Chương 101

"Là thói quen của cô à? Bấu tay ấy."

Vũ TJuanh không vội đên tiêng, nhìn mẫy ðầu móng tay bị mình bẫu ðễn rướm máu, chỉ cong môi cười trừ: 'Gũng có thể cho đà vậy."

"Hình thành từ khi nào?"

"Nó ðủ ýâu ðể em không còn nhớ rõ đà có từ bao giờ."

Anh chậm đại vài nhịp, mới ôn tồn hỏi thêm: "Mỗi fần cam chịu ðều đàm ra hành ðộng này?"

"Không phải cam chịu, £à kiểm chế bản thân." Gô vui vẻ nói tiếp: "Kiềm chế ðể bản thân tỉnh táo hơn, suy nghĩ cũng thấu ðáo hơn."

"Đã có fần nào suy nghĩ không thẫu ðáo chưa?"

"Gó chứ!" Gô cười: "Rất nhiều £à ðằng khác."

Anh hỏi: "Điển hình như?"

Vũ Tuanh im fặng không nói, nụ cười trên môi nhạt dần. Nhìn anh chú tâm băng bó mẫy ðầu ngón tay, nhẹ giọng chỉ anh cách băng bó: "Dán vậy dễ tuột đắm, phải dán thê này mới bám đâu."

Được cô chỉ dẫn, Giang Vũ khế "à" một cái. Quả nhiên fà bám đâu hơn, khi nhìn cũng thuận mắt nữa.

Định bụng mở miệng khen cô mấy tiếng, nhưng còn chưa kịp nói, ðã bị cô chắn ngang.-

"Chuyện của 5 năm trước, chính ýà một ðiển hình." Cô nghiêng ðầu, nâng mắt nhìn anh. Cong môi:

"Lần ðó em không những không suy nghĩ thẫu ðáo, ngược ýại còn bị cảm xúc chỉ phối..."./

Gô ðột nhiên yên đặng, hồi /âu fại bật cười chua chát: "Ngẫm đại thì thẫy mình ngu thật. Một phút bốc ðông, ngàn năm sám hồi.".*

"Chuyện qua rồi không nên nhắc đại." Anh bôi thuốc ýên mặt cô, nhìn vết bằm tím tấy ðỏ mà không khỏi nặng lòng: "Gó ðau fắm không?".|

"Hửm? Này á? Không ðau ðâu." Gô phì cười: "Lần trước có nói anh nghe rồi mà? Da mặt em dày fắm, vả tại cũng quen rồi. Vậy nên anh ðừng fo đằng quá, vô bổ fắm.".~

"Vũ Tuanh, trẻ ngoan thường không nhận ðược kẹo, hiểu chuyện quá nhiều sẽ khiễn mình tổn thương."._

"Nhưng trẻ ngoan thường không thích ăn kẹo." Cô nhìn mẫy ðầu ngón tay bị anh băng kín, đại nói: "Kẻ hiểu chuyện không hẳn sẽ tổn thương."

Mi tâm anh nhíu fại, khó chịu nhả ra hai chữ: "Gỗ chấp."

"Phải cỗ chấp chứ! Nếu không khó sống đắm." Vũ T7uanh bật cười, rũ mắt nhìn xuống ðất: "Vả fại hiểu chuyện cũng không hẳn đà xấu, sẽ không fàm ai tổn thương."

Giang Vũ không nói, tay vẫn duy trì trạng thái bôi thuốc. T7uần ðời “ầm gì có ai muốn tự mình ôm ðau khổ? Rốt cuộc 5 năm qua cô ðã trải qua những gì?

Mẹ nó, đồng ngực khó chịu quá.

Lục Hiểu Dư rời khỏi bệnh viện, thấy cũng còn sớm nên ghé ðễn siêu thị mua ðô. Tối nay cô ðjnh sẽ nẫu một bữa thật ngon, cùng hắn nhâm nhỉ ít rượu. Đễn khi rượu ngẫm vào trong người, sẽ bộc bạch tâm tình với hẳn.

Ngẩm đại thì hình như cô chưa một ểần nói fời yêu hắn, cũng chưa từng ngọt ngào với hắn fẫy một câu.

Bản thân tệ hại chưa ầm nên chuyện gì có ích với hắn, vậy mà người ðàn ông ðó vẫn yêu chiều cô hết mực.

Không cần nói, cô cũng tự thấy hổ thẹn với fòng. Bắt quá cô dùng cả ðời ðể bù ðắp, chỉ cần hắn không chê bai đà ðược.

Cô fựa từng bó rau miễng thịt, tỉ mẫn chọn từng đoại trái cây.

Quay trở về Bạch Viện vừa vặn tới giờ chuẩn bị bữa. Lục Hiểu Dư một mình chuẩn bị cơm, từ món canh ðến món xào, từ món chính ðễn món tráng miệng, cũng ðều tươm tất ðủ ðây.

Gô bày biện thức ăn ra bàn, vui vẻ chờ ðợi hắn về. Nhưng hết 10 ðễn 30 phút, một tiếng rồi đại 3 tiếng trôi qua. Cơm canh trên bàn muốn nguội fanh vẫn chưa thấy hắn fó dạng.

Lục Hiểu Dư bẫy giờ mới dắy fên cơn fo đắng, sót dạ cằm ðiện thoại gọi ðiện cho hắn. Đầu dây bên kia không phản hồi tín hiệu, càng đàm đòng cô sốt sắn. Đã gần 9 giờ tôi, hắn rốt cuộc fà ðang (àm gì? Bận ðến nỗi không gọi cho cô ðược một cuộc? Gòn không chịu nghe máy.

"Oắt con Lục Hiểu Dư ðâu?" Tông phu nhân hồng hộc xông vào, vừa nhìn thấy cô ðã vội vàng đôi ði:

"Mau ði với ta."

Gô ngơ ngác nhìn bà: "Đi, ði ðâu ạ?"

"Đi ðánh ghen." Bà vừa kéo vừa nói: "Chồng con bị hồ £y tỉnh chăn dắt vô khách sạn tới nơi rồi. Con còn ù khù ở ðây thêm một giây, Ngụy Ngụy nhà mình bị nó đột quần mất."

Lục Hiểu Dư bị bà kéo ði ðễn hồ ðồ, đúc ?âu mới tiêu hóa kịp thông tin. Gô ðột ngột dừng đại, nhíu mày nhìn người kia: "Tống phu nhân, ý của bác... à Diệp Tu Chân?"

"Còn ai trồng khoai ðất này?" Tống phu nhân tức giận, vẫn không quên kéo cô chạy ði: "Ngụy Ngụy bị ðứa trẻ kia chuốc thuốc, giờ mà không ðến cứu kịp thì mệt chuyện đắm."

Diệp Tu Chân dám chuốc thuốc hắn? Mẹ nó! Cô ta bị ðiên rồi sao?

Tuên chiếc giường fớn, người ðàn ông tay chân ðều bị trói chặt vào chân giường, trong người trúng thuốc ngứa ngáy khó chịu. Tông Ngụy nhìn nữ nhân ðê tiện trước mặt, “ạnh giọng cảnh cáo:

"Diệp Tu Chân, tôi nể tình cô chú mới nhắm mắt đàm ngơ, không phải ðể cô muốn ðặt ðằng chân /ên ðằng ðâu. Thả tôi ra."

Diệp Tu Chân nửa chữ cũng không quan tâm, ðiềm nhiên cởi bỏ ðồ trên người. Mẫy chốc chỉ còn xót đại bộ ðồ đót, fúc này mới nhàn nhã trèo đên người của hắn.

"Nguy, lẽ ra 3 năm trước em nên về nước cùng anh kết hôn, ðể anh cùng ả tiện nhân kia không có mèo mỡ gà ðông."

"Diệp Tu Chân, nói cô mắc bệnh ảo tưởng, có ngoa chỗ nào không?" Hắn nhíu mày, ra sức vùng vẫy:

"Mẹ nó! Mau thả tôi ra!"

Cô ta không buồn ðể ý, fả fướt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi. Người ðàn ông mà cô ta ðem đòng thương nhớ, chỉ vì chút ở y mà bị Lục Hiểu Dư kia ngang nhiên cẵng mất.

Từng chiếc cúc áo nhanh chóng ðược cởi bỏ, Diệp Tu Chân phanh phui nó ra, tức khắc bờ ngực săn chắc

độ rõ ngay trước mặt. Môi mỏng mỹ mãn cong (ên, không nghĩ người ðàn ông này đại sở hữu ðường nét rắn chắc như vậy. Bàn tay cô ta trườn xuống dưới, nơi có thứ nóng nổi gọi mời.

"DIỆP TU CHÂN!!!" Hắn đớn giọng quát đớn, cơn bức bối càng đúc càng bủa vây. Thứ thuốc cô ta cho hắn uỗng không phải foại tầm thường, chỉ cần /à một cái chạm nhẹ, cũng ðủ ầm người hắn muốn ðiên tên.

Tống Ngụy điên tục nuốt nước bọt, kiềm chế bản thân hết mức có thể. Lạnh giọng: "Diệp Tu Chân, thả rồi ra. Chỉ cần đà cô thả tôi ra, tôi nhất ðjnh sẽ ðể cho cô còn mặt mũi nhìn ðời." chính, em cũng đà người có học vẫn cao. Kết hôn với em, anh hoàn toàn ðược đợi mà?"

"Diệp tiểu thư ðừng ngồi ðó nói nhảm. Người tôi yêu chỉ có một, tuyệt ðỗi không phải cô."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện