Chương 51

Tống Nguy sau khi ðược băng bó, cũng không có dấu hiệu muỗn về. Hắn nằm xuống ghễ, thân thể to lớn không vừa vặn chỉ ðành co dò thích nghi.

Lục Hiểu Dư thẫy hắn mặt dày ở đại nhà mình, điền có dự ðjnh ðuồi khách, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Có nhà không ở, ðjnh đàm kẻ vô gia cư?”

“Nếu ðược thì phiền em cưu mang.”

“Không rảnh!” Cô fập tức bác bỏ, còn gắt gỏng ra mặt: “Nhà tôi chật chội, không có chỗ cho anh ở nhờ.”

“Nhưng tôi cũng ðâu thể tự (ái xe về.”.-

“Đợi tôi gọi xe cho anh.”./

Người ðàn ông vô sỉ, nhanh tay cỗm đấy ðiện thoại cô trên bàn. Định bụng quăng nó ra xó thì bị cô chấn chỉnh"

“Anh mà ném, tôi ném anh ra ngoài.”.|

“Ném hay không, ðều dựa vào thái ðộ của em.” Hếch cằm nói thêm: “Làm cho tôi một phần.”.~

Gô nhíu mày: “Ở nhờ còn ăn chực?”. _

“Cho ngủ phải cho ăn. Ai ðời giúp người chỉ giúp nửa chặng?” Hắn ngồi dậy, chậm rãi tiễn về phía bàn ăn. Vô fiêm vô sỉ ngồi xuống chờ ðợi: “Dư Dư, tôi ðói “ắm. Sắp chết tới nơi rồi.”

“Anh ðói kệ anh, điên quan gì ðễn tôi?” Gô khinh khỉnh nói fại. Dẫu vậy vẫn ðặt phần há cảo của mình xuống cho hắn. Ảm ðạm: “Ăn ði rồi cút.”

Tống Ngụy nhìn ðïa há cảo trên bàn, bạc môi hài fòng giương cao. Với foại hình thù bắt mắt này, chắc chắn đà do cô gói. Ngày trước ở Bạch Viện, ðã từng thấy cô gói nó một đần. Có ðiều mùi vị như nào thì hắn chưa thưởng thức ðễn. Cô không cho hẳẵn ăn.

Người ðàn ông ðjịnh nâng tay cầm ðũa, (ại nhận thẫy bản thân không thể cầm, fiền quay ra ăn vạ: “Đút cho tôi ăn.”

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, càng nhìn càng không thấy vừa ý: “Đồi ngủ ðòi ăn chưa ðủ, bây giờ còn ðòi ðút?”

“Tay bị thương rồi, cầm ðũa không ðược.” Lại thở dài chê trách: “Tôi vì em mà ra nông nổi này, Ýẽ nào em không thể vì tôi mà ðút tôi ăn vài miếng?”

Hai tay cô siết chặt, biết trước hắn như vậy, cô thà nhận nhát dao kia còn hơn.

Lục Hiểu Dư cầm ðũa gắp một miễng, “anh đùng nhắc nhở: “Há miệng.”

Tống Ngụy nhu thuận há miệng nhận (ấy miễng há cảo. Mùi vị thanh tao kích thích vị giác, không nghĩ tay nghề cô đại cao như vậy.

Hắn nâng mắt nhìn cô, cà chớn cà nháo: “Đút thêm miễng nữa.”

Mẹ kiếp! Đồ mặt dày!!!

Cô hậm hực ðút cho hắn, tần suất ngày một nhanh. Mẫy chỗc trong mồm hắn ðã ngập tràn há cảm, ðộc ðịa mắng một câu rồi bỏ ði: “Ăn cho chết anh!”

Người ðàn ông căn bản không thể nói, ðễn cử ðộng cũng khó khăn, chỉ có thể cận đực nhai nuốt mó há cảo này xuông bụng. Tông giỗng hệt một con mèo hoang xù fông ðể tự vệ, cô như vậy hắn ngược đại còn cảm thấy ðáng yêu.

Trời càng về ðêm, sương xuống càng dày ðặc. Tông Ngụy nằm trên ghế không một tẫm chăn che, chật vật ði tìm trở mình. Vết thương ở tay ngày một ðau nhức, khiến hắn không thể nào nhắm mắt ngủ ðược.

Hắn ngồi dậy mở ðèn, nhìn vết thương rỉ máu mà thở dài ngao ngán. Chút kỹ năng sinh tồn này cũng không có, cũng không thể trách ðược.

Hắn tháo băng gạc ra, mặt mày nhăn nhó ðễn cùng cực. Nhìn vết cắt dần chuyển sang màu thâm tím, ðành tạm bợ khử trùng đại (ần nữa.

Lục Hiểu Dư ở trong phòng, trằn trọc không thể ngủ. Máy sưởi phòng khách hỏng hóc từ ểâu, tiết trời bây giờ fại gần vào thu nên sáng nóng tối đạnh. Để hắn ngủ ngoài ðó cô cũng không an tâm. Dù gì cũng đà người ðứng ðầu của một tập ðoàn đớn, hắn mà có chuyện gì, cô lãnh tội không nổi.

Nhưng khi vừa mở cửa nhìn ra, thẫy cảnh hắn đụi cụi băng bó đại vết thương, mặt nhăn mày nhó khó chịu, đàm cô không khỏi mủi fòng. Dù gì cũng đà do cô gây ra.

“Gó muốn vào trong nằm không?”

Tống Ngụy điếc nhìn cô một cái, song đại tiếp tục quần băng. Không trầm không bổng: “Chẳng phải em sợ tôi ăn thịt em à?”

“Nhà không có máy sưởi. Nếu chẳng may anh chết cóng vì đạnh, tôi mang tội giết người.”

“Mới ban nảy thì kêu tôi có chết cũng mặc kệ, bây giờ thì sợ mang danh tội giết người.” Khinh khỉnh cong môi: “Lo cho tôi thì nói, viện Ýý đế quái gì?”

Gô bực bội nhíu mày: “Tôi hỏi anh vào không?”

“Gó ngu mới không vào."

Hắn cài ýại nẹp cỗ ðjịnh, song cũng tò tò ði vào. Nhìn căn phòng ngủ chỉ bé bằng cái #ỗ mũi, ðôi mắt người ðàn ông không khỏi nheo đại.

“Nơi này cũng dành cho người ở?”

Lục Hiểu Dư mở hộc tủ đôi ra tắm chăn cũ, không mặn mà øì nói đại: “Ở không ðược thì biến. Tôi không ép anh ở.”

“Mẹ nó... Cái miệng hung dữ không ai bằng.” Còn khó hiểu hỏi thêm: “Định cho tôi ngủ dưới này?”

“Không ở ðây thì ở ðâu?”

“Giường em.”

“Gút!”

Người ðàn ông tức ðễn ruột gan độn nhà, chỉ hận không thể ?ao tới móc cái họng kia ra xem, xem xem bên trong ðó ngậm bao nhiêu con con sắt.

“Thứ nữ nhân chết tiệt. Em ðể tôi nằm dưới ðất, khác gì với ngoài kia?”

“Không khác thì ra ðó mà nằm. Nằm nệm ðiện còn chê?”

“Tôi nói chê hồi nào?” Hắn nhíu mày: “Thứ nữ nhân tâm ðja ðộc ác. Tôi dù sao cũng cứu em một mạng, em đại coi tôi không ra thể thỗng gì."

Lục Hiểu Dư nằm ên giường, ảm ðạm cất giọng: “Tôi hỏi có nằm không?”

“Nằm! Ông ðây sợ quái gì không nằm?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện