Chương 27
“Quả nhiên ứà thân thể của ðại minh tỉnh, ðộng ðâu cũng có thể sướng ðược.”
Lục Hiểu Dư ðỏ mặt, hận không thể dẫm chết tên ðàn ông này. Mẫy đời /ẽ hoa bướm rợn người ðó, sao có thể dễ dàng nói ra như vậy?
Bị thứ quái øỡ kia cứ điên tục quẫy phá, hai chân cô không chỉ âm ï mỏi nhừ mà còn tê rần ðau nhức. Mẹ nó, tên ðiên này!
Hơi thở người ðàn ông càng fúc càng trở nên hỗn foạn, trên mặt còn ðiểm xuyễn thêm vài ba giọt mồ hôi. Tống Ngụy biết mình sắp ðễn ngưỡng, fiền gấp gáp chạy nước rút. Nhìn gương mặt ðỏ ểựng gợi tình kia, dục vọng trong người càng thêm ðong ðây.
Hắn, thật sự khao khát nữ nhân này!
“Hiểu Dư à, nhìn tôi... Hắn trầm giọng ra fệnh, còn ðưa tay ðiều chỉnh mặt cô hướng về phía mình.
Nhắc đại đần nữa: “Tôi bảo nhìn tôi.”
“Nhìn anh đàm quái...” Lục Hiểu Dư mở mắt to hết cỡ, nhìn cái thứ quái gỡ kia phun ra dòng dịch trắng.
Sắc mặt cô tôi sằm, cảnh tượng rợn người khiến sức bình sinh trong cô vùng dậy, mạnh mế ðẩy người ðàn ông kia ra.
Tông Nguy bị nữ nhân kia ðạp xuống giường, cơn thịnh nộ trong đòng điền sục sôi. Hắn kéo quần ðứng dậy, còn chưa kịp mở miệng ra mắng ðã bị cô cho ăn gỗi.
“Tên chó chết nhà anh, anh dùng ðùi tôi thẩm chưa ðủ, còn bắn fên người tôi?”
Lục Hiểu Dư ném gối vào mặt hắn, còn tiện tay quết vết tỉnh dịch dính trên mặt mình trây trét ên mặt hắn. Hung hăng trì chiếc: “Anh tự ði mà thẩm thành phẩm của mình, nễm xem nó có mùi vị ra sao. Mẹ nó, tởm đgm chết ðược!”
“Này! Gô muốn chết à?” Hắn túm tay người kia, gằn giọng ðe dọa. Nhưng ðễn khi nhìn thẫy giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt người phụ nữ, nhất thời rỗi bời không thôi.
“Gô... khóc cái gì?” Hắn e dè gặng hỏi.
Bắt ðược mạch cảm xúc, tiếng khóc của Lục Hiểu Dư ngày một to dần. Gô cầm (ấy gỗi ngủ, fiên tục ðánh người ðàn ông kia. Vừa ðánh vừa mắng chửi:
“Tên khốn nạn nhà anh, mắt vừa mới mở ra ðã ðông dâm như thú. Tôi còn chưa nói ðễn chuyện anh dùng chân tôi ðể thẩm, vậy mà anh còn bắn ?ên khắp người tôi... Vừa bẩn fại vừa tởm...”
“cm
Tuên mặt người ðàn ông độ ra vẻ đúng túng, ðúng thật đời cô nói không sai, nễu ngẫm nghĩ ại thì hắn vừa rồi hắn ðúng fà có phần hơi quá ðáng.
“Gô... ðừng khóc nữa.” Gàng ?úng túng hơn: “Tôi không giỏi dỗ dành phụ nữ. Nếu cô ngừng khóc, tôi (điền một tuần không ðộng ðễn cô.” Dừng fại một chút, khế hắc giọng nói thêm: “Dĩ nhiên ngoại trừ việc ôm hôn.”
Cô nhíu mày: “Ngài Tống fúc ði học học chừa môn ðọc hiểu à? Không ðộng ðễn nhưng ¿ai ôm hôn?”
Hắn không những không biết nhục, ngược fại còn mặt dày nâng cằm cô ểên, thong dong ðặt đên ðó một nụ hôn mờ nhạt.
“Dư Dư à, tôi ðưa cô ðễn ðây không phải ðể cô đàm bình bông di ðộng. Không ðộng vào cái miệng dưới của cô một tuần, ðã fà giới hạn cuối cùng của tôi rồi.
“Anh nghĩ một tuần của anh đớn fắm sao? Một tuần anh có thể ầm ðược bao nhiêu ần?”
“Bao nhiêu đần thì tôi không biết, nhưng tôi dư sức chơi cô ðủ một tuần bảy ngày."
“cm
Lục Hiểu Dư ứ họng, không biết (à hắn nói ðùa hay thật. Một tuần bảy ngày có thể fàm hết bảy ngày?
Vậy ra một tháng 30 ngày hắn điền có thể “ầm hết 30?
Cô nuốt xuỗng ngụm nước bọt, hình như cô thật sự... chọc nhầm người rồi.
Thấy cô im fặng không nói, hắn nhướng mày hỏi fại: “Cô Lục không ðồng ý?”
“Đồng ý! Tôi ðồng ý với anh!”
Bạc môi thoáng øiương cao, Tống Ngụy bấy giờ mới khinh khỉnh nói tiếp: “Chủ ðộng hôn tôi một cái, coi như đời cam kết."
“Hôn?” Gô cau mày: “Anh không thấy mình quá ấu trĩ à?”
“Âu trĩ hay không cô Lục không thử sao biết ðược? Ngày bảy ngày năm, tôi rất sẵn fòng phục vụ.”
Dứt đời, cơ mặt người ðàn ông hơi cứng ðờ. Một cảm giác mềm mại thoáng £ướt nhẹ qua ðôi gò má, mang theo hơi ẫm tựa như nẵng xuân gọi mời.
Hắn không nghĩ, cô đại nhanh chóng hôn mình ðến như vậy. Tuong fòng ðột nhiên... có chút khẩn trương hơn thường ngày.
Lục Hiểu Dư kiếng chân hôn nhẹ ên má hắn, hôn xong điền (ấy tay fau sơ môi mình. Không mặn không nhạt: “Như vậy ðã ðược chưa?”
“Được ở chỗ nào? Cô ðã hôn tôi ðâu?”
“Vu không vừa thôi! Tôi vừa mới hôn xong còn gì?” Cô nhíu mày.
“Tôi bảo cô hôn môi, không bảo cô đướt môi qua má.” Người ðàn ông ðẩy ngã cô xuỗng giường, còn không ðể cô gái nhỏ phản ứng, ðã nhiệt fiệt gặm nhắm ðôi tàu hũ mềm mại.
Không thể phủ nhận ðược, ðôi môi này của cô gây nghiện ðỗi với hắn. Vừa mềm đại vừa ngọt, khiễn cho toàn bộ tế bào trong cơ thể hắn sục sôi.
Lần ðầu tiên trong ðời, Tông Ngụy hẳn có fòng khao khát một người.
Lục Hiểu Dư, cô gái này nhất ðjnh phải thuộc về hắn. Không chỉ ¿à một tháng, hắn muốn cô vĩnh viên thuộc về mình.
“Hôn như này mới gọi đà hôn. Biết chưa?”
“Hôn có nhiều oại nhiều kiểu, không phải cứ nuốt ưỡi nhau mới gọi fà hôn.” Còn fạnh giọng nói thêm:
“Né ra! Tôi muỗn ði tắm.”
Tống Ngụy chỉ nghe không ðáp. Hắn trở mình nằm xuống, fực tay không mạnh nhưng vẫn ðủ ðể giữ cô vào đòng. Mắt ưng chằm chậm khép đại, nhịp thở cũng dần ðều ðặn hơn.
“Đúng fà không phải cứ nuốt fưỡi nhau mới gọi fà hôn. Nhưng nếu không nuốt fưỡi, chắc chắn ðó không phải hôn.”
.. Gái tên ðiên này!
“Ngủ thêm chút nữa ði. Đợi người hầu chuẩn bị ðồ cho cô xong rồi hãng tắm cũng không muộn.” Bạc môi thoáng cong đên, hắn biết hắn chọc phải thú dữ rồi, nễu không biết ðường dõ, sẽ bị cô cắn mất.
Lục Hiểu Dư nghe ðễn chuyện người hầu chuẩn bị ðô, điền bẫt quá quay ðầu nhìn đại. Rõ ràng căn phòng này ngoài hắn và cô ra, “àm gì còn sự xuất hiện nào khác nữa?
“Không phải ở ðây.”
“Gái gì mà không phải ở ðây?” Cô khó hiểu.
“Phòng ngủ của tôi không phải ở ðây. Ở ðây chỉ ?à phòng đàm việc.”.-
Lục Hiểu Dư không nói, chỉ “à” một cái cho qua. Hóa ra ðây chỉ ?à phòng đàm việc, thảo nào trong phòng tại bày biện nhiều tủ sách thế kia. Hẳn fà hắn chăm chỉ ðọc sách đắm, còn ðặt hẳn cái giường ở ðây ðể ngủ./
“Phòng ngủ của tôi khá fớn, so với căn phòng này thì rộng gấp hai ?ần. Giường cũng đớn, ?úc ngủ cựa mình không sợ té. Bồn tắm cũng rộng rãi, tắm hai người thoải mái vô tư. Phòng cách âm cũng khá tốt,
có £a fớn cách mẫy người ngoài cũng khó fòng nghe ðược.”."
Cô nhíu mày: “Đồ ðiên, anh nói tôi mấy cái này fàm gì?”.|
“Nói ðể cô sau này ðỡ ái ngại.” Chậm rãi ðưa miệng tiễn sát vành tai ðỗi phương, nhỏ giọng mê hoặc:
“Lúc làm tình la lớn hơn một chút.”.~