Chỉ thấy bên phía quân địch xuất hiện một vị kị sĩ, tay cầm trường cung, chạy về hướng Ma Lễ Hồng và Ma Lễ Hải đang giao chiến với Cửu Anh. Kị sĩ này giương cung đặt tên, nhằm thẳng Cửu Anh ngắm bắn, nhất thời ánh hồng sáng rỡ, không trung lay động, hai đạo ánh sáng cơ hồ bắn trúng đồng thời hai đầu Cửu Anh. Cửu Anh rít lên một tiếng, đau đớn quẫy đạp không ngừng, làm những sĩ binh chung quanh bị nó quật và quét bay tử thương vô số. Cửu Anh lăn lộn một trận, rốt cuộc nằm bất động trên đất, xem ra đã chết.
Vu Tế Vương sắc mặt đại biến, ánh mắt sắc bén đã nhìn ra kỵ sĩ bắn chết Cửu Anh kia chính là Nguyệt Cơ Vương, người mới bị quân Thương bắt đi cách đây vài ngày, càng khó tin hơn là không biết nàng sử dụng bảo cung gì lại có thể dễ dàng bắn chết thượng cổ ma thú Cửu Anh như thế. Thời gian tu luyện Tố Nữ Kinh của Nguyệt Cơ quá ngắn, chưa thể dung hợp trọn vẹn lực lượng Trương Tử Tinh truyền sang, bắn xong hai mũi tên cả người đã hoàn toàn thoát lực, ngồi trên lưng ngựa thở hổn hển. Cửu Anh vừa chết, Ma gia tứ tướng thoải mái hơn nhiều, tập trung toàn bộ lực lượng đối phó với Phong Hi.
Phong Hi quả là rất mạnh, nhất là dị năng hóa lớn đặc biệt của nó, khiến cho pháp bảo của Ma gia tứ tướng đều không thể tạo nên thương tổn gì, Anh em Ma gia cũng không nóng ruột, vừa đánh vừa lui dẫn Phong Hi đến nơi đất trống. Vu Tế Vương vừa mất đi Cửu Anh, thấy Phong Hi bất chấp tất cả đuổi theo Ma gia tứ tướng, lòng biết không ổn, vội vã phất động Xi Vưu Kỳ lệnh Phong Hi quay lại, đâu dè Phong Hi mới vừa lùi lại, huynh đệ họ Ma lại lập tức công kích mãnh liệt, qua vài lần như vậy Phong Hi bị khiêu khích, hung tính lộ ra, không chịu nghe khống chế nữa, điên cuồng đuổi theo Ma gia tứ tướng.
Đuổi đến gần một gò đất, Phong Hi bất ngờ trượt chân, cả người đã rơi vào bẫy rập làm sẵn. Cái hố này sâu hơn mười mét, Phong Hi mặc dù cường đại, nhưng lại không biết bay lên thẳng, nhất thời rít lên kinh hãi. Càng đáng sợ hơn là, một đội nhân mã binh Thương đã xuất hiện phía trên cái bẫy, bắt đầu ném từng bao đất, bao cát xuống hố, xem ra muốn chôn sống con ma thú này.
Đây là cách Trương Tử Tinh nghĩ ra: Phong Hi ngươi vốn là một con lợn rừng to lớn, đã vậy ta dùng cách của thợ săn đối phó với lợn rừng không được sao? Không phải đời sau có câu – dã trư đã lọt vào bẫy, chỉ có đường chết mà thôi.
Vu Tế Vương không ngờ hai niềm hi vọng lớn nhất của quân mình lại dễ dàng bị đối thủ đánh bại như thế, uất ức hộc ra một ngụm máu tươi. Thương Kiệt Vương cũng lộ ra vẻ khẩn trương, bởi vì những lính Thương "bỏ chạy" kia rốt cuộc lộ ra ý đồ thật, bọn họ rất nhanh hợp thành hai đại đội lớn, do Hoàng Phi Hổ và Khương Văn Hoán dẫn đầu, từ hai cánh bao vây đại quân Đông Di lại.
Quân Đông Di lâm vào tuyệt cảnh, lập tức đại loạn. Vì hai đại ma thú thất bại quá sớm, Xi Vưu Kỳ mất đi tác dụng, nên Vu Tế Vương cũng nhờ thế mà chưa tốn lực bao nhiêu, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tình thế hiểm nghèo, lòng biết hôm nay nếu không liều mạng già, chỉ sợ toàn quân Đông Di đều bị tiêu diệt. Nhìn lá vương kỳ cắm ở tiền phương quân Thương, Vu Tế Vương nghiến răng, ánh mắt căm hận, từ trong tay thủ hạ nhận lấy một chiếc hộp dài, nghiêng người xuống ngựa, hai chân xếp bằng.
Trong chiếc hộp là một thanh đoản mâu màu vàng nhạt, cán mâu rất dẹt, phía trên khắc họa những hoa văn kỳ quái tinh tế, mũi mâu lóe lên vẻ sắc bén vô song, cả đoản mâu trông thập phần tinh mỹ, có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Nhưng những hộ vệ Vu thần quân xung quanh nhìn đoản mâu này, ánh mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, như đây là một thứ gì hết sức đáng sợ.
Vu Tế Vương thầm niệm chú ngữ, lấy ra đoản mâu, không ngờ lại tự đâm vào chân mình, máu lập tức tràn ra, Vu Tế Vương không chịu nổi rên lên một tiếng. Thanh mâu đáng sợ kia như có sinh mệnh, hút lấy toàn bộ tiên huyết trào ra, hoa văn trên cán cũng bắt đầu phát ra quang mang nhàn nhạt.
Vu Tế Vương chờ quang mang trên hoa văn hoàn toàn trở thành màu vàng kim, nhịn đau rút đoản mâu ra, lúc này cơ nhục cả phần đùi đã khô quắt lại, chỉ còn lại khớp xương, dường như bị cái gì "ăn" mất. Vu Tế Vương giờ cũng không để ý, lầm rầm niệm chú, đoản mâu đột nhiên dài ra, hoa văn kỳ lạ kia cũng lóe ra xung quanh, ánh vàng rực rỡ, hóa thành một con toan nghê (sư tử) đáng sợ, bay lên không nhằm thẳng hướng vị trí chủ soái quân Thương lao tới, mục tiêu chính là Đại Thương thiên tử - chỉ cần giết được đầu não Thương quân, quân địch nhất định tan rã.
Nguyệt Cơ nhìn thấy toan nghê, sợ đến hoa dung tái mét, thanh mâu này chính là bảo vật lợi hại nhất Xi Vưu lưu lại – Phệ Phách, cũng là vũ khí lúc xưa Xi Vưu sử dụng đánh với Hoàng Đế. Phệ Phách hung mãnh vô cùng, chỗ đáng sợ của nó không chỉ là lực sát thương kinh người, mà còn có thể tạo thành thương tổn rất lớn đối với hồn phách. Năm đó, rất nhiều thuộc hạ của Hoàng Đế pháp lực cao cường đều chết dưới tay Phệ Phách, quả là một hung khí nhân gian có thể khiến cho địch nhân hình thần câu diệt trong nháy mắt.
Thanh vũ khí này đáng sợ hơn Xi Vưu Kỳ nhiều, phản phệ tạo ra cũng nguy hại hơn, gần như không cách nào điều khiển, nghe nói chỉ có bản thân Xi Vưu mới có thể sử dụng, cho nên bình thường kim mâu đều bị phong ấn trong hộp cấm không được sử dụng. Không ngờ hôm nay Vu Tế Vương lại phá bỏ phong ấn khởi động nó. Cái giá hắn phải trả không chỉ là mất đi một chân, sau lần sử dụng này, pháp lực toàn thân tiêu tan không còn, dù không chết cũng thành phế nhân.
Nguyệt Cơ không ngờ Vu Tế Vương bất chấp sinh tử niệm cấm chú, nếu còn sử dụng được Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn may ra còn có lực chống lại Phệ Phách, nhưng giờ nàng đã không còn sức lực, mà ba mũi Xuyên Vân Tiễn, một mũi Trương Tử Tinh bắn mất, hai mũi còn lại vẫn cắm trên đầu Cửu Anh, nhất thời không cách nào lấy ra. Nguyệt Cơ quá lo, liều lĩnh giục ngựa chạy về hướng trung quân.
Trương Tử Tinh đối mặt với con ma thú sắc vàng đang nhe nanh múa vuốt này, chỉ thấy một cảm giác nguy hiểm chưa từng có trước đây, giống như chỉ cần thêm một bước là rơi xuống vực sâu muôn trượng, phân thân toái cốt. Hắn biết đây là thời khắc sinh tử, vội vận chuyển lực lượng trong người lên cực hạn, ngưng thần đối phó, nhưng hắn lại không để ý chiếc thủ trạc trên cổ tay cũng bắt đầu phát ra quang mang nhàn nhạt.
Con toan nghê thanh thế hung hãn, những tấm khiên quân Thương dựng lên bị nó xông qua, đều như đậu hủ nhanh chóng vỡ nát, hộ vệ liều chết xông lên ngăn trở cũng biến thành tử thi nằm trên đất. Ma gia tứ tướng đang đối phó Phong Hi, Hoàng Phi Hổ, Trương Quế Phương đang bao vây quân Đông Di, mấy người đã phát hiện ra Thiên tử nguy hiểm, nhưng đều không kịp thời cứu viện.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, con toan nghê vàng đã vượt qua lớp phòng ngự, há miệng nuốt lấy Đại Thương thiên tử, chiến xa hắn đang đứng cũng theo đó tan thành mảnh vụn, tướng sĩ xung quanh vương kỳ bị dư lực tác động đều bị xé rách toàn thây; thịt, xương bắn ra bốn bên, thảm cảnh thực không nỡ nhìn. Nguyệt Cơ chỉ thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa ngã ngựa, chúng tướng còn lại cũng kinh hãi thất sắc. Vu Tế Vương nheo mắt nhìn tình cảnh này, vẻ mặt khẩn trương lập tức bình tĩnh xuống, dường như đã trút bỏ được tảng đá ngàn cân đè nặng, Thương Kiệt và chư tướng đều lộ vẻ vui mừng – Đại Thương thiên tử đã chết, quân Thương quần long vô thủ, nhất định không dám đánh nữa.
Yên lặng! Âm thanh sát phạt trên chiến trường như đều hạ xuống, mọi con mắt đổ dồn về chỗ Trương Tử Tinh khi nãy.
Trương Tử Tinh chỉ thấy trong nháy mắt bị một cỗ sát khí hung tàn, hủy thiên diệt địa chồm tới, không dám chậm chễ, đem lực lượng ngưng tụ lại hai tay, hướng lên phía trước đón đỡ, hắn định sử dụng Chân Vũ Linh Quyết mới lĩnh ngộ nhưng không được, do mới luyện tập, chỉ có tiến vào trạng thái tinh thần và nhục thể dung hợp mới có thể sử ra lực lượng của Huyền Vũ. Vài ngày gần đây, hắn vì muốn diệt trừ Cửu Anh, không ngừng truyền nội lực Tố Nữ Kinh cho Nguyệt Cơ, nguyên khí hao tổn rất lớn, nhất thời không cách nào sử ra Chân Vũ Linh Quyết.
Sát khí của thanh kim mâu này quá đáng sợ, chỉ vừa tiếp xúc, Trương Tử Tinh đã thấy lạnh cả người, bị một cỗ lực lượng áp chế khiến toàn thân không sao động đậy nổi, trong nháy mắt, cả người đã bị sát khí phủ lấy, như bị một cái kén lớn màu vàng bao lại. Cái kén này tỏa ra ma lực đáng sợ, Trương Tử Tinh cảm thấy lực lượng và sinh mạng bản thân không ngừng tan biến, dường như bị cái kén hút lấy, không qua bao lâu, ý thức đã trở nên mơ hồ, tuy biết tình huống khẩn cấp nhưng không sao ngăn nổi – chẳng nhẽ Trương Tử Tinh ta đây tráng chi chưa thành đã táng thân ở nơi này? Đúng lúc nguy cấp, một đạo quang mang màu vàng từ Tỳ Hưu Trạc trên tay Trương Tử Tinh từ từ phát ra, hình thành một đạo ánh sáng bao bọc lấy hắn, Trương Tử Tinh đang sắp sửa hôn mê lập tức tỉnh lại, hai đạo ánh sáng kịch liệt va chạm, nhưng cỗ sát khí kia quá mạnh, Tỳ Hưu Trạc dần không địch nổi, ánh sáng cũng mờ dần, tử vọng lại lần nữa đến gần hắn. Trương Tử Tinh không ngờ ngay cả bảo vật Đa Bảo đạo nhân tặng cho cũng không địch được hung vật này, áp lực đè nặng dần, lòng biết chỉ cần ánh sáng Tỳ Hưu Trạc tan biến, mình chỉ có đường chết, lập tức nghiến răng nói: "Liều mạng !".
Thừa lúc vòng ánh sáng của Tỳ Hưu Trạc còn chưa tan, Trương Tử Tinh cố gắng chống cự lại áp lực, mặc kệ cả người như bị núi đè, dùng toàn bộ tinh thần, vận khởi Chiến Hồn Quyết trong người lên mức cao hơn, cao hơn nữa. Ngay lúc vòng bảo hộ Tỳ Hưu Trạc bị công phá, Trương Tử Tinh ánh mắt lóe lên, đem toàn bộ lực lượng đã chuẩn bị hoàn toàn bạo phát, rốt cuộc hợp nhất được bảy loại tâm pháp, lực lượng Huyền Vũ tái hiện, liều mạng nghênh tiếp cái kén vàng kia.
Trương Tử Tinh cũng không biết làm vậy có thoát chết hay không, hắn chỉ biết, bất kể thế nào đều không thể bỏ cuộc.
Tại thời điểm hình ảnh Huyền Vũ đập vào kén vàng, sát khí trên kén vàng đột ngột phát sinh biến hóa, dần dần ít lại, cuối cùng tan biến không tung tích, chỉ lưu lại một thanh kim mâu lơ lửng giữa không trung. Trương Tử Tinh vốn nghĩ lần này ắt hẳn phải tranh đấu gian khổ, thậm chí không giữ được tính mạng, không ngờ lại thuận lợi một cách dễ dàng như vậy.
Thanh kim mâu kia bỗng lóe lên quang mang, bay về phía Trương Tử Tinh, hắn kinh hãi vội vận Chân Vũ Linh Quyết nắm chặt mũi mâu, nhưng kim mâu sắc bén ra sao, chỉ thấy lòng bàn tay đau đớn, nháy mắt đã bị cắt rách, nhưng hắn vẫn nỗ lực nắm chặt không dám buông tay.
Mà ở bên ngoài, tướng sĩ hai phe đang nhìn về đây, chỉ thấy kỳ cảnh hiện ra: sau khi con toan nghê màu vàng nuốt lấy Trương Tử Tinh, trên đầu bỗng hiện ra một hình ảnh kỳ quái, đầu tiên là một con kỳ thú hai sừng, đầu rồng, thân ngựa, chân Kỳ Lân, hình tựa sư tử, toàn thân lấp lánh ánh vàng xuất hiện, cùng toan nghê giao chiến tại chỗ. Tới lúc toan nghê dần áp chế quái thú, một con cự quy cổ rắn lại xuất hiện, mai cự quy màu đen tuyền, trên có bát quái hoa văn. Vu Tế Vương nhìn thấy cự quy, sắc mặt bỗng đại biến.
Vu Tế Vương sắc mặt đại biến, ánh mắt sắc bén đã nhìn ra kỵ sĩ bắn chết Cửu Anh kia chính là Nguyệt Cơ Vương, người mới bị quân Thương bắt đi cách đây vài ngày, càng khó tin hơn là không biết nàng sử dụng bảo cung gì lại có thể dễ dàng bắn chết thượng cổ ma thú Cửu Anh như thế. Thời gian tu luyện Tố Nữ Kinh của Nguyệt Cơ quá ngắn, chưa thể dung hợp trọn vẹn lực lượng Trương Tử Tinh truyền sang, bắn xong hai mũi tên cả người đã hoàn toàn thoát lực, ngồi trên lưng ngựa thở hổn hển. Cửu Anh vừa chết, Ma gia tứ tướng thoải mái hơn nhiều, tập trung toàn bộ lực lượng đối phó với Phong Hi.
Phong Hi quả là rất mạnh, nhất là dị năng hóa lớn đặc biệt của nó, khiến cho pháp bảo của Ma gia tứ tướng đều không thể tạo nên thương tổn gì, Anh em Ma gia cũng không nóng ruột, vừa đánh vừa lui dẫn Phong Hi đến nơi đất trống. Vu Tế Vương vừa mất đi Cửu Anh, thấy Phong Hi bất chấp tất cả đuổi theo Ma gia tứ tướng, lòng biết không ổn, vội vã phất động Xi Vưu Kỳ lệnh Phong Hi quay lại, đâu dè Phong Hi mới vừa lùi lại, huynh đệ họ Ma lại lập tức công kích mãnh liệt, qua vài lần như vậy Phong Hi bị khiêu khích, hung tính lộ ra, không chịu nghe khống chế nữa, điên cuồng đuổi theo Ma gia tứ tướng.
Đuổi đến gần một gò đất, Phong Hi bất ngờ trượt chân, cả người đã rơi vào bẫy rập làm sẵn. Cái hố này sâu hơn mười mét, Phong Hi mặc dù cường đại, nhưng lại không biết bay lên thẳng, nhất thời rít lên kinh hãi. Càng đáng sợ hơn là, một đội nhân mã binh Thương đã xuất hiện phía trên cái bẫy, bắt đầu ném từng bao đất, bao cát xuống hố, xem ra muốn chôn sống con ma thú này.
Đây là cách Trương Tử Tinh nghĩ ra: Phong Hi ngươi vốn là một con lợn rừng to lớn, đã vậy ta dùng cách của thợ săn đối phó với lợn rừng không được sao? Không phải đời sau có câu – dã trư đã lọt vào bẫy, chỉ có đường chết mà thôi.
Vu Tế Vương không ngờ hai niềm hi vọng lớn nhất của quân mình lại dễ dàng bị đối thủ đánh bại như thế, uất ức hộc ra một ngụm máu tươi. Thương Kiệt Vương cũng lộ ra vẻ khẩn trương, bởi vì những lính Thương "bỏ chạy" kia rốt cuộc lộ ra ý đồ thật, bọn họ rất nhanh hợp thành hai đại đội lớn, do Hoàng Phi Hổ và Khương Văn Hoán dẫn đầu, từ hai cánh bao vây đại quân Đông Di lại.
Quân Đông Di lâm vào tuyệt cảnh, lập tức đại loạn. Vì hai đại ma thú thất bại quá sớm, Xi Vưu Kỳ mất đi tác dụng, nên Vu Tế Vương cũng nhờ thế mà chưa tốn lực bao nhiêu, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra tình thế hiểm nghèo, lòng biết hôm nay nếu không liều mạng già, chỉ sợ toàn quân Đông Di đều bị tiêu diệt. Nhìn lá vương kỳ cắm ở tiền phương quân Thương, Vu Tế Vương nghiến răng, ánh mắt căm hận, từ trong tay thủ hạ nhận lấy một chiếc hộp dài, nghiêng người xuống ngựa, hai chân xếp bằng.
Trong chiếc hộp là một thanh đoản mâu màu vàng nhạt, cán mâu rất dẹt, phía trên khắc họa những hoa văn kỳ quái tinh tế, mũi mâu lóe lên vẻ sắc bén vô song, cả đoản mâu trông thập phần tinh mỹ, có thể coi là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Nhưng những hộ vệ Vu thần quân xung quanh nhìn đoản mâu này, ánh mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng, như đây là một thứ gì hết sức đáng sợ.
Vu Tế Vương thầm niệm chú ngữ, lấy ra đoản mâu, không ngờ lại tự đâm vào chân mình, máu lập tức tràn ra, Vu Tế Vương không chịu nổi rên lên một tiếng. Thanh mâu đáng sợ kia như có sinh mệnh, hút lấy toàn bộ tiên huyết trào ra, hoa văn trên cán cũng bắt đầu phát ra quang mang nhàn nhạt.
Vu Tế Vương chờ quang mang trên hoa văn hoàn toàn trở thành màu vàng kim, nhịn đau rút đoản mâu ra, lúc này cơ nhục cả phần đùi đã khô quắt lại, chỉ còn lại khớp xương, dường như bị cái gì "ăn" mất. Vu Tế Vương giờ cũng không để ý, lầm rầm niệm chú, đoản mâu đột nhiên dài ra, hoa văn kỳ lạ kia cũng lóe ra xung quanh, ánh vàng rực rỡ, hóa thành một con toan nghê (sư tử) đáng sợ, bay lên không nhằm thẳng hướng vị trí chủ soái quân Thương lao tới, mục tiêu chính là Đại Thương thiên tử - chỉ cần giết được đầu não Thương quân, quân địch nhất định tan rã.
Nguyệt Cơ nhìn thấy toan nghê, sợ đến hoa dung tái mét, thanh mâu này chính là bảo vật lợi hại nhất Xi Vưu lưu lại – Phệ Phách, cũng là vũ khí lúc xưa Xi Vưu sử dụng đánh với Hoàng Đế. Phệ Phách hung mãnh vô cùng, chỗ đáng sợ của nó không chỉ là lực sát thương kinh người, mà còn có thể tạo thành thương tổn rất lớn đối với hồn phách. Năm đó, rất nhiều thuộc hạ của Hoàng Đế pháp lực cao cường đều chết dưới tay Phệ Phách, quả là một hung khí nhân gian có thể khiến cho địch nhân hình thần câu diệt trong nháy mắt.
Thanh vũ khí này đáng sợ hơn Xi Vưu Kỳ nhiều, phản phệ tạo ra cũng nguy hại hơn, gần như không cách nào điều khiển, nghe nói chỉ có bản thân Xi Vưu mới có thể sử dụng, cho nên bình thường kim mâu đều bị phong ấn trong hộp cấm không được sử dụng. Không ngờ hôm nay Vu Tế Vương lại phá bỏ phong ấn khởi động nó. Cái giá hắn phải trả không chỉ là mất đi một chân, sau lần sử dụng này, pháp lực toàn thân tiêu tan không còn, dù không chết cũng thành phế nhân.
Nguyệt Cơ không ngờ Vu Tế Vương bất chấp sinh tử niệm cấm chú, nếu còn sử dụng được Chấn Thiên Cung, Xuyên Vân Tiễn may ra còn có lực chống lại Phệ Phách, nhưng giờ nàng đã không còn sức lực, mà ba mũi Xuyên Vân Tiễn, một mũi Trương Tử Tinh bắn mất, hai mũi còn lại vẫn cắm trên đầu Cửu Anh, nhất thời không cách nào lấy ra. Nguyệt Cơ quá lo, liều lĩnh giục ngựa chạy về hướng trung quân.
Trương Tử Tinh đối mặt với con ma thú sắc vàng đang nhe nanh múa vuốt này, chỉ thấy một cảm giác nguy hiểm chưa từng có trước đây, giống như chỉ cần thêm một bước là rơi xuống vực sâu muôn trượng, phân thân toái cốt. Hắn biết đây là thời khắc sinh tử, vội vận chuyển lực lượng trong người lên cực hạn, ngưng thần đối phó, nhưng hắn lại không để ý chiếc thủ trạc trên cổ tay cũng bắt đầu phát ra quang mang nhàn nhạt.
Con toan nghê thanh thế hung hãn, những tấm khiên quân Thương dựng lên bị nó xông qua, đều như đậu hủ nhanh chóng vỡ nát, hộ vệ liều chết xông lên ngăn trở cũng biến thành tử thi nằm trên đất. Ma gia tứ tướng đang đối phó Phong Hi, Hoàng Phi Hổ, Trương Quế Phương đang bao vây quân Đông Di, mấy người đã phát hiện ra Thiên tử nguy hiểm, nhưng đều không kịp thời cứu viện.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, con toan nghê vàng đã vượt qua lớp phòng ngự, há miệng nuốt lấy Đại Thương thiên tử, chiến xa hắn đang đứng cũng theo đó tan thành mảnh vụn, tướng sĩ xung quanh vương kỳ bị dư lực tác động đều bị xé rách toàn thây; thịt, xương bắn ra bốn bên, thảm cảnh thực không nỡ nhìn. Nguyệt Cơ chỉ thấy hai mắt tối sầm, suýt nữa ngã ngựa, chúng tướng còn lại cũng kinh hãi thất sắc. Vu Tế Vương nheo mắt nhìn tình cảnh này, vẻ mặt khẩn trương lập tức bình tĩnh xuống, dường như đã trút bỏ được tảng đá ngàn cân đè nặng, Thương Kiệt và chư tướng đều lộ vẻ vui mừng – Đại Thương thiên tử đã chết, quân Thương quần long vô thủ, nhất định không dám đánh nữa.
Yên lặng! Âm thanh sát phạt trên chiến trường như đều hạ xuống, mọi con mắt đổ dồn về chỗ Trương Tử Tinh khi nãy.
Trương Tử Tinh chỉ thấy trong nháy mắt bị một cỗ sát khí hung tàn, hủy thiên diệt địa chồm tới, không dám chậm chễ, đem lực lượng ngưng tụ lại hai tay, hướng lên phía trước đón đỡ, hắn định sử dụng Chân Vũ Linh Quyết mới lĩnh ngộ nhưng không được, do mới luyện tập, chỉ có tiến vào trạng thái tinh thần và nhục thể dung hợp mới có thể sử ra lực lượng của Huyền Vũ. Vài ngày gần đây, hắn vì muốn diệt trừ Cửu Anh, không ngừng truyền nội lực Tố Nữ Kinh cho Nguyệt Cơ, nguyên khí hao tổn rất lớn, nhất thời không cách nào sử ra Chân Vũ Linh Quyết.
Sát khí của thanh kim mâu này quá đáng sợ, chỉ vừa tiếp xúc, Trương Tử Tinh đã thấy lạnh cả người, bị một cỗ lực lượng áp chế khiến toàn thân không sao động đậy nổi, trong nháy mắt, cả người đã bị sát khí phủ lấy, như bị một cái kén lớn màu vàng bao lại. Cái kén này tỏa ra ma lực đáng sợ, Trương Tử Tinh cảm thấy lực lượng và sinh mạng bản thân không ngừng tan biến, dường như bị cái kén hút lấy, không qua bao lâu, ý thức đã trở nên mơ hồ, tuy biết tình huống khẩn cấp nhưng không sao ngăn nổi – chẳng nhẽ Trương Tử Tinh ta đây tráng chi chưa thành đã táng thân ở nơi này? Đúng lúc nguy cấp, một đạo quang mang màu vàng từ Tỳ Hưu Trạc trên tay Trương Tử Tinh từ từ phát ra, hình thành một đạo ánh sáng bao bọc lấy hắn, Trương Tử Tinh đang sắp sửa hôn mê lập tức tỉnh lại, hai đạo ánh sáng kịch liệt va chạm, nhưng cỗ sát khí kia quá mạnh, Tỳ Hưu Trạc dần không địch nổi, ánh sáng cũng mờ dần, tử vọng lại lần nữa đến gần hắn. Trương Tử Tinh không ngờ ngay cả bảo vật Đa Bảo đạo nhân tặng cho cũng không địch được hung vật này, áp lực đè nặng dần, lòng biết chỉ cần ánh sáng Tỳ Hưu Trạc tan biến, mình chỉ có đường chết, lập tức nghiến răng nói: "Liều mạng !".
Thừa lúc vòng ánh sáng của Tỳ Hưu Trạc còn chưa tan, Trương Tử Tinh cố gắng chống cự lại áp lực, mặc kệ cả người như bị núi đè, dùng toàn bộ tinh thần, vận khởi Chiến Hồn Quyết trong người lên mức cao hơn, cao hơn nữa. Ngay lúc vòng bảo hộ Tỳ Hưu Trạc bị công phá, Trương Tử Tinh ánh mắt lóe lên, đem toàn bộ lực lượng đã chuẩn bị hoàn toàn bạo phát, rốt cuộc hợp nhất được bảy loại tâm pháp, lực lượng Huyền Vũ tái hiện, liều mạng nghênh tiếp cái kén vàng kia.
Trương Tử Tinh cũng không biết làm vậy có thoát chết hay không, hắn chỉ biết, bất kể thế nào đều không thể bỏ cuộc.
Tại thời điểm hình ảnh Huyền Vũ đập vào kén vàng, sát khí trên kén vàng đột ngột phát sinh biến hóa, dần dần ít lại, cuối cùng tan biến không tung tích, chỉ lưu lại một thanh kim mâu lơ lửng giữa không trung. Trương Tử Tinh vốn nghĩ lần này ắt hẳn phải tranh đấu gian khổ, thậm chí không giữ được tính mạng, không ngờ lại thuận lợi một cách dễ dàng như vậy.
Thanh kim mâu kia bỗng lóe lên quang mang, bay về phía Trương Tử Tinh, hắn kinh hãi vội vận Chân Vũ Linh Quyết nắm chặt mũi mâu, nhưng kim mâu sắc bén ra sao, chỉ thấy lòng bàn tay đau đớn, nháy mắt đã bị cắt rách, nhưng hắn vẫn nỗ lực nắm chặt không dám buông tay.
Mà ở bên ngoài, tướng sĩ hai phe đang nhìn về đây, chỉ thấy kỳ cảnh hiện ra: sau khi con toan nghê màu vàng nuốt lấy Trương Tử Tinh, trên đầu bỗng hiện ra một hình ảnh kỳ quái, đầu tiên là một con kỳ thú hai sừng, đầu rồng, thân ngựa, chân Kỳ Lân, hình tựa sư tử, toàn thân lấp lánh ánh vàng xuất hiện, cùng toan nghê giao chiến tại chỗ. Tới lúc toan nghê dần áp chế quái thú, một con cự quy cổ rắn lại xuất hiện, mai cự quy màu đen tuyền, trên có bát quái hoa văn. Vu Tế Vương nhìn thấy cự quy, sắc mặt bỗng đại biến.
Danh sách chương