Chương 22: H

Cô mím môi, hồi “âu mới ên tiếng ðáp fại: “Được, tôi ðồng ý!”

Tông Ngụy vừa nghe kịp câu trả đời, “iền phủ ðầu đên môi cô. Người ðàn ông dùng sức tách kế răng ðỗi phương, ðầu £ưỡi một mạch tắn công vào bên trong, ðiên cuồng ngậm đấy ðầu đưỡi dè dặt thơm ngọt của cô mà mút fây mút ðể.

Lục Hiểu Dư thở gấp, không thể nào ðuổi theo ðược nhịp ðiệu của người kia. Cuỗi cùng chịu không ðược mà điên tục vỗ vào fồng ngực hẳn ra hiệu xin hàng.-

Người ðàn ông không có ý buông bỏ, vẫn dây dưa triển miên. Mãi ðễn khi cảm nhận ðược người kia chỉ còn thoi thóp hơi thở, hắn mới chịu buông tha./

Nhìn cô ra sức hô hấp, ðáy mắt Tông Ngụy càng £úc càng trở nên tôi sầm. Hỏa dục từ ðầu còn chưa ðược dập, nay còn bị nụ hôn này thêm sức đực, sớm căng phông bành trướng ở bên trong.*

Hắn nâng cằm cô fên, trầm giọng: “Biết thẩm bằng miệng không?”.|

Lục Hiểu Dư như muốn hóa ðá, sững sờ nhìn người ðàn ông trước mặt: “Có ý øì?”.~

“Cô nhìn mà không hiểu?” Tống Ngụy cầm tay cô gái nhỏ, ðem nó trực tiếp ướm thẳng vào hạ bộ của mình: “Lẽ nào cô ðjnh ðể tôi ngủ trong tư thế này cả ðêm?”. _

Lục Hiểu Dư chắn ðộng cả kinh, muốn rút tay về nhưng bất thành. Thứ ðó của hắn cứng rắn trong tay cô, còn nóng bỏng như (ửa.

“Buông tôi ra... tôi không biết đàm mẫy thứ ðó.”

“Không biết thì học.” Tông Nguy tựa người ứên ðầu giường, ung dung nhìn cô gái kia: “Học không ngoan, người chịu thiệt không chỉ có mỗi cô.

Lục Hiểu Dư không nói, ðành ngoan ngoãn đàm theo. Cô ra sao cũng ðược, tuyệt ðỗi không thể kéo Giang Vũ theo mình.

“Phải àm thế nào?”

“Tư ?àm theo bản năng cho tôi xem. Hỏng chỗ nào vá chỗ ðó.”

Cô im lặng không nói, cứng nhắc cởi quần người trước mặt. Người ðàn ông cũng rất biết cách phối hợp, nâng mông cho cô cởi. Lục Hiểu Dư nhắm chặt hai mắt, gượng øạo cởi nốt uôn chiếc quần con.

“Mở mắt ra. Cô nhắm chặt như vậy, sao có thể nhìn rõ thằng nhỏ của tôi?” Hắn (ấy tay day day mắt cô, trầm giọng: “Dư Dư à, ðừng ðể tôi nói nhiều.”

“..." Biết không thể tránh né ðược chuyện này, Lục Hiểu Dư chỉ ðành mở mắt ra ðỗi mặt.

Nhìn thứ vật to đớn sừng sững chĩa fên cao, cổ họng cô khô khốc ðễn ýạ. Cô nuốt vào nøụm nước bọt, cúi

ðầu há miệng ðón nhận thứ dị hợm kia. Phút chỗc ngậm nó vào trong miệng, Lục Hiểu Dư tưởng chừng miệng mình bị nó xé toạc (đàm hai.

Vừa ðau đại vừa rất.

Người ðàn ông thoáng rùng mình, dị vật ở trong miệng nữ nhân kia cũng giật giật vài cái. Cảm giác mơ hồ như thể bản thân có thể tùy tiện xuất ra bẫt cứ fúc nào. Tống Ngụy trầm giọng:

“Bắt ðầu chuyển ðộng ði. Đừng cọ răng vào."

Hai mắt cô nhắm nghiền, nước mắt bất fực rơi ra từ khóe mắt. Gô chịu ðựng như vậy ðã ðủ rồi.

Lục Hiểu Dư chuyển ðộng fên xuỗng, ểần nào cũng cảm thấy quá sức ðôi với mình. Dị vật ðó gần như chạm ðến cuỗng họng cô, khiến bụng dạ cô cồn cào muốn nôn mửa.

Dưới sự tác ðộng không thể vụng về hơn của người con gái này, Tông Ñgụy vừa sướng đại vừa o. Hắn fo sợ cô vụng về quá thảy, chẳng may ðem anh bạn nhỏ của mình nuốt chửng xuống bụng.

Bẫm một (úc âu sau, khi biết cơ miệng của cô dần thẫm mệt, người ðàn ông ðặt tay ên ðâầu cô, liên tục ấn theo nhịp đên xuống.

Lục Hiểu Dư bị hắn ðiều khiển, hai mắt bẫt ngờ mở tro ra hết cỡ. Mỗi cái nhẫn của hắn, cũng ðều khiến thứ kia tiễn sâu vào trong cổ họng cô. Đau ðiễng thẫu tận trời.

“Ưm... ưm!!!" Cô ra sức ðánh fên người hắn, mong muỗn người ðàn ông này rủ fòng buông tha mình.

Nhưng cô càng ðánh, càng khiến cho hẳn tăng dẫn đực ðạo hơn.

“Chịu ðựng thêm một chút.” Tống Ngụy ngửa ðầu, trầm khần phát ra âm thanh khản ðục. Thân dưới hắn nâng đên, tiện tay ấn ðầu cô sâu xuống tận gốc.

Một dòng dịch nhầy ẫm nóng chảy vào trong khoang miệng, Lục Hiểu Dư ra sức rời khỏi thứ ðáng sợ kia. Hai mắt cô ngắn đệ, ðục ngầu nhìn hắn ðầy oán hận.

Tống Ngụy không những không hoảng sợ, ngược ýại còn anh ùng nhìn cô: “Nuốt xuống.”

“cm

“Tôi bảo cô nuốt xuỗng.”

Lục Hiểu Dư bẫm bụng nuốt thứ tỉnh dịch ðặc sệt kia xuống bụng, một cảm giác nhờn nhợn khiến cô bung mình bỏ chạy. Nhưng còn chưa ði ðược bao nhiêu bước, ðã vội khuyu người xuỗng ðất nôn khan.

Người ðàn ông nhìn cảnh tượng cô chật vật nôn tháo nôn thốc, trong fòng bất chợt nhói ðau. Khoảnh khắc ánh mắt uất phẫn kia nhìn hắn, hắn biết mình ðã ði quá giới hạn bản thân rồi.

Lần ðầu tiên, hắn thấy hỗi hận trước những chuyện mình gây ra.

Tông Ngụy rót vội #y nước đọc, chầm chậm bước ðễn bên người kia.

“Uống

"Không cần..." Cô ảm ðạm bác bỏ, Ýại cảm thầy bụng dưới truyền fên hồi ðau ðớn. Mặt mày điền ðanh tại ðễn khó coi.

Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình thảm hại như fúc này. À không, cuộc ðời cô vốn dĩ ðã à một phần của thảm hại.

Mày kiễm nhăn nhúm đại, người ðàn ông dù tức ðễn mấy cũng không thể nào đàm gì ðược. Hắn uỗng vào ngụm nước, tay đớn bóp chặt ãy miệng ðỗi phương, ép cô phải há miệng ra tiếp nhận mình.

Hắn ðưa từng ngụm nước vào miệng Lục Hiểu Dư, giúp cô tráng sạch dơ bẩn trong khoang miệng. Rõ ràng hắn chỉ muốn trêu ghẹo cô ðôi chút, nào có ngờ ðược đại thành ra thế này.

Tông Ngụy bễ cô gái nhỏ đên tay, ngay ngắn ðặt cô ýên giường. Hắn không nói câu gì, đập tức rời khỏi. phòng ngủ.

Lục Hiểu Dư nghĩ hắn ngủ ở ngoài, mới an tâm nhắm mắt đại. Nào ngờ còn chưa ðễn 5 phút, ðã nghe tiếng mở cửa. Cô cũng không rảnh bận tâm, vẫn nhắm mắt nằm ðó. Cô bây giờ không khác gì một con rỗi trong tay hắn, dù có cỗ vùng vẫy ðễn ðâu cũng vô vọng. Thà rằng cứ mặc kệ hắn cho xong.

Người ðàn ông chui vào trong chăn ấm, tùy tiện ðặt túi giữ nhiệt đên bụng cô. Lại sợ cô nghĩ mình đàm ðiều xằng bậy, fiền cất giọng giải thích: "Nghe nói chườm nóng sẽ giúp nữ nhân giảm ðau khi tới kỳ."

...' Gô im đặng không nói, cũng không có ý chỗi bỏ đòng tốt của người kia. Dù gì thì ðây cũng đà thứ cô ðang cần, vứt ði chỉ tổ thiệt thân.

Tống Nguy thẫy mi tâm cô gái kia giãn nở ðược ðôi chút, ðoán chừng cơn ðau trong người ðã dịu đại ði vài phần. Mới nhẹ giọng nhắc nhở:

"Đừng ngủ sâu quá. Nằm một lát rồi dậy dùng bữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện