị động thiên cảnh, thắng tự bồng lai lãng uyển giai" (tuy không phải là động trời, còn đẹp hơn tiên cảnh Bồng lai), còn có không ít linh cầm dị thú, có con còn là mãnh cầm, nhưng đều chúng sống hòa bình. Trương Tử Tinh nhìn mà tấm tắc, nếu như có thể vượt qua sát kiếp, thiên hạ bình an, vứt bỏ trách nhiệm thiên tử trên người, cùng các ái thê tới một nơi thế ngoại đào nguyên như này ẩn cư, vậy thực là tuyệt vời, không rõ quần đảo Long vương tặng cho có cảnh đẹp thế này không.

Động phủ của ba người Vân Tiêu cũng cực kỳ chau chuốt, bố trí trang nhã. Na Tra có chỗ nào không quen Tam tiên đảo, nếu không phải thời cơ không thích hợp, đã sớm kéo Trương Tử Tinh đi một vòng thăm thú.

Lễ nghi phổ thông qua đi, Tam Tiêu dẫn chúng nhân tới một khu đất trống trên đảo.

Khổng Tuyên bước vào trong tràng, nhìn Tam Tiêu nương nương đối diện, thờ ơ nói: "thời gian không còn sớm nữa, ba vị hãy cùng lên đi".

Bích Tiêu hừ lạnh, nhưng cũng không ngốc một mình xông lên, đưa mắt nhìn Vân Tiêu, tựa như muốn dùng ánh mắt trao đổi gì đó.

Vân Tiêu mở miệng nói: "tu vi của Khổng đạo hữu hết sức cao thâm, nếu không dùng pháp bảo, cho dù ba tỷ muội ta cùng xuất thủ cũng khó có thể địch nổi. Nên chị em ta định dùng pháp bảo thỉnh giáo, Khổng đạo hữu cũng có thể tùy ý sự dụng pháp bảo, không cần nhân nhượng".

Khổng Tuyên lắc đầu, chân mày lộ ra một cỗ ngạo khí: "không phải ta tự đại, nhưng ta không có pháp bảo vừa tay, ba vị cứ thoải mái thi triển pháp bảo, đã là đồng đạo trao đổi, nếu không địch nổi ta sẽ tự biết tránh né".

"Đã là như vậy, Bích Tiêu xin tới thỉnh giáo đạo hữu", Bích Tiêu nghe Khổng Tuyên nói vậy, nhịn không nổi bước vào trong tràng: "xin đạo hữu cẩn thận!".

Khổng Tuyên gật đầu không đáp lại, Bích Tiêu yêu kiều thé một tiếng, bảo kiếm trong tay rung lên, đầu mũi kiếm hiện ra một đạo hồng mang, to chừng cái chén, bay lên không rồi chộp xuống đầu Khổng Tuyên, nhưng còn chưa tới gần, đã vỡ ra thành vạn đạo huỳnh quang rơi xuống, bao phủ lấy Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên không hề để ý, một tia thanh quang sau người chớp lên, ánh sáng đầy trời bỗng tan biến. Bích Tiêu vừa rồi cũng chỉ là thăm dò mà thôi, thấy hắn phá giải dễ dàng vậy, cũng không hoảng hốt, trỏ trường kiếm lên trời, hóa thành bốn con chim lớn sắc tím, nhe nanh múa vuốt chộp tới Khổng Tuyên. Nàng nhớ lại lời Na Tra, học từ Trương Tử Tinh "lý luận chiến đấu tiên tiến" kia, không cho Khổng Tuyên kịp thở, ngầm lấy Kim giao tiễn ra.

Khổng Tuyên vẫn như cũ dùng ánh sáng xanh xoát lên, chim tím lập tức hóa trở lại thành trường kiếm, nặng nề rơi xuống, nhập vào trong thanh quang. Lúc này lại nghe Bích Tiêu hô: "đạo hữu cẩn thận", Khổng Tuyên còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hai con Kim long hiện ra, mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ, từ trên không áp xuống.

Bích Tiêu tuy trước lúc phóng Kim giao tiễn đã nhắc nhở, nhưng chiêu này tới cực kỳ đột ngột, Khổng Tuyên đang muốn tránh né đã thấy không kịp. Trương Tử Tinh nhìn hai con Kim long giơ trảo mà kinh hãi, Vân Tiêu cũng vội vàng kêu lên: "muội muội hạ thủ lưu tình!".

Nhưng Bích Tiêu ra tay quá nhanh, không cách nào thu hồi kịp, Khổng Tuyên lập tức bị Kim giao tiễn xé thành hai đoạn. Trương Tử Tinh đang muốn chạy lại nhìn coi, bỗng thấy hai nửa người Khổng Tuyên kia bỗng dần tan biến, thì ra đó chỉ là tàn ảnh, hắn âm thầm thở phào một hơi.

Thân hình Khổng Tuyên bỗng xuất hiện đằng sau Bích Tiêu, bạch quang lóe lên, chùm lên cả người Bích Tiêu.

Bích Tiêu lập tức phát giác, cả người vận lực bắn lên phía trước, đầu cũng không ngoảnh lại, Kim giao tiễn thoát tay bay nhắm về phía sau.

Lần này Khổng Tuyên không tránh né, sau lưng hiện ra hoàng quang, hai con Kim long do Kim giao tiễn hóa thành chạm phải hoàng quang, tức thì hiện lại hình mũi tên, rơi vào trong hoàng quang. Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu kinh sợ, không ngờ cả Kim giao tiễn – một trong hai chí bảo của Tam Tiên đảo cũng bị Khổng Tuyên thu lấy. Vân Tiêu sợ Bích Tiêu gặp khó, kim quang trong tay sáng lên, hiện ra một cái đấu, hô lên: "Khổng đạo hữu cẩn thận, xem pháp bảo của ta đây!".

Vật này vừa ra, nước biển quanh đảo như bị lực lượng kì dị nào đó chấn nhiếp, liền như nước hồ tĩnh lặng lại.

Trương Tử Tinh nhìn cái đầu kim sắc, trong lòng run lên, biết Vân Tiêu ngay cả pháp bảo mạnh nhất cũng đã mang ra, vội vàng cao giọng nhắc nhở Khổng Tuyên: "hiền đệ cẩn thận, đó là Hỗn nguyên kim đấu do chính tay Thánh nhân Triệt giáo ban tặng".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện