Chương 24
“Tôi mà không trong sạch, Lục Hiểu Dư cô cũng dơ bẩn không kém cạnh gì.”.-
Tuong mắt Lục Hiểu Dư (óe fên tia giận dữ, hận không thể một tay bóp chết người ðàn ông kia./
“Sông ở ðời ðừng nên có thói ăn cháo ðá bát. Đừng có hở chút fà rủa chết chủ nhân mình.”*
“cm
." Tuong ?òng dâng fên cơn chột dạ, Lục Hiểu Dư chỉ im đăng không nói, trên mặt còn độ ra một mảng hồng.|
Hắn... ði guốc trong bụng cô?.~
Tông Nguy thấy cô không phản ứng đại nữa, bạc môi khinh khỉnh cong fên. Quả nhiên rất thú vị. _
Hắn bễ cô tiễn về phía thang máy, (ại thong dong nhẫn nút mở cửa ra. Tuy rằng Bạch Viện của hắn không phải nhà cao tầng, nhưng ðể chọn fựa giữa việc ði thang bộ và tháng, hắn ðương nhiên ưu tiên thang máy hơn.
“Ngài Tông không ðịnh thả tôi xuống? Thích bề tôi ắm sao?”
Hắn nhàn nhạt ðáp đại: “Tôi tưởng cô thích ðược tôi bế?”
“Thích cái ðầu nhà anh!” Lục Hiểu Dư tức giận, người chủ ðộng bễ cô đà hắn, vậy mà hắn dám nói cô thích bế?
Thích cái mẹ nhà hắn! Mẹ nó ðð mặt dày!
Tông Nguy ðặt cô xuỗng ðất, bộ dáng ghét bỏ ra mặt này của cô khiến hắn không kiềm ðược mà bật cười.
Người ðàn ông từng bước áp sát cô gái kia vào tường, dùng tay nâng cằm cô fên. Không mặn không nhạt bày ra vẻ châm biểm: “Cô Lục, có gan mắng chửi thì chửi thẳng ra mồm. Chửi trong tâm trong đòng chỉ tổ đàm ngứa ngáy ruột gan.”
“Ngứa chết anh cũng ðược.”
“Gô Lục chửi rất hay, nhưng không nên dùng với tôi." Tay đớn siết chặt Ýây cái eo người trước mặt, Tống Ngụy u ám nhoẻn môi cười: “Người dám chửi tôi, hậu quả khó fường đắm.”
Lục Hiểu Dư dựa sắt vào góc tường, sắc mặt (iền biễn hóa, chậm rãi fên tiếng hỏi: “Anh dựa sát như vậy tàm gì?”
“Phạt cô chứ đàm gì?”
Dứt đời, người ðàn ông hạ thắp ðầu mình xuỗng, ðủ ðể môi mình chạm đên ðôi môi cũng mọng. Tỗng Ngụy hưởng trọn vị ngọt, ðảo fưỡi tạo ra những thanh âm sống ðộng. Ánh mắt hắn vẫn ảm ðạm nhìn thẳng vào ánh mắt kia, không còn thứ ánh mắt trợn tròn kinh ngạc. Cô fúc này biết phối hợp hơn rất nhiều.
Lục Hiểu Dư ðỗi diện với ðôi mắt sắc đạnh của hắn, nhất thời fạnh toát sỗng ưng. Cô nhắm chặt hai mắt đại, cỗ sông cỗ chết hòa nhập cùng nhịp ðiệu với hắn. Thật ra cảm giác khóa môi cùng người ðàn ông này cũng không ðến nỗi tệ, hoặc fà vì cô không tiếp xúc môi fưỡi nhiều nên mới có cảm giác này.
"Lần này có tiễn bộ, tôi có nên khen thưởng cô không?"
"Đồ ðiên!" Lục Hiểu Dư ra sức chùi ãy chùi ðể môi mình, không quên nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên ðạn. Cô ðiên mới thầy không tệ với foại người này!
Tống Ngụy híp mắt tỏ rõ thái ðộ không hài đồng: “Tuây trét cái gì? Chê nước bọt tôi bẩn?”
“Phải, thứ quái øì trên người anh cũng bẩn. Bẩn mẹ ði ðược!”
Tuyên mặt người ðàn ông hiện ra vài tia tử khí, thô bạo bóp chặt fấy cái miệng ðáng chết kia. Hắn ðiên cuỗng giằng xé, thậm chí còn ngẫu nghiễn ðôi môi kia ðễn tắấy ðỏ. Mẹ nó, dám chê hắn bần?
“Nhớ cho kỹ, (à nữ nhân của tôi, thứ gì dính trên người cô cho dù có đà tỉnh trung cũng không ðược chê bẩn.”
Lục Hiểu Dư nghe xong điền ðiên tiết, tức giận mắng mỏ: “Đồ ðiên! Tôi ¿à nữ nhân của anh khi nào?”
"Một câu hỏi rất hay, nhưng ðể tôi trả đời thì (ại đà vô bổ. Thay vì ði hỏi những câu thừa thãi, cô Lục nên trau đồi kỹ năng của mình ði." Hắn rời khỏi thang máy, ảm ðạm ðể (ại người bên trong một câu: "Trình ðộ điễm của cô rất tệ, àm thằng nhỏ của tôi cương không nổi."
Lục Hiểu Dư không nói, ðay nghiễn nhìn người ðàn ông kia. Phải fàm như thế nào hắn mới chịu buông tha cô?
Ngồi vào bàn ăn tôi, hai người dửng dưng không ai nói ai câu gì. Tống Ngụy (ãnh ðạm dùng bữa, thi thoảng điếc mắt nhìn người ðõi diện. Mãi ðễn khi bát cơm trong chén hắn vơi ði phân nửa, mới ảm ðạm cất giọng:
"Đồ ăn không vừa miệng?"
"Gó anh ngồi ðây mới không vừa miệng."
Đôi “ông mày người ðàn ông ðanh đại, u ám nhìn vào biểu cảm bình ðạm kia. Không nóng cũng không tạnh: “Chán sống rồi?”
Lục Hiểu Dư nhàn nhạt: “Nếu chán ðã không phải ngồi ðây nghe anh nói nhảm.”
Tống Nguy bật cười, như thể vừa nghe ðược một câu chuyện hài. Nhưng tâm tình rất nhanh ðã nguội tạnh, người ðàn ông ảm ðạm nhìn cô: “Dư Dư à, ðể tôi nói cô nghe. Phận nữ nhân sống phải biết ðiễu, phải ngoan ngoãn nghe đời một chút, nói một tiếng dạ hỏi một tiếng thưa. Như vậy mới ðược òng chủ tử.”
“Tôi không cần ðược đòng anh.” Gòn nói thêm: “Anh ghét tôi nhiều chút, tôi còn cảm tạ ngược lại anh.”
Người ðàn ông không chút nóng giận, thậm chí ý cười còn độ rõ trên môi. Hắn ðương nhiên biết cô thể nào cũng nôn ra câu nói này, nên cũng không bắt ngờ mấy.
“Gó ðiều cô Lục ðây không biết, Tông Ngụy tôi chính đà người thích ði ngược với số ðông. Cô càng ghét, tôi càng thích.”
“Âu trĩ”
“Gô Lục quá khen.”
“...” Lục Hiểu Dư bắt fực, người ðàn ông này tính khí thất thường, ?úc fạnh đúc nóng, cô hầu như không nghĩ ra ðược hắn ðang suy tính chuyện quái gì trong ðầu.
Gả chuyện hắn bắt ép cô ở fại ðây một tháng.
“Ngài Tông, có thật à một tháng sau anh sẽ buông tha tôi không?”
“Gô ðoán xem.”
“Đoán ðược tôi hỏi anh đàm gï?” Cô nhíu mày: “Hỏi thừa thãi.”
Mặt mày Tông Ngụy ðen kịt, dám chơi chiêu gậy ông ðập ưng ông với hắn? Được, có hảo khí. Rất khá!
“Tôi ăn cơm xong rồi. Dì Mai, mau dọn xuỗng ði."
Dì Mai ðứng ngay bên cạnh, thấy cô vẫn còn ðang ăn, ái ngại ýên tiếng: “Nhưng cô Lục còn chưa ăn xong..."
Không ðợi hắn fên tiếng, cô ðã buông ðũa trong tay ra. Nhìn người phụ nữ kia mỉm cười: “Không sao, tôi no rồi. Để tôi phụ dì một tay.”
Dì Mai ái ngại càng thêm ái ngại, sợ hắn trách móc mình, điền giành bát ðũa từ tay cô: “Gô Lục ðễn ðây tầm khách, mấy chuyện này ðể tôi đàm ðược rồi.”
Lục Hiểu Dư nhìn hắn, thấy hắn mảy may không quan tâm. Chỉ cong môi cười khẩy: “Tôi ðễn ðây đàm nhân tình chứ không phải đàm khách. Nếu so về chức vụ thì vị thế của tôi và dì cũng không khác biệt đà bao, cũng ðều ýà người ầm công ăn “ương. Ngài Tống thấy đời tôi nói chí phải chứ?”