Chương 67: H
“Anh bị yếu sinh Éý sao?”
Người ðàn ông nghe bị câu nói kia tát thẳng fòng tự trọng, nhất thời chắn ðộng cả kinh. Hắn cũng một thời oai phong fẫãm điệt, bây giờ fại bị cô coi fà ðồ yêu sinh #ý?
Tống Ngụy mặt mày ðen kịt, trầm giọng: “Em chê tôi yêu sinh 6ý?”
“Nếu không thì fà gì? Chưa ðầy ba phút ðã muỗn bắn?”
Sắc mặt hắn càng đúc càng nhăn nhúm khó coi, cái gì mà chưa ðây ba phút ðã bắn?
“Dám cá cược với tôi không?”
Gô nhíu mày: “Cược cái gì?”
“Cho em mười phút, nếu tôi xuất ra fiễn tha cho em ểần này. Nếu quá mười phút thì ðêm nay em mất ngủ."
Lục Hiểu Dư khựng đại, vỗn dĩ ðêm nay cô ðã sẵn sàng cho ýần quan hệ này, nhưng nếu hắn ðã nói vậy, thôi thì cũng thuận theo. Cô cũng muốn xem xem, hẳn có thể chịu ðựng ðược bao nhiêu phút.
“Được, thành giao.”
Dứt đời cô cúi ðầu ðưa fưỡi chạm vào nơi vòm ngực, bắt ðầu hé miệng ngậm (ấy phần nhũ hoa tối màu.
Cô không có nhiều kinh nghiệm giường chiễu, ngoài mấy trò học “õm ðược từ hắn, cũng không biết “làm gì hơn. Hắn từng điễm cô như nào, bây giờ cô trả bài fại hắn y vậy.
Người ðàn ông chỗng tay fên giường, ngửa ðầu cảm nhận cơn khoái cảm. Đầu đưỡi cô ði từng ðường rõ
ràng trên da thịt hẳn, £ại cộng thêm từng cái khẩy tay ðầy ma mị. Tống Nguy thật tâm không chịu ðược, như này thì quả đà sướng quá thể rồi.
“Dư Dư à... ðừng có vọc vò mãi một chỗ. Động... ðông thêm ở ðây nữa..." Hắn cầm tay cô ðặt xuỗng dưới, nơi mà niềm kiêu hãnh của hắn ðang run rẩy từng hồi. Khàn giọng: “Đứa trẻ này cũng cần em yêu thương..."
Lục Hiểu Dư tay nắm (ây nam căn, miệng vẫn hành sự khiêu khích. Đến khi đồng ngực hắn phập phồng quá thể, mới chịu buông bỏ ðầu ngực căng trướng.
Nhìn vào gương mặt nhuỗm ðầy màu sắc dục, môi mỏng không khỏi giương cao: “Thèm khát đắm rồi ðúng không? Muốn bắn rồi ðúng không?”
“Em ðừng có khinh thường, sức chịu ðựng của ông ðây... Ức... Mẹ nó!”
Nửa thân dưới giật mạnh, cái tuốt vừa rồi của cô như muốn ðoạt nửa cái mạng của hắn. Tông Ngụy siết chặt ga giường, hổn hễn thở từng hơi. Vỗn dĩ con người hắn không có tính dục, dục vọng ðối với hắn mà nói, không khác gì cộng rơm ngọn cỏ.
Gó ðiều hắn ở trước mặt cô, hệt như cá gặp nước, cứ không ngừng nổi cơn ham muốn.
Lục Hiểu Dư ðều ðặn vuốt ãy nam căn, thứ gậy to tướng trong tay cô ngày một bành trướng sưng to.
Cô ðễn cũng vẫn không hiểu, tại sao trên ðời đại sản sinh ra thứ quái dị thế này.
“Mỗi ngày ðều mang vác cái thứ tổng ngồng này, anh không thẫy mệt hả?”
“Dị bẩm trời cho không phải ai cũng có. Quả cam hai tú này ðỗ em tìm ra ðược trái thứ hai.” Cầm (ấy tay cô, tiếp tục hành sự: “Tuốt thêm mấy cái nữa, ðừng nhanh cũng ðừng chậm.”
Mi mày cô giật giật, hắn coi cô ýà cái máy thẩm của hắn chắc?.-
Cô siết chặt nam căn, cư nhiên tuốt mạnh một cái cho bỏ ghét. Nào ngờ ðỗi phương phản ứng quá kịch tiệt, tàm cô nhất thời úng túng:./
"Anh... àm anh ðau à? Xin đỗi, vừa rồi tôi có hơi đỡ tay... Ách!!!"*
Tống Nguy vật ngã cô xuỗng giường, sắc mặt hắn bây giờ không khác øì thú dữ, hung tợn trần đột quần cô ra.
Lục Hiểu Dư nhất thời kích ðộng, đắp bắp nhìn hẵn: "Còn... còn chưa hết mười phút...".~
"Mẹ nó! Ông ðây bị em chơi muốn thân tàn ma dại, bây giờ mà không vào, sợ rằng sẽ făn ðùng ra chết.".
"Tôi không muốn đàm ma vác cái fòng thòng này ði dọa người." Hắn nắm giữ chân cô, gẳn giọng: "Nằm yên ðể tôi ðâm."
“Gượm, gượm ðã! Từ, anh từ từ nghe tôi... A!!!” Lồng ngực cô ưỡn ứên, cơ hồ không thể chịu ðựng ðược sự căng tức phía dưới. Hai mắt ðỏ ửng, còn chưa kịp ðịnh thần ðã cảm nhận ðược từng hồi chuyển ðộng của người kia.
Gái gì mà ðể em tùy quyền quyết ðjnh? Cái gì giao kèo mà mười phút?
Bà mã nó! Gô ngu mới tin hẳn!
Tống Nguy ðiên cuỗng ra vào nơi mật ðaạo, ðây mới chính ?à foại cảm giác mà hắn cần. Vừa rồi chỉ có thỗng khổ, như muỗn ðày ðoạt thằng nhỏ hẳn.
Chát!
Người ðàn ông khựng đại, cái tắt to rõ đàm tâm tình hắn biễn ðổi. Nhíu mày nhìn người kia: “Lục Hiểu Dư, em dám ðánh tôi?”
“Thứ nghiệt chủng nhà anh, không ðánh thì phí!” Cô tức giận, muốn ðạp hẳn ra nhưng bất thành. Chỉ có thể tức tưởi chửi mắng: “Đồ chó chết! Miệng thì kêu tôi tùy quyền quyết ðjnh... Mẹ nó! Gái chân giữa của anh coi có giỗng loài súc sinh không?”
Lới trách mắng của cô như cảnh tỉnh đý trí, Tông Ngụy nhận thức bản thân mình quá phận, vội ðỡ cô nằm dậy.
Nào có ngờ tư thể ám muội này càng àm hắn ðâm sâu hơn, cuỗng cuồng dỗ ngọt:
“Dư Dư ngoan, fà tôi súc sinh, ýà tôi cằm thú. Đừng khóc, ðừng khóc nữa...” Hắn nâng tay cô gái nhỏ, khế khàng hôn vào đòng bàn tay cô: “Tay có ðau không?”
“Định chơi chiêu “ạc mềm buộc chặt?”
“Buộc ðược em cả ðời, dù có đà khóc đóc van xin, tôi cũng không ngại thử.”
Lục Hiểu Dư nhìn hắn, câu mắng chửi cũng không còn trọng fượng: “Anh sống mà không có fiêm sỉ à?”
“Liêm sỉ tôi có, nhưng không dùng với em.”
“.. Đồ mặt dày!”
“Không có việc gì khó, chỉ sợ mặt không dày."