Tôi loay hoay bật đèn pin của điện thoại lên. Chân tay cứ rối tung vào nhau, phải đến chục giây sau mới định thần được.
Chạy vội ra sau vườn, tôi thấy Hoàng đang đứng im, mặt đờ ra không nói gì, cũng không mảy may cử động. Nó cứ nhìn chăm chăm vào một cái cây…Đảo mắt nhìn, thấy Hoàng hoàn toàn không bị thương hay gì, tôi mới chiếu theo ánh mắt của Hoàng, nhìn vế phía cái cây.
Tôi sững người, một cái cây hoàn toàn bình thường, cao hơn đầu người một chút.
Ánh đèn từ điện thoại của Hoàng chiếu thẳng lên tán lá phía trên cây. Tôi mới chợt nhận ra một điều hoàn toàn khác thường: trời không mảy may có chút gió nào, ấy thế mà những tán lá trên cây vẫn rung liên tục như đang có một cơn gió mạnh thổi vào, những chiếc lá dài réo lên, cứa vào khoảng không tạo ra những tiếng như có ai đó đang huýt sáo.
Tôi cũng đứng trân người, và hiểu lý do vì sao mà Hoàng chết sững như vậy.
-Ghê quá, tao với mày vào nhà mau. Kệ nó đi.
Hoàng quay qua tôi, mặt có vẻ đã bớt sợ:
-Tao…..tao thấy khiếp đảm nơi này quá.
Lần đầu tiên tôi thấy Hoàng thốt ra những lời như thế. Trong ba thằng chúng tôi, Đức to cao nhất. Nhưng Hoàng mới lại là người gan lì nhất. Nó vốn không biết sợ ma quỉ là gì, trộm cướp thì nó càng không sợ. Từ hồi chơi với nhau, chỉ có vài lần nó tỏ ra kinh hãi như thế này.
Tôi chiếu đèn về phía nó, chợt nhận ra nó đang đứng trong vườn sau của bà băm, mặt tôi tái nhợt khi thấy máu chảy dài trên bắp vế chân trái của nó:
-Chân mày bị sao vậy? – Tôi vội vàng dìu nó vào trong nhà bà băm.
-Tao không biết, nãy chạy vào đây, tự dưng tao thấy lạnh lạnh ở bắp chân. Nhưng không thấy đau – mặt nó cũng xanh lét đi.
Tôi dìu nó ngồi lên giường cạnh thằng Đức. Chân nó không ngừng run lên bần bật, máu vẫn chảy ra. Tôi lấy cái khăn sạch trong ba lô cầm máu cho nó, may mắn là vết cắt không sâu, nhưng cũng cắt qua lớp da bắp chân.
Nhưng quái lạ, máu từ chỗ vết cắt đấy cứ chảy ra liên tục. Máu không đặc mà trái lại còn rất loãng, giống như một loại nước màu đỏ rỉ ra từ chổ vết thương. Bốc mùi tanh khắp phòng…
Tôi thắp thêm cây đèn dầu trên bàn, cố gắng lục tung khắp nhà xem bà băm có bông băng hay không. Rồi tôi chợt thấy một mẩu giấy được cái đồng hồ chặn lên:
“nếu ra vườn sau, có bị thương thì lấy cái này, xé nhỏ ra rồi bôi vào là nó ngưng chảy máu”
Bên cạnh là một nhúm thuốc lào của bà băm. Tôi vội làm theo, xé nhỏ mớ thuốc lào ra rồi đắp lên vết thương cho thằng Hoàng:
-Không thấy đau mày ạ. Quái lạ thật
-Tao không biết, nhưng nhìn thấy ghê quá
Quả thật đắp chỗ thuốc lào vào, chỉ một lúc sau là máu ngưng chảy. Phải chăng bà băm đã liệu trước được rằng chúng tôi sẽ vào vườn sau? Mùi thuốc lào tỏa khắp phòng. 5 phút sau, thằng Hoàng bắt đầu chóng mặt, mắt mờ đi. Tôi biết là nó bị phê thuốc lào, nên đặt nó xuống nằm cạnh thằng Đức.
Kim đồng hồ nhích dần về 12h. Tôi mới nhớ tới lời dặn “cho Đức uống thuốc” của bà băm. Tại sao bà băm bảo “thấy nó ói ra cái gì thì cũng đừng có hoảng?”. vậy thằng Đức sẽ ói ra cái gì?
Chạy vội ra sau vườn, tôi thấy Hoàng đang đứng im, mặt đờ ra không nói gì, cũng không mảy may cử động. Nó cứ nhìn chăm chăm vào một cái cây…Đảo mắt nhìn, thấy Hoàng hoàn toàn không bị thương hay gì, tôi mới chiếu theo ánh mắt của Hoàng, nhìn vế phía cái cây.
Tôi sững người, một cái cây hoàn toàn bình thường, cao hơn đầu người một chút.
Ánh đèn từ điện thoại của Hoàng chiếu thẳng lên tán lá phía trên cây. Tôi mới chợt nhận ra một điều hoàn toàn khác thường: trời không mảy may có chút gió nào, ấy thế mà những tán lá trên cây vẫn rung liên tục như đang có một cơn gió mạnh thổi vào, những chiếc lá dài réo lên, cứa vào khoảng không tạo ra những tiếng như có ai đó đang huýt sáo.
Tôi cũng đứng trân người, và hiểu lý do vì sao mà Hoàng chết sững như vậy.
-Ghê quá, tao với mày vào nhà mau. Kệ nó đi.
Hoàng quay qua tôi, mặt có vẻ đã bớt sợ:
-Tao…..tao thấy khiếp đảm nơi này quá.
Lần đầu tiên tôi thấy Hoàng thốt ra những lời như thế. Trong ba thằng chúng tôi, Đức to cao nhất. Nhưng Hoàng mới lại là người gan lì nhất. Nó vốn không biết sợ ma quỉ là gì, trộm cướp thì nó càng không sợ. Từ hồi chơi với nhau, chỉ có vài lần nó tỏ ra kinh hãi như thế này.
Tôi chiếu đèn về phía nó, chợt nhận ra nó đang đứng trong vườn sau của bà băm, mặt tôi tái nhợt khi thấy máu chảy dài trên bắp vế chân trái của nó:
-Chân mày bị sao vậy? – Tôi vội vàng dìu nó vào trong nhà bà băm.
-Tao không biết, nãy chạy vào đây, tự dưng tao thấy lạnh lạnh ở bắp chân. Nhưng không thấy đau – mặt nó cũng xanh lét đi.
Tôi dìu nó ngồi lên giường cạnh thằng Đức. Chân nó không ngừng run lên bần bật, máu vẫn chảy ra. Tôi lấy cái khăn sạch trong ba lô cầm máu cho nó, may mắn là vết cắt không sâu, nhưng cũng cắt qua lớp da bắp chân.
Nhưng quái lạ, máu từ chỗ vết cắt đấy cứ chảy ra liên tục. Máu không đặc mà trái lại còn rất loãng, giống như một loại nước màu đỏ rỉ ra từ chổ vết thương. Bốc mùi tanh khắp phòng…
Tôi thắp thêm cây đèn dầu trên bàn, cố gắng lục tung khắp nhà xem bà băm có bông băng hay không. Rồi tôi chợt thấy một mẩu giấy được cái đồng hồ chặn lên:
“nếu ra vườn sau, có bị thương thì lấy cái này, xé nhỏ ra rồi bôi vào là nó ngưng chảy máu”
Bên cạnh là một nhúm thuốc lào của bà băm. Tôi vội làm theo, xé nhỏ mớ thuốc lào ra rồi đắp lên vết thương cho thằng Hoàng:
-Không thấy đau mày ạ. Quái lạ thật
-Tao không biết, nhưng nhìn thấy ghê quá
Quả thật đắp chỗ thuốc lào vào, chỉ một lúc sau là máu ngưng chảy. Phải chăng bà băm đã liệu trước được rằng chúng tôi sẽ vào vườn sau? Mùi thuốc lào tỏa khắp phòng. 5 phút sau, thằng Hoàng bắt đầu chóng mặt, mắt mờ đi. Tôi biết là nó bị phê thuốc lào, nên đặt nó xuống nằm cạnh thằng Đức.
Kim đồng hồ nhích dần về 12h. Tôi mới nhớ tới lời dặn “cho Đức uống thuốc” của bà băm. Tại sao bà băm bảo “thấy nó ói ra cái gì thì cũng đừng có hoảng?”. vậy thằng Đức sẽ ói ra cái gì?
Danh sách chương