Trường hồng đột nhiên thu lại, thân hình Lục Áp xuất hiện giữa không trung, đưa mắt nhìn xuống, liền phát hiện "Tiêu Dao tử" đang trỏ hắn kêu lớn "ác đạo", bên người còn có ba nữ tử, tựa hồ đều là người tu luyên.

Lục Áp vừa rồi chịu khổ không nhỏ, khó khăn lắm mới đuổi tới đây, tràn đầy phẫn nộ. Hắn tự thị thần thông, mắt thấy cừu nhân ở dưới, bất chấp ba nữ tử kia, giận hét một tiếng, nhắm hướng Trương Tử Tinh lao xuống.

Kim Linh Thánh Mẫu thấy trường hồng tốc độ rất nhanh, tất là đạo thuật phi phàm, muốn hỏi Lục Áp vài câu xem hắn là lai lịch thế nào, có thể thỏa hiệp được không, hóa giải đoạn nhân quả này, bảo hộ Tiêu Dao tử; đầu ngờ người này vừa tới đã không nói một lời, trực tiếp động thủ, quả nhiên như Tiêu Dao tử nói, hung ác vô cùng, lại còn không để ba người mình vào mắt, lập tức hừ lạnh một tiếng bước lên phía trước, lấy Tứ Tượng tháp từ trong túi pháp bảo ra.

Thải Vân Tiên Tử vốn to gan, không biết Lục Áp lợi hại, thấy hắn khí thế hung hăng, lập tức lấy ra Lục Mục châu quăng tới Lục Áp. Lục Áp sử thần thông, phất tay một cái, Lục Mục châu đã bị thu lấy, tiện tay đẩy một cái, đánh tới Thải Vân Tiên Tử. May có Vân tay nhanh mắt sáng, rút Ngũ sắc yên nghê hộ thân, che chắn trước người tỷ tỷ, giúp Thải Vân Tiên Tử thoát qua một kiếp.

"Yêu nghiệt xem đây", Vân dùng Ngũ sắc yên nghê đón đỡ Lục Mục châu, căm hận tên ác đạo làm thương ca ca, tỷ tỷ này, yêu kiều hét một tiếng, quang hoa Ngọc Xích trong tay sáng rỡ, thoát tay bay ra, đón gió hóa thành một cái cự xích, tốc độ nhanh như chớp giật, đánh tới Lục Áp.

Lục Áp kiến thức phong phú, nhận ra đây là Lượng thiên xích của Nữ Oa Nương Nương, tức thì kinh hãi, vội hóa thành trường hồng tránh né, Lượng thiên xích đánh trượt, đập lên gò núi, tức thì cả ngọn núi đều rung rinh.

Lục Áp tránh qua Lượng thiên xích, trường hồng vừa dừng lại, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác đề phòng, chỉ thấy khí lưu trên đầu như có dị biến, ngẩng đầu nhìn lên, một tòa hắc tháp đã xuất hiện phía trên. Tòa hắc tháp này hình thù cổ kính, bên ngoài như có vết Tứ tượng tinh túc, không một tiếng động trầm xuống, nếu không phải hắn tu vi hơn người, nếu không còn khó có thể phát giác.

Lục Áp cảm thấy lực lượng đáng sợ tỏa ra từ hắc tháp, đâu dám ngạnh đỡ, vội vàng tiếp tục hóa thành trường hồng, tại giây phút hiểm nghèo tránh qua.

"Ác đạo giỏi lắm! tránh né rất nhanh", Kim Linh Thánh Mẫu khen ngợi một câu, nhưng tay chân không hề khách khí, lại ném Long Hổ như ý lên. Long hổ như ý bay lên không trung, đảo một cái liền hóa thành một rồng một hồ, từ hai bên trái phải vây lấy Lục Áp. Lục Áp cảm giác long hổ này không hề nguy hiểm kém hắc tháp kia, không biết làm sao chỉ đành cố tránh thoát. Một long một hổ đánh trượt, hợp lại làm một, lại hóa thành Long hổ như ý, bay trở về trong tay Kim Linh Thánh Mẫu.

Lục Áp thấy Kim Linh Thánh Mẫu cơ hồ không kém gì mình, cũng là cảnh giới Huyền tiên, pháp bảo lại lợi hại, nhất thời e rằng khó thắng, nữ đồng bên kia tay cầm Lượng thiên xích, mình có Ngũ sắc yên nghê, tất là môn hạ Oa hoàng cung. Nếu mình chưa rõ tình huống, dùng Trảm tiên phi đao đối phó hai người này, chỉ sợ sẽ hậu họa vô cùng.

Lục Áp vừa kinh vừa giận, không ngờ Tiêu Dao tử còn có bang thủ lợi hại như vậy, không biết rốt cuộc là xuất thân ra sao, chẳng nhẽ mình thực đã dây vào một món đại nhân quả? Lục Áp rốt cuộc là kẻ tâm kế thâm trầm, lập tức tính toán, chuyện hôm nay có lẽ khó làm gì được Tiêu Dao tử, không bằng lui sớm; cả người xoay một vòng, chỉ thấy một đạo trường hồng bay về phía chân trời, Tứ Tượng tháp đang định đánh trộm cũng không tìm thấy địch thủ nữa.

Kim Linh Thánh Mẫu thấy Lục Áp thi độn thuật bỏ chạy, thu lại Tứ tượng tháp và Long hổ như ý, cảm khái nói: "đạo nhân này quả nhiên không phải tầm thường, lại có thể tránh qua mấy đạo pháp bảo công kích, nếu không phải hắn không luyến chuyến, chỉ sợ ta thắng cũng không dễ dàng".

Trương Tử Tinh vội vàng tạ ơn cứu mệnh của Kim Linh Thánh Mẫu, Kim Linh Thánh Mẫu không để ý, cũng không hỏi Lục Áp muốn đoạt bảo vật gì của hắn, ngược lại còn xưng tán đạo thuật của Trương Tử Tinh một phen, nói rằng có thể dùng tu vi Chân tiên giằng co với Lục Áp lâu như vậy, thực là hiếm có.

Trương Tử Tinh vội xưng không dám, ngỏ lời mời ba người Kim Linh Thánh Mẫu tới Triều Ca làm khách. Vân tuy rất muốn đi, nhưng Kim Linh Thánh Mẫu với Thải Vân Tiên Tử nói còn chuyện muốn làm, không tiện đi tới. Vân không nỡ xa tỷ tỷ, chỉ đành cáo từ Trương Tử Tinh. Trước khi đi, Trương Tử Tinh đặc biệt ngầm đem vài bình liệt tửu có được trên Kim ngao đảo tặng cho Vân, khiến vị tiểu loli mê rượu này cao hứng nhảy nhót hồi lâu.

Có lần giáo huấn lúc trước, Trương Tử Tinh sợ Lục Áp đi rồi quay lại, không dám tiếp tục dùng Xích huyết độn thuật, lợi dụng mặt nạ thay đổi tướng mạo, cưỡi mây thường mà trở lại Triều Ca, quả nhiên một đường vô sự.

Lục Áp lúc này làm gì có tâm tư quay lại truy đuổi Trương Tử Tinh, hắn vốn thích tránh hung tìm cát, khoái tính kế người ta, không ngờ hôm nay bị một tên tiểu bối vỏn vẹn tu vi Chân tiên chạy thoát, căm giận vô cùng, đồng thời cũng lo lắng lai lịch Trương Tử Tinh, sợ triêm nhiễm đại nhan quả, nhưng thôi toán hồi lâu vẫn không tính ra, chỉ đành cưỡi độn quang trở về Tây Côn Lôn.

Cùng mang tâm tình như Lục Áp, Trương Tử Tinh đối với tên lùn âm độc vô sỉ, kẻ thù tương lai của Đại Thương này cũng hết sức thống hận, thầm tính tương lai nếu có cơ hội, nhất định tống tên lùn này lên Phong thần bảng, giải mối hận hôm nay.

Trở lại Triều Ca, Trương Tử Tinh lập tức đi tới Thọ tiên cung, qua miệng Nữ Bạt, biết được Khổng Tuyên đang tham ngộ ảo diệu của Ngũ Sắc Thần Quang, thời gian có thể chừng một tháng, tạm thời không nên quấy nhiễu. Trương Tử Tinh vốn dịnh lôi Khổng Tuyên đi trả thù Lục Áp, nghe vậy tiếc rẻ, nhưng nghĩ tới tương lai nhất định còn cơ hội, cho nên cũng không vội vàng.

Long Mã cực kì thông linh, đã sớm tự đồng trở về phủ quốc sư chờ chủ nhân. Không lâu sau, Viên Hồng cũng về tới Triều Ca, nghe xong chuyện Lục Áp, càng thêm nghiến răng thống hận.

Lần này Trương Tử Tinh ra ngoài chưa tới hai hôm, nên chúng thần vốn quen thiên tử rất ít lên triều không phề phát giác, mà Đát Kỷ vẫn như cũ chìm trong mộng cảnh của Huyễn thủy trận, không hề biết gì. Trương Tử Tinh thay đổi trang phục xong, đi vào Thọ tiên cung, thi thuật giải trừ Huyễn thủy trận, không bao lâu Đát Kỷ liền tỉnh lại, thấy hắn đứng một bên, vội nói: "Bệ hạ thứ tội, vừa rồi thần thiếp không chịu được sức rượu, cứ thế ngủ quên, thực làm mất hứng của Bệ hạ".

Trương Tử Tinh cười nói: "không sao, quả nhân cùng nàng tâm đầu ý hợp, cả ngày tương tư, ái phi phải chú ý nghỉ ngơi, tránh tổn thương thân thể".

Nghe tới bốn chữ "cả ngày tương tư", ánh mắt Đát Kỷ chớp lên một tia mê man, vì tránh lộ vẻ thất thái, ra vẻ đỏ mặt cúi đầu nói: "nhờ ơn Bệ hạ truyền thụ song tu diệu thuật, hiệu quả rất tốt, thần thiếp cảm giác trong người tốt hơn trước rất nhiều, ngay ánh mắt cũng sáng hơn không ít".

Trương Tử Tinh cười to, ôm lấy Đát Kỷ: "mỹ nhân của ta, đã có công hiệu như vậy, tối nay phu quân lại cùng nàng hảo hảo song tu một hồi!".

Đát Kỷ càng ngượng ngùng: "phu quân thực dũng mãnh, tối qua cùng thần thiếp song tu tới nửa đêm, hôm nay lại sinh long hoạt hổ như vậy, phu quân mới là người phải giữ gìn long thể a".

Trương Tử Tinh biết chuyện "tối qua" chỉ là ảo giác do tác dụng của Huyễn thủy trận mà thôi, làm như đắc ý, an ủi ả vài câu. Đát Kỷ cũng tỏ ra hết sức nhu thuận, nằm trong lòng hắn, một bộ dạng chim nhỏ yếu đuối động lòng người.

Trương Tử Tinh khẽ vuốt tóc Đát Kỷ, thầm than: hắn và ả, không kẻ nào không trá ngụy, biểu hiện thân mật bề ngoài chỉ là giả tạo cùng toan tính mà thôi, ngay cả lúc hai người kết hợp thân thể, vẫn là ngươi ngu ta trá, chẳng nhẽ cách sống như vậy không mệt mỏi ư? Kỳ thực, với người yêu nhau, cho dù che dấu thế nào, lúc hữu ý hay vô tình vẫn có thể cảm ứng được, nếu quả Đát Kỷ động chân tâm với hắn, có lẽ đã sớm phát hiện ra dị thường, chính vì Đát Kỷ vô tình như vậy, khiến cho Trương Tử Tinh càng thêm lạnh lẽo trong lòng.

Cho dù mệt mỏi hay chán ngán thế nào, nhưng hắn và ả, vẫn phải theo "kịch bản" mà tiếp tục diễn, nếu không có gì bất ngờ, tất có một ngày vở kịch này sẽ vì một bên thất bại mà kết thúc. Lúc đó bất luận sinh tử thành bại, đối với hai bên, có lẽ đều là cách giải thoát tốt nhất.

Một đêm vô sự. Ngày hôm sau, quả như chúng thần đã đoán, Thiên tử lên triều. Đáng tiếc cũng như ngày trước, Thiên tử vẻ mặt nhợt nhạt uể oải, thỉnh thoảng ngáp ngáp, đúng là do tửu sắc quá độ, tinh lực suy kiệt.

Tiếp đó, một tin tức do bộ Lễ báo cáo khiến Thiên tử thay đổi thần sắc, tựa hồ khôi phục vài phần phong thái anh vũ quyết đoán năm xưa – trưởng tử của Tây Bá Hầu Cơ Xương là Bá Ấp Khảo mang bảo vật cùng mỹ nữ tới Triều Ca, hướng Thiên tử tiến cống.

Trương Tử Tinh thầm cười lạnh: tiến cống? là muốn xin tha cho Cơ Xương sao?

Tây Kỳ lúc này do Thái Bá, Trọng Ung chủ chánh, tuy lũ nhi tử của Cơ Xương tìm mọi cách tranh đấu với hai người, song Thái Bá, Trọng Ung thế nào cũng có tước vị Định Tây Hầu do Thiên tử tự phong, trừ phi kẻ nào to gan tạo phản, nếu không không có cách nào lật đổ hai người này. Nếu Tây Kỳ có thể xin Cơ Xương trở về, không chỉ giúp vị Chu Văn Vương tương lai này thoát hiểm, mà Thái Bá, Trọng Ung cũng sẽ đành phải quay trở về Triều Ca. Lần này Bá Ấp Khảo tới Triều Ca, từ góc độ nào đó cũng nói lên mức độ tranh đấu kịch liệt đang diễn ra trong nội bộ Tây Kỳ.

Như trong tình tiết nguyên bản, Cơ Xương bị Trụ Vương cầm tù 7 năm, Bá Ấp Khảo tiến cống xin tha, nhưng bị Đát Kỷ nhìn trúng. Sau Bá Ấp Khảo đối diện với mỹ sắc dụ hoặc của Đát Kỷ, thà chết không chịu, đập vỡ huyền cầm trước mặt Trụ Vương, bị Trụ Vương xử tử đánh thành nhục thịt, làm thức ăn bắt Cơ Xương ăn. Cơ Xương cũng là loại kiêu hùng, biết rõ đây là thịt của con trai, nhưng ra vẻ không biết, ăn lấy ba miếng, khiến cho Trụ Vương không cảnh giác nữa, cuối cùng thả cho về Tây Kỳ.

Nhưng tình tiết bây giờ đã phát sinh biến hóa, Cơ Xương mới bị cầm tù hơn 1 năm, Bá Ấp Khảo đã tới. Đã là lúc này Tây Kỳ đang minh tranh ám đấu, tuyệt không thể thả Cơ Xương về. Trương Tử Tinh tuy sẽ không làm mấy chuyện vô bổ như giết người, làm thịt bắt Cơ Xương ăn, nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua tên Bá Ấp Khảo này, nhất định phải lợi dùng một phen, cho Tây Kỳ biết thế nào gọi là "trộm gà không thành còn mất thóc".

"Mỹ nữ? từ lâu nghe nói nữ tử Tây Kỳ xinh đẹp đa tình, hôm nay phải kiến thức một phen", Trương Tử Tinh làm ra vẻ động tâm, phân phó nói: "cho bộ Lễ thu lấy mỹ nữ cùng bảo vật, đưa tới lầu Trích Tinh, Bá Ấp Khảo hãy cho tới Hoàng Hoa dịch quán nghỉ trước, chọn ngày sẽ cho vào yết kiến".

Phí Trọng đứng ở dưới thầm cười: không dè Thiên tử cũng am hiểu phép nhận hối lộ của quan viên – lễ vật cứ thu đã, còn lúc nào xử lí công việc, ngươi cứ từ từ đợi đi.

Thừa tướng Tỉ Can bước ra dân tấu, đề xuất vài sự tình hưng tu thủy lợi, sửa sang đê điều, mở vận hà(kênh lớn)…

Chuyện này thì Thiên tử không hàm hồ, suy tính hồi lâu nói: "mấy hạng công trình này can hệ tới sinh kế của bách tính cả thiên hạ, quả nhân vẫn nhớ như in năm ngoái đại hạn, dân không sống nổi. Chuyện sửa sang đê điều, hưng tu thủy lợi chuẩn tấu, bộ Công lập tức chấp hành; còn chuyện mở vận hà, công trình rất lớn, nếu chưa có kế hoạch rõ ràng thì không được vội vã triển khai, chuyện này giao cho Vương thúc tính toán, bẩm lại quả nhân sau. Quả nhân sẽ chuyển 7 phần dân phu bên Lộc Đài sang làm bên vận hà, đãi ngộ vẫn giữ nguyên như cũ, không được làm trái".

Chúng thần vừa nghe, nhất tề khen ngợi thiên tử anh minh, tung hô vạn tuế. Nhiều đại thần cũng yên tâm không ít: bất luận thế nào, tấm lòng thương dân của Thiên tử vẫn chưa bị thay đổi.

Á thừa tướng Khương Thượng phụ trách bộ Công và bộ Hộ cũng đứng ra dâng tấu, chỉ ra không ít quan lại tệ đoan, lắm kẻ giấu diếm, tình hình tham ô hối lộ càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không nghiêm chỉ, không chỉ bình dân kêu oán, mà đối với việc kiến thiết thủy lợi cũng gặp bất lợi.

Thiên tử tỏ ra giận dữ, lập tức lộ ra mặt tàn bạo khiến quần thần run sợ trước kia: "lệnh bộ Lại lập tức thanh tra quan viên, nghiêm trị tham ô, tội nhẹ phạt gậy cách chức, tội nặng đem tới Bào Lạc xử tử trước dân".

Tỉ Can vội vàng bước lên nói nhỏ vài câu, sắc mặt Thiên tử hòa hoãn lại một chút, bỏ thêm một câu: "nếu tên nào biết điều đem tang vật nộp lên, có thể châm chước mà xử nhẹ".

Chư thần nghe lời, tức thì kinh hồn táng đởm, có kẻ còn thiếu chút té ngã đương tràng, cũng có tên lập tức chủ động nộp lên, mong hưởng khoan hồng. Đại đa số càng căm hận Khương Tử Nha vô cùng, vốn lần kiến thiết thủy lợi đại quy mô này là một mỏ vàng to lớn, tục ngữ nói: "thiên đoạn vạn đoạn, mạc đoạn tài lộ" (chặn đường gì thì chặn, ngàn vạn không được chặn đường làm ăn). Khương Tử Nha lần này dâng tấu, không chỉ chặn đường tài lộ, còn chặn cả đường sinh lộ của người ta a.

Thiên tử tựa hồ khó chịu, không muốn nhìn mấy tên này nhăn nhó, trực tiếp đem chuyện này giao cho Tỉ Can, ra lệnh tan triều, hưng phấn chạy tới hậu cung xem mỹ nữ và bảo vật.

Không như tưởng tượng của chúng thần, vị Thiên tử trầm mê nữ sắc này tuy làm ra vẻ sắc mê mê, nhưng không hề tới xem chúng mỹ nữ kia, mà trực tiếp đi xem bảo vật. Bảo vật Bá Ấp Khảo hiến tặng quả giống trong nguyên tác, tổng cộng ba kiện. Một là Thất hương xa thời Hoàng Đế phá Xi Vưu lưu lại; hai là Tỉnh Tửu Chiên (đồ giải rượu); ba là bạch diện viên hầu biết ca biết múa.

Trương Tử Tinh thử chiếc Thất Hương Xa này, quả nhiên chỉ đông đi đông, chỉ tây đi tây, hết sức thần kỳ, nếu đưa lên chiến trường chỉ huy, tất rất tiện lợi; Tỉnh Tửu Chiên kia Trương Tử Tinh kh ông hứng thú, cũng chỉ là một kiện tiểu pháp bảo hấp thu hơi rượu mà thôi; còn món bảo vật thứ ba….trong nguyên tác, bạch diện viên hầu kia tu hành ngàn năm, có thể nhìn ra chân thân của Đát Kỷ, bị Trụ Vương một quyền đánh chết. Trương Tử Tinh với chuyện này cũng có chút nghi hoặc, đây là thế giới Phong Thần, ít nhiều tu luyện ngàn năm cũng có chút đạo hạnh, sao một quyền đã toi rồi?

Trương Tử Tinh đi tới trước lồng nhốt bạch viên, lệnh nội thị thả ra, nội thi nghe vậy bẩm: "loài này dã tính chưa thuần, sao có dễ thả ra kinh động thánh giá?"

Trương Tử Tinh gật đầu, cũng không kiên trì, lệnh cung nữ, nội thi lui xuống, bí mật triệu kiến Viên Hồng và Phương Mạt tới.

"Phương Mạt, ngươi đánh giá chuyện Bá Ấp Khảo lần này thế nào?"

Phương Mạt đã nhận Trương Tử Tinh làm chủ, bổn mạng nguyên hồn cũng đã giao ra, nên Trương Tử Tinh không thèm giấu diếm bí mật gì, hơn nữa đối xử rất tốt, không chỉ giao cho trọng nhiệm, còn truyền thụ binh pháp kỳ kế, Phương Mạt cảm tạ vô cùng, càng nguyện liều chết vì chủ nhân, hôm nay đã được phong làm Thượng đại phu, chủ trì sự vụ bộ Lễ, trực tiếp nghe lệnh của Thừa tướng Tỉ Can, còn được giao trọng trách phụ trách Đại Thương Quý Khan. Phương Mạt biết cái nhìn của Thiên tử với Tây Kỳ, trầm ngâm hồi lâu nói: "lần này Bá Ấp Khảo tới, là muốn tiến cống xin tha cho phụ thân. Lúc thần còn ở Đông Hải, cũng từng nghe danh Bá Ấp Khảo, người này chí hiếu chí hiền, tinh thông âm luật, rất giỏi cổ cầm. Bệ hạ nếu đột nhiên hạ sát, không chỉ thiếu lý thiếu tình, còn khiến cho quân dân Tây Kỳ oán hận. Như hạ thần tính, nên sử dụng mưu kế - hắn đã có hiền danh, không bằng chúng ta lợi dụng điểm này, hủy đi thanh danh của hắn, khiến hắn không còn mặt mũi nào lưu lại Triều Ca. Không chỉ không cứu được Cơ Xương, còn có thể hạ thấp danh vọng của Tây Kỳ, có thể coi là nhất cử lưỡng tiện".

Trương Tử Tinh gật đầu khen ngợi: "kế này rất hay!, cùng ta không mưu mà hợp. Phương Mạt, một năm nay ngươi quả trưởng thành không ít".

Phương Mạt thành khẩn nói: "hạ thần đội ơn Bệ hạ tha cho tội phản nghịch, lại ban cho kỳ thư mưu lược, mới có ngày hôm nay, hạ thần lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, cảm ân không thôi".

Trương Tử Tinh vỗ vỗ vai hắn, coi như khích lệ, lại hỏi: "như kế của ngươi, làm sao hủy thanh danh hắn?"

Phương Mạt đỏ mặt, cúi đầu nói: "hạ thần mới nghĩ ra phương hướng sơ lược như vậy, cụ thể thế nào chưa nghĩ ra".

Trương Tử Tinh biết mưu kế này không thể vội vàng, liền đưa ánh mắt nhìn Viên Hồng, dè đâu Viên Hồng tựa hồ không nghe thấy hai người đàm luận, mà ánh mắt lại tập trung trên mình vượn trắng kia, đột nhiên nói: "bệ hạ, có thể thả bạch viên này ra không?"

Trương Tử Tinh đồng ý, Viên Hồng lập tức mở lồng thả vượn bạch ra. Bạch viên nhìn Trương Tử Tinh và Phương Mạt, có vẻ như rất sợ hãi, nhưng nhìn thấy Viên Hồng, lại lộ ra biểu tình hoan hỉ.

Vượn trắng tựa hồ không biết nói, chi múa tay tỏ ý, chi chi nói với Viên Hồng gì đó. Viên Hồng nghe xong, lập tức tỏ ra tức giận, hướng Trương Tử Tinh chuyển thuật lại lời bạch viên.

Bạch viên vốn là yêu tộc, đã khai linh trí, tu hành nơi thâm sơn, nhưng lại bị một gã đạo nhân đột nhiên bắt lấy, phế đi tu vi, bắt làm nô dịch, ngược đãi đủ đường, sau lại tặng cho người khác, qua tay vài bận mới lọt vào tay Quý Lịch-phụ thân Cơ Xương. Bạch viên bị phế tu vi, vì bảo toàn tính mạng chỉ có thể ủy khuất hạ mình, trước mặt quý tộc ca múa bảo toàn tính mạng. Quý Lịch rất lấy làm yêu thích, coi bạch viên như bảo vật, khư khư giữ lấy. Bạch viên coi như tốt hơn lúc trước, miễn cưỡng có thể ăn no ngủ say, nhưng vẫn phải không ngừng biểu diễn trước mựt chúng nhân, làm phận nô đãi nhiều năm giữ mạng, cho nên kiêu ngạo và tự tôn vốn có của yêu tộc đã mất đi tự bao giờ, chỉ còn một hơi cố lưu lại phận chó của mình, thực là thê thảm.

Trương Tử Tinh hỏi bạch viên có biết danh tính đạo nhân kia không, bạch viên tỏ ra sợ hãi, không dám nói ra. Trương Tử Tinh thương cảm nó bất hạnh, lại là đồng tộc của Viên Hồng, lập tức đáp ứng cho nó tự do, giao do Viên Hồng chiếu cố. Bạch viên hai mắt ứa lệ, dập đầu quỳ xuống, tiếc là không nói được tiếng người, chỉ liều mạng dập đầu không ngừng. Trương Tử Tinh hết sức cảm khái, lệnh Viên Hồng đỡ nó dậy.

Nhìn bạch viên chi chi tỏ vẻ cảm kích, Trương Tử Tinh đột nhiên hiện linh quang, nghĩ ra một chủ ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện