“Trông tôi giống người muốn nghe cô giải thích?”
Lục Hiểu Dư không nói, môi mỏng chỉ yếu ớt cong lên cười. Phải rồi, làm gì có ai muốn nghe cô giải thích. Bọn họ vốn dĩ, chỉ xem cô như rác như rưởi.
“Ức!!!” Hai mắt cô mở to hết cỡ, gấp gãy kêu lên trong ngỡ ngàng. Đau quá, hắn cứ thô bạo như vậy… cô thật sự không thể chống cự được.
Dưới sự cuồng loạn của người đàn ông, cô không khác gì một con cúp bế bị hỏng, mặc cho hắn vào ra liên tục.
Bàn tay Tống Ngụy giữ chặt lấy thắt eo cô, thô bạo luân phiên chuyển động. Bên trong cô gái này quả thật rất có sức hấp dẫn, khiến hắn mê muội rơi vào vòng mê luyến, tuyệt nhiên không thể nào dứt ra được.
Thuốc kích dục trong người ngày càng bộc phát dữ dội, hắn ngoài việc phóng thích sự cuồng dã của mình ra, cũng không biết phải làm thêm thứ gì. Hắn mặc kệ tiếng khóc lóc của người dưới thân, vẫn ngang nhiên chuyển động không ngừng. Tống Ngụy hắn bỏ tiền ra mua cô để giải tỏa dục vọng, không phải mua cô về để nâng niu như trứng như hoa.
“Chậm… có thể chậm lại không? Cơ thể tôi… đau quá… ah… Xin ngài… đừng mà…” Từ bên dưới truyền lên một cảm giác khác lạ bất thường, Lục Hiểu Dư chỉ biết bây giờ cơ thể cô đang rất khó chịu, muốn hắn rủ lòng thương xót rời khỏi bên trong mình. Nếu hắn cứ tiếp tục vận động như vậy… cô chết mất.
“Ngậm miệng. Tôi mua cô về không phải để nghe cô khóc lóc van xin.”
Hốc mắt cô ửng đỏ, cắn răng chịu đựng đến độ môi dưới suýt chút bật máu. Hai tay cô bấu chặt lấy tấm ga giường, nhất quyết không thể bản thân phát ra mấy thanh âm dâm loạn.
Cổ họng nam nhân khẽ khàng phát ra thứ âm thanh khản đục, trên mặt lộ rõ thỏa mãn. Hắn dùng lực thay đổi tư thế người dưới thân, để tấm lưng trần hướng thẳng vào mắt mình. Hắn không muốn nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác như thể bản thân vừa mới gây ra tội ác tày trời.
Tống Ngụy đặt tay mình lên sống lưng cô, mạnh mẽ ấn chặt xuống dưới. Lạnh giọng: “Nói tôi nghe xem, cái mông này đã lần đầu chĩa vào mặt bao nhiêu thằng rồi?”
“… Không chĩa vào ai… cả… Ngài… là người… đầu tiên…”
Chát.
“Tôi cho phép cô nói dối hửm?” Hắn vung tay đánh mạnh vào bờ mông căng mịn, lại vin cớ thúc mạnh vào bên trong nơi mật đạo ấm nồng.
Bị người kia tàn bạo xông vào, Lục Hiểu Dư chỉ còn nước ngậm ngùi chịu đựng. Cô cắn chặt tay mình, dù cho có bật máu cũng nhất quyết không cho bản thân mình phát ra mấy tiếng rên rỉ. Cả đời cô chưa bao giờ dám nghĩ, lần đầu tiên của mình lại trả qua trong đau đớn như vậy. Không chỉ có đau, còn có cả nhục nhã.
Gian phòng lớn toát lên vẻ trang nhã, bị cảnh tượng bỏng mắt này làm cho trở nên ám muội vô cùng. Lục Hiểu Dư bị người đàn ông liên tục đả kích, thân thể sớm đã mềm nhũn như cọng bún, mặc sức cho hắn tuỳ ý điều chỉnh đủ hình đủ dạng. Bụng dưới cứ không ngừng truyền đến cơn râm ran đau nhức, hại cô ý thức dần trở nên mơ hồ. Cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu giờ, chỉ biết người đàn ông này có ham muốn quá lớn, dù cho hắn có xuất ra bao nhiêu lần, cũng chưa hề thấy trên mặt hiện ra nét thoả mãn.
Lục Hiểu Dư bấy giờ chỉ còn lại mảnh xác vụn, cô vô lực mặc kệ hắn quấy nháo. Ánh mắt vô hồn thất thần nhìn vào khoảng mông lung. Mãi đến khi cô gần như muốn ngất lịm, bên tai mới nghe thấy tiếng gầm nhẹ từ người kia. Có điều, hắn gầm ra bao nhiêu tiếng, cô sớm đã không thể đếm nổi số lần.
Tống Ngụy chống tay xuống giường, hơi thở cũng không còn đều đặn như trước nữa. Hạ bộ bên trong cô gái kia khẽ giật giật vài cái, kỳ thật là hắn đã ra rất nhiều lần rồi mà vẫn không sao thỏa mãn được ham muốn. Anh bạn nhỏ của hắn vẫn còn cương lên đó, thậm chí còn bành trướng thêm to.
Rốt cuộc là do tác dụng của thuốc, hay là do cái miệng nhỏ này của cô quá mê người? Hai hàng lông mi hắn chậm rãi dính chụm lại, nhìn người kia nằm im không nhúc nhích, liền ảm đạm cất giọng: “Định giả chết lừa người?”
“Mau mở mắt ra cảm nhận tôi.” Tay lớn siết chặt lấy gương mặt nữ nhân kia, lạnh giọng ra lệnh: “Con mẹ nó. Tôi lệnh cô mở mắt ra cảm nhận tôi.”
Dứt lời, người đàn ông liền thúc mạnh vào bên trong cơ thể nhỏ. Một tiếng rên nhẹ được bật ra từ miệng người con gái, có điều trên gương mặt nhợt nhạt, Lục Hiểu Dư vẫn mảy may không chút động tĩnh.
Sắc mặt Tống Ngụy càng lúc càng lạnh lẽo cùng cực, hắn mặc kệ người dưới thân im ỉm như xác chết, vẫn ra sức ngông cuồng chuyển động ra vào. Hắn còn chưa thỏa mãn, sao có thể buông tha cô được?
Nhưng mà con mẹ nó, cái cơ thể chết tiệt này làm hắn muốn phát điên!
Lục Hiểu Dư trong cơn mê, dẫu vậy vẫn cảm nhận được rõ rệt cơn đau đớn. Có điều song hành cùng cơn đau, lại là một cảm giác vô cùng lạ lẫm. Ở ngay trong khoang miệng, cái thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, nó bao quanh lưỡi cô khiến lòng cô nhẹ nhõm đến lạ.