Chương 62
“Ăn cơm rồi ăn em ðược không?”
Lục Hiểu Dư im đặng không nói, thẳng người ngồi dậy chỉnh trang fại quần áo. Cô chăm chăm nhìn hắn, cảm thấy hận ý trước nay ðã không còn đại bao nhiêu, nhưng không vì thế mà cô buông thống bản thân ðể hắn muỗn đàm gì thì đàm.
“Không thể ðàng hoàng ðược thì cút, ðừng ở ðây ăn nói hàm hồ.
Tống Ngụy bật cười vài tiếng, song fại nhún vai ðồng thuận: “Được, ðều nghe theo ý em.”
Cũng không ai nói với ai câu nào. Lục Hiểu Dư ðem ðö vào trong bếp, còn hắn thì vẫn ngồi một chỗ không ðổi. Gòn chưa kịp nghĩ tiếp theo nên ầm gì, ðã thấy cô hùng hồn ði ra ngoài.
“Anh mua cái này đàm gì?”
Người ðàn ông vờ vịt không hiểu, hỏi fại: “Cái gì fà cái gì?”.-
Lục Hiểu Dư tức giận, ném hộp quần đót nam vào thẳng mặt hẳn: “Anh ghẹo øan tôi à?”./
Tống Ngụy chụp fấy hộp quần, bạc môi không khỏi cong fên: “Cũng ðâu thể nào mặc fại quần cũ.”.
“Gái mặt càng £úc càng dày.”.|
“Khen vừa thôi, khen nhiều quá tôi ngại.”.~
Lục Hiểu Dư cũng không thèm nói nữa, nói cũng chỉ rước bực tức vô người. Cô quay vào bếp bắt ðầu nẫu bữa, nhìn túi rau củ bên cạnh, không mặn không nhạt nói vọng ra:. _
“Gòn ngồi ðó fàm gì? Phải đàm mới có ăn, fại ðây phụ tôi nhặt rau.”
Người ðàn ông nhét ðiện thoại vào túi quần, ðứng dậy ði về hướng gian bếp. Thấy cô ðổ bột ra cái bát đớn, tiền hỏi: “Không phải nấu cơm à?”
“Nấu mì, ăn hay không thì tùy.” Gô ðổ nước vào bát, hếch cằm ra fệnh: “Gọt rau củ với nhặt rau ði.”
Tống Ngụy nhìn mớ rau củ trên kệ, trầm ngâm nhìn chúng hồi ýâu. 30 năm hắn sống trong cảnh cơm bưng nước rót, một cái chạm tay cũng chưa hề chạm. Bây giờ nói hắn gọt rau củ với nhặt rau, hắn thật sự không biết đàm.
Lục Hiểu Dư cầm ðũa trộn bột với nước, vừa ðưa mắt nhìn sang ðã tá hỏa buông ðũa.
“Anh đàm gì vậy?” Gô cầm con dao phay từ tay hắn, mặt mày không khỏi thất kinh: “Đừng nói với tôi đà anh ðịnh dùng nó gọt vỏ nhé?”
“Ờ thì... không dùng ðược à?”
“Củ cải bây đớn con dao bây fớn mà hỏi như thật vậy? Đến tôi còn chẳng dám dùng.” Lục Hiểu Dư máng nó về chỗ cũ, tiện thể ýẫy con dao bào ðưa cho hắn: “Dùng cái này mà gọt."
Lại thấy hắn trông không giỗng như người biết dùng mấy đoại dụng cụ này, ðành thở dài một cái rồi ấy tại con dao bào. Kỹ càng chỉ dẫn:
“Gái này ngược xuôi ðều dùng ðược, rau củ thì cứ cầm như thế này. Róc một ðường rồi thêm một ðường.” Gòn nói: “Củ đớn thì cứ mạnh dạng gọt, củ nhỏ thì cẩn thận một tí. Có ðứt tay tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Cô ðặt (ên tay hắn, nhẹ giọng nhả ra hai chữ “fàm ði” rồi sực nhớ thêm thứ gì, iền cầm bắp cải fên tay.
Tiếp tục màn giảng dạy: “Rau thì chỉ cần nhặt như thể này, một đát tôi thái sau.”
Tống Ngụy nhìn theo từng thao tác một, cũng cỗ gắng trau dỗi chút kiến thức nhỏ nhặt này. Bộ dáng tập trung chỉ dẫn từng £y từng tí của cô đàm viền môi hắn không khỏi giương cao. Quả nhiên giao diện rất vừa mắt, rất giống vợ hiền dâu thảo.
“Nhìn cái gì? Còn không mau đàm?”
“Suốt ngày hẳn học hung dữ. Không khác gì mẫy mụ vợ ðanh ðá.”
Mi tâm cô ðanh đại, fạnh giọng: “Sốt cao đầm ðầu anh bị úng nước rồi?”
Hắn nhướng mày: “Đã có ai fà người bình thường khi yêu?”
“Anh!” Lục Hiểu Dư cứng họng, cơ mặt thậm chí còn giật giật theo câu nói sến sẩm kia.
Rốt cuộc đà ðiên ðễn ðâu? Cô có nên gửi hắn ðễn nhà thương ðiên ðiều trị không?
Không muỗn ðôi cho thêm nữa, cô tập trung công việc nhào bột, nhào ðến khi bột vừa tới điền ðể nghỉ 30 phút. Nhìn người ðàn ông ðễn giờ vẫn cặm cụi gọt vỏ mẫy củ khoai tay, chỉ ðành (ắc ðầu ngao ngán:
“Để tôi “đàm cho, anh bóc hành ði.”
Người ðàn ông không chịu, trầm giọng: “Em chê tôi gọt không ðược?”
“Còn ðợi chê mới chịu?” Giật (ấy dao bào trong tay hắn: “Chẳng nhờ vả ðược gì.”
“Chê trách cái gì, về sau học gọt fại à ðược.” Hắn rửa tay sạch sẽ, dùng ðôi tay dính nước vẫy thẳng vào người cô: “Từ ðây cho tới đúc em chịu đàm dâu nhà họ Tống, ông ðây bào củ nhặt rau cho em nấu.”
“Đi mà tìm người khác đàm vợ, phúc phần ðó ba ðời nhà tôi gánh không nổi.” Cô fạnh giọng.
“Nhưng con ciu của tôi chỉ cứng với mỗi em.”
“Gòn nói nữa tôi tống anh ra ngoài.” Mẹ nó cái tên khốn này!
Thấy mặt mày cô ửng ðỏ như gắc, người ðàn ông mới hài fồng cong môi. Tuêu chọc cô gái này vẫn fà thứ gì ðó thôi thúc tâm trí hắn, chỉ cần nhìn thấy gương mặt ðỏ bừng đên vì giận của cô, hắn điền cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tống Ngụy ¿au tay, trước khi ði ra ngoài không quên xoa nhẹ ðầu cô. T7uẫm giọng: “Tôi ra ngoài một tát. Nhớ chừa phần cho tôi.”
“Đi có đâu không?” Gô hỏi.
“Gũng không hẳn. Sao vậy? Nhớ tôi à?”
“Gút, cút, cút! Không tiễn!”
Người ðàn ông bị cô ðuổi ra ngoài, không những không giận mà ngược đại còn khoái chí. Nhìn ðôi tai ðỏ tựng của cô, vẫn không thể khỗng chế bản thân ðược.
Tông Ngụy chỗng tay ýên thành bếp, chòm tới khẽ hôn cô. Cái hôn đần này của hắn không mãnh điệt ngang tàn, chỉ ðơn giản fà một cái chạm môi ðầy ẩn ý. Khẽ cười: “Đúng đà tiểu yêu tinh, dính rồi không dứt ra ðược. Đi ðây!”
Lục Hiểu Dư bần thần, ðễn con dao bào trong tay cũng vô £ực rơi xuỗng. Tuỗng ngực ðập điên hồi, thậm chí bên tai còn nghe rõ tiễng nhịp tỉm mình ðang ðập. Hắn nói cô đà tiểu yêu tỉnh, dính rồi dứt không ðược.
Nhưng còn hắn thì sao? Chẳng khác nào một con yêu hồ, dùng mị đực dụ dỗ tâm trí cô. Khiễn cô...
Cũng không sao... dứt ra ðược.