Tôi vớ ba lô, vụt ra cửa. Hoàng cõng Đức lên lưng, xốc lại tinh thần, nó nói thầm bên tai Đức:
-Đức à. Tao xin lỗi…
Đức có lẽ đã tỉnh từ lâu vì tiếng thét của bà băm. Nó ngẩng đầu lên, cười ngờ ngệch, như cái lần đầu tiên ba chúng tôi gặp nhau trong quán net. Vẫn nụ cười ấy, cách đây bốn năm đã đưa số mệnh ba chúng tôi lại gần nhau, trở thành những thằng bạn chí cốt, coi nhau như máu mủ ruột rà. Và hôm nay, vẫn nụ cười ấy, báo hiệu cuộc chia ly “kẻ âm – người dương” của chúng tôi.
-Tụi mày đừng nghĩ cách cứu tao nữa. Hết rồi, hãy để những ngày tháng cuối đời của tao được thanh thản. Hãy đưa tao về nhà, tao muốn làm một việc cuối cùng cho mẹ tao. Cuộc đời này tao chưa báo hiếu được gì, nay lại phải để “người đầu trắng tiễn kẻ tóc đen” thế này, chắc tao sẽ hối hận lắm. – giọt nước mắt lại một lần nữa rơi trên má của Đức.
Cả ba im lặng, nhanh chóng về xe nhanh nhất có thể. Ba bóng người lững thững bước xuống núi, Hoàng ngoái lại. Xa xa, hình ảnh căn nhà bà băm dần chìm vào bóng tối. Nó vẫn chưa thấy bà băm đâu, cái con người kinh khủng ấy…Tôi thấy lợm giọng khi nghĩ về việc bà ta tự giết con mình. Thật là rùng rợn…
Rồi một tiếng hét lớn phát ra từ phía căn nhà, đó là giọng bà băm:
“Trần Xuân Đức…Mày phải trả giá vì những gì đã làm”
Tôi và Hoàng ngoái đầu lại, bà băm đứng đấy, tóc tai rũ rượi. Đằng sau bà, cả căn nhà gỗ nhìn như đang long lên sòng sọc vì căm tức.
-Sao bà ta biết cả họ lẫn tên của mày? -Tao…tao đã từng gặp bả rồi! Tụi mày đừng hỏi nữa, hãy mau đưa tao về. Tao thấy mình yếu lắm rồi, không trụ được bao lâu nữa đâu…Chắc tao chỉ có thể sống vài ngày nữa, cái thứ ấy nó đã ăn tới tim tao rồi, đau lắm – Đức thều thào
Ba chúng tôi nhanh chóng xuống núi, vứt lại tất cả hồ nghi, thắc mắc và cả những bí ẩn lại căn nhà ấy. Chúng tôi chỉ nghĩ tới một việc “Phải nhanh chóng đưa Đức về gặp mẹ nó”.
Trời tĩnh lặng không một gợn gió, xe chúng tôi băng băng trên đường. Lướt qua mọi tiếng kêu hú kinh hãi vọng ra từ trong rừng…Hoàng chạy xe không biết mệt mỏi là gì, nó cứ chạy lái xe băng băng như một con thú, mắt mở to như đèn pha, sẵn sàng né mọi vật cản, cũng như các loài thú hoang băng ra từ hai bên đường.
Phải gần đến 1h sáng, chúng tôi mới về tới Biên Hòa, tôi ngồi sau xe, liên tục lau mồ hôi, và xốc lại tinh thần cho Đức. Nó yếu quá rồi…
Chiếc Camry băng băng vào hẻm, đậu ngay trước cửa nhà Đức. Mẹ nó ngồi đó, trước hiên nhà. Nét mặt âu lo của bà trở nên rạng rỡ khi thấy chúng tôi:
-Mấy đứa đã về…Bác lo quá. – Bác gái ôm chầm lấy cái dáng mảnh khảnh của Đức. – con về là tốt rồi!
-Đức à. Tao xin lỗi…
Đức có lẽ đã tỉnh từ lâu vì tiếng thét của bà băm. Nó ngẩng đầu lên, cười ngờ ngệch, như cái lần đầu tiên ba chúng tôi gặp nhau trong quán net. Vẫn nụ cười ấy, cách đây bốn năm đã đưa số mệnh ba chúng tôi lại gần nhau, trở thành những thằng bạn chí cốt, coi nhau như máu mủ ruột rà. Và hôm nay, vẫn nụ cười ấy, báo hiệu cuộc chia ly “kẻ âm – người dương” của chúng tôi.
-Tụi mày đừng nghĩ cách cứu tao nữa. Hết rồi, hãy để những ngày tháng cuối đời của tao được thanh thản. Hãy đưa tao về nhà, tao muốn làm một việc cuối cùng cho mẹ tao. Cuộc đời này tao chưa báo hiếu được gì, nay lại phải để “người đầu trắng tiễn kẻ tóc đen” thế này, chắc tao sẽ hối hận lắm. – giọt nước mắt lại một lần nữa rơi trên má của Đức.
Cả ba im lặng, nhanh chóng về xe nhanh nhất có thể. Ba bóng người lững thững bước xuống núi, Hoàng ngoái lại. Xa xa, hình ảnh căn nhà bà băm dần chìm vào bóng tối. Nó vẫn chưa thấy bà băm đâu, cái con người kinh khủng ấy…Tôi thấy lợm giọng khi nghĩ về việc bà ta tự giết con mình. Thật là rùng rợn…
Rồi một tiếng hét lớn phát ra từ phía căn nhà, đó là giọng bà băm:
“Trần Xuân Đức…Mày phải trả giá vì những gì đã làm”
Tôi và Hoàng ngoái đầu lại, bà băm đứng đấy, tóc tai rũ rượi. Đằng sau bà, cả căn nhà gỗ nhìn như đang long lên sòng sọc vì căm tức.
-Sao bà ta biết cả họ lẫn tên của mày? -Tao…tao đã từng gặp bả rồi! Tụi mày đừng hỏi nữa, hãy mau đưa tao về. Tao thấy mình yếu lắm rồi, không trụ được bao lâu nữa đâu…Chắc tao chỉ có thể sống vài ngày nữa, cái thứ ấy nó đã ăn tới tim tao rồi, đau lắm – Đức thều thào
Ba chúng tôi nhanh chóng xuống núi, vứt lại tất cả hồ nghi, thắc mắc và cả những bí ẩn lại căn nhà ấy. Chúng tôi chỉ nghĩ tới một việc “Phải nhanh chóng đưa Đức về gặp mẹ nó”.
Trời tĩnh lặng không một gợn gió, xe chúng tôi băng băng trên đường. Lướt qua mọi tiếng kêu hú kinh hãi vọng ra từ trong rừng…Hoàng chạy xe không biết mệt mỏi là gì, nó cứ chạy lái xe băng băng như một con thú, mắt mở to như đèn pha, sẵn sàng né mọi vật cản, cũng như các loài thú hoang băng ra từ hai bên đường.
Phải gần đến 1h sáng, chúng tôi mới về tới Biên Hòa, tôi ngồi sau xe, liên tục lau mồ hôi, và xốc lại tinh thần cho Đức. Nó yếu quá rồi…
Chiếc Camry băng băng vào hẻm, đậu ngay trước cửa nhà Đức. Mẹ nó ngồi đó, trước hiên nhà. Nét mặt âu lo của bà trở nên rạng rỡ khi thấy chúng tôi:
-Mấy đứa đã về…Bác lo quá. – Bác gái ôm chầm lấy cái dáng mảnh khảnh của Đức. – con về là tốt rồi!
Danh sách chương