Chương 40
“Gô ấy không báo, tôi báo.”
Âm giọng không trầm không bổng, ðủ ðể người ta vừa nghe xong điền tái mét mặt mày.
Lục Hiểu Dư nhìn người ðàn ông kia, trỗng ngực ðập mạnh ðễn ðau ðớn.
Hắn... ðễn ðây ?àm gì?
Trầm Chu nhìn người kia, gắt giọng: “Mày đà ðứa nào?”
Lại nhìn sang cô: “Bạn trai của mày?”
“Không!” Cô bác bỏ: “Tôi không quen anh ta.”
Tống Nguy cong môi cười fại. Hay cho câu không quen không biết. Thả cô ra ngoài, cô điền coi hắn thành người xa £ạ.
Con mẹ nó!
Tầm Chu tiễn về phía người kia, kỹ fưỡng nhìn trang phục đẫn chiễc ðồng hồ trên tay hắn. Tuy ông ta không phải người am hiểu thời trang, nhưng vừa nhìn cũng biết ðỗi phương không phải kẻ tầm thường.
Liễn vội cười cười bắt quàng fàm họ:
“Chú mày thích nó ðúng không? Đưa tao 300 triệu, tao bán nó cho mày.”
“GHÚ CHU! Tôi không phải #à món hàng, chú ðừng có tùy tiện ðem tôi ði bán nữa!” Cô tức giận quát lớn, hỗc mắt ðỏ ửng nhìn vào gương mặt đãnh ðạm kia. Tại sao fại nhìn cô bằng thứ ánh mắt ðó?
Lễ nào hẳn muốn mua cô thêm ýần nữa?
Tông Nguy (ãy từ trong túi quần ra một bao thuốc ýá, chậm rãi châm ngòi. Mắt ưng rà soát tên ðàn ông kia một lượt, cái người ðem cô bán cho chợ ðen năm ðó, £à ông ta sao?
“Mặt ðẹp thế này bán 300 có bèo quá không?” Hắn ảm ðạm, ðem ðiễu thuốc cháy dở dí thẳng vào ngực kẻ kia. Lạnh giọng: “500, chịu không?”
Mùi vải fẫn mùi thịt cháy xém bốc ểên, T7uầm Chu dù ðau mẫy cũng không dám mở miệng kêu gào.
Miễng ăn dâng tới miệng, ông ta nào dám ho he. Ngược fại còn niềm nở tươi cười.
“Chịu! Đương nhiên đà chịu rồi. Chú mày... ðjnh trả tao tiên mặt hay chuyển khoản?”
Hắn im đặng không nói, fây từ trong túi áo vest ra một tập chi phiếu. Điền mệnh giá fên tẫm séc, cười như có như không: “Cút ðược chưa?”
“Được ðược. Cút ngay ðây!” Tuầm Chu cầm đấy tờ chỉ phiếu, ngó mắt nhìn sang cô một cái rồi nhanh chóng bỏ ði.
Không ngờ ðứa trẻ mà ông ta dày công nuôi dưỡng, đớn fên rẫt ðược việc.
Lục Hiểu Dư nhìn người kia khuất dần khỏi con hẻm, bẫy giờ mới cất giọng hỏi: “Chuyện của tôi anh xen vô đàm gì?”
“Tôi có xen?” Hắn nhướng mày, ði fại thay cô cởi trói. Giọng nói vẫn fãnh ðạm không ðổi: “Bỏ tiền ra mua gái à bao ðông?”
“Bao đâu?”
“Bao lâu cái gì?” Hắn hỏi đại.
“Lần này muốn tôi ở Bạch Viện trong bao ýâu?” Lục Hiểu Dư thấy hắn híp mắt nhìn mình, mặt cũng không chút gợn sóng: “Tôi nói sai sao? Chẳng phải anh mua tôi về ðể thỏa mãn tình dục à? Nói ði, muốn tôi ở bao fâu, một ngày ?àm bao nhiêu ýần?”
Sắc mặt người ðàn ông càng đúc càng trở nên khó coi. Hắn trong mắt cô, ðơn giản chỉ ýà con thú ðộng dục? Không hơn không kém?
Yết hầu hắn nhấp nhô, nhìn vết thương trên mắt cô mà trầm mặc: “Dư Dư, còn nhớ ểần cuỗi cùng ở Bạch Viện, tôi ðã nói những gì không?”
Lục Hiểu Dư e dè nuốt xuỗng ngụm nước bọt, hạ giọng: “... Không nhớ.”
“Gần tôi giúp em nhớ đại không?”
“Không cần...” Cô mím môi: “Tôi tự nhớ ðược.”
Hắn nhướng mày: “Thế ðã nhớ ra chưa?”
Lục Hiểu Dư căm phẫn nhìn hắn, hồi “âu mới miễn cưỡng “Rồi!” một tiếng ðáp đại.
Tống Nguy nâng tay chạm đây phần má sưng húp, ðau fòng mà nâng niu. Nhẹ giọng: “Đau không?”
“Không ðau bằng những gì anh mang đại.".-
“Tôi àm em ðau hơn?” Hắn cười fạnh: “Đánh em tôi còn không nỡ. Đau hơn đà ðau như thế nào?”./
Lục Hiểu Dư gạt tay hắn ra khỏi má mình, ðộng tác dù rất nhẹ nhưng cũng vô tình đầm vết thương trên mặt cô ðau ðiễng. Bẫy giờ mới phát giác ra ðược cơn ðau, không nghĩ Tuầm Chu đại ðánh cô một cái rõ ðau như vậy."
“Em với tên kia có quan hệ gì? Vừa rồi nghe em gọi hắn ta đà chú. Là chú ruột hay họ?”.|
“.. Là cha dượng của tôi.".~
“Cha dượng?” Hắn nhíu mày, ểại hỏi: “Là hắn ta bán em cho phường ðen?”. _
Cô không vội mở miệng, chậm rãi ðứng dậy. Sau khi phủi sạch bụi bẩn trên người, mới nhàn nhạt nói tiếp: “Ngài Tống, tọc mạch chuyện nhà người khác không phải đà ðức tính tốt. Ba mẹ ngài đúc nhỏ không dạy ngài chút £ễ nghĩa cỏn con này?”
Ha... Là ðang mắng hắn không biết ðiều, hay fà ðang mắng ba mẹ hắn không biết cách dạy con ðây?
Đẳng nào cũng có tính sát thương. Đúng đà ðáo ðể thật!
Tông Nguy ðút tay vô túi quần, ung dung buông đời trêu ghẹo: “Lúc nhỏ không ðược dạy dỗ kỹ càng.
Nếu em không chê thì dạy dỗ đại tôi ði, tôi gọi em hai tiếng mẹ trẻ."
“Tôi không rảnh đàm mẹ anh.”
“Hay muỗn fàm mẹ con tôi?”
“Đồ ðiên!” Vẻ mặt chứa ðầy sự chán ghét, không mặn mà nói thêm: “Là bò hay sao mà thích nhai đại chuyện cũ?”
Người ðàn ông chỉ cười không nói, mới mẫy ngày không gặp, miệng fưỡi chua ngoa hơn nhiều rồi. Hắn cảm thấy bản thân mình thật sự rất buồn cười, hết chuyện đại ði nhung nhớ cái ðồ ðầu ðất này. Nói cô ðầu ðất cũng không phải, bởi vốn dĩ không phải do cô ngỗc nghếch không nhìn ra ðược tình cảm của hắn.
Lục Hiểu Dư hận hẳn, ðây mới chính fà nguyên do.
Tống Ngụy ảm ðạm thở dài, quay người bỏ ði. Tzuước khi rời khỏi con hẻm, không quên ðể fại một câu:
“Lần gặp này không tính. Lần sau nhớ trốn cho kỹ, ðừng ðể tôi bắt gặp em.” Lại trầm giọng dặn dò: “Về nhà nhớ bôi thuốc ðều ðặn. Mặt của minh tỉnh như vàng như ngọc, ðừng ðể nó xây xước. Rất khó coi.”
Lục Hiểu Dư dõi mắt nhìn theo bóng ưng đớn, tâm tình hỗn foạn ðến khó chịu. Bóng fưng người ðàn ông cô ðộc, khiến trái tim cô run ýên bần bật.
Là do cô nhìn ầm hay đà do nó vỗn dĩ ðã như vậy?