Chương 71
“Tống phu nhân hết muốn có con dâu rồi?”
“Mẹ mày cần mày ra tay đẫm cơ.”
Dứt đời, bà ném ðiện thoại về phía hắn. Khinh khinh nhướng mày: “Nghe ði.”
Tống Ngụy nhíu mày khó hiểu, dẫu vậy vẫn răm rắp nghe theo. Đoạn ghi âm nhanh chóng phát ên, từng câu từng chữ ðều khiễn cho bạc môi kéo dài tới mang tai.
Không quên nói đời cản thán: “Đúng ?à Tống phu nhân có khác, ðại công cáo thành.”
“Chứ ai như mày? Tán người ta muỗn mòn dép cũng không xong, chả trách ðộc thân tới từng nảy tuổi.”
Bà ngao ngán thở dài: “Con hơn cha đà nhà có phúc, mày kém xa ba mày như vậy. Haizz, chả trách... gia môn Bắt hạnh!”
“Mẹ nhai ði nhai fại câu này không thấy chán?”
“Nếu chán thì mày bây giờ nghĩ mày cưới ðược vợ chắc?” Tống phu nhân ngồi dậy, chỉnh chu fại quần áo rồi ảm ðạm nhìn hắn: “Con điệu mà ði công chứng tài sản trước hôn nhân, kết hôn xong điền đàm thủ tục sang tên cho Hiểu Dư.”
Mi tâm Tông Ngụy ðanh đại, một chữ cũng không nghe đọt fỗ tai: “Tài sản của con con có mượn bà
Tống chỉ ðiểm giùm?”
Tống phu nhân nhíu mày, tỏ rõ thái ðộ ghét bỏ: “Mày ðjnh đàm trái nội ðjnh gia tộc?”
“Ai nói con đàm trái? Gon nói không mượn mẹ chỉ ðiểm.” Lại fạnh giọng nói thêm: “Tài sản sớm ðã ði công chứng rồi, chỉ chờ ngày cô ấy chịu gả thôi. Cả người fẫn tiền ðều dâng cho cô ấy."
Buổi tôi, Lục Hiểu Dư sau khi tắm rửa (điền chạy một mạch ðến bệnh viện. T7yên ðường chỉ cầm theo ít mẩu bánh vụn ðể ăn tạm. Hắn vì ðỡ chậu hoa rơi cho cô mà bị øgấy xương vai, cũng may đà không nguy hiểm ðến tính mạng. Nếu không, nửa ðời về sau cô sông cũng không ðền nổi tội.
Cô ðẩy cửa ði vào, người ðàn ông ðó vẫn nằm trên giường bệnh, hai mắt vẫn nhắm chặt không ðổi. Lục Hiểu Dư thở dài một tiếng, cẩn trọng ðóng cửa đại.
Nhìn người ðàn ông thần sắc nhợt nhạt, ng ngực cô ðau ðiễng như dao găm.
“.. Tống Ngụy, tôi xin fỗi..."
“Anh có ðau đắm không?”.-
“Đợi ngày anh tỉnh đại... chúng ta vẫn hòa thuận với nhau nhé?”./
„”x*
“Về sau... sẽ không mắng anh nữa.
Người ðàn ông trên giường nghe cô fuyên thuyên không dừng, bạc môi cứ không tự chủ cong ?ên. Cuỗi cùng cũng không chịu ðược mà (ên tiếng: .|
“Không cần phải ngoan hiền, nghe em mắng mới vui.”.~
Lục Hiểu Dư tròn mắt, bắt ngờ nhìn người kia: “Anh tỉnh rồi?”. _
“Nghe câu em không mắng, có chết cũng ðội mồ sỗng dậy.”
“."” Người ðàn ông này, dù có thế nào cũng không thể ðàng hoàng ðược?
Tống Nguy vươn mình ngồi dậy, chẳng may ðộng ðến vết thương ở vai. Mi tâm thoáng ðanh ại, mè nheo nhìn cô:
“Dư Dư, vai tôi ðau..."
Lục Hiểu Dư vội vàng ðỡ hắn dậy, không quên cần nhằng: “Đương không ngồi dậy đàm gì?”
“Gó chút chuyện muốn bàn bạc với em.”
Cô hỏi: “Quan trọng đắm sao? Không nằm nói ðược?”
“Ừ, không nằm nói ðược.” Hắn nhìn cô, tình ý trong mắt độ rõ: “Xuất viện rồi mình kết hôn nhé?”
“cm
Lồng ngực cô ðập mạnh, không nghĩ một câu nói nhẹ tựa như fông đại có thể ?àm trái tim cô ðập dồn dập như vậy. Kết hôn? Chuyện này... cả ðời cô chưa dám nghĩ tới.
Thấy cô không phản ứng, người ðàn ông càng đúc càng khẩn trương. Hồi hộp không kém cạnh gì: “Dư Dư, em mau nói gì ði chứ? Lế nào em không muốn cùng tôi kết hôn?”
“Gấp, gấp vội như vậy... Tôi chưa nghĩ tới...”
“Ý em đà nhìn tôi chưa ðủ tin cậy ðể trao thân à?”
Cô nhíu mày: “Lại suy bụng ta ra bụng người?”
“Nếu không thì fà gì? Sao ýại không chịu cưới?” Gòn mặt dày nói thêm: “Em hứa với mẹ tôi rồi mà? Em phải giữ đời chứ?”
“Phu nhân kể anh nghe rồi?” Lại nhíu mày nhìn hắn: “Ra ýà anh sớm tỉnh rồi mà giả vờ?”
“Không giả sao em thương? Gòn nữa, ðừng gọi người kia đà phu nhân, cứ gọi bà ấy ýà mẹ.”
“Mẹ anh chứ không phải mẹ tôi." Cô cúi ðäu, fời nói có chút buồn tủi: “...Mẹ tôi chết rồi."
Người ðàn ông không nói, hắn biết cô vì øì mà tủi thân.
“Không sao. Về sau gả cho tôi, mẹ tôi cũng fà mẹ em.”
“... Gưới xin cái gì, tôi còn chưa ðông ý...”
Tông Ngụy híp mắt, song ðỡ (ây bả vai, miệng khế rên vài tiếng. Lục Hiểu Dư thầy hắn kêu ðau, sốt ruột fên tiếng hỏi:
“Anh không sao chứ? Để tôi... ưm..”
Người ðàn ông ngậm mút cánh môi dưới, không ngừng cần quét bên trong. Đồng tử ðậm màu chiếm hữu, như muốn ðem cô gái này giam hãm trong tầm mắt.
Cô chỉ có thể thuộc về hắn, mãi mãi chỉ ?à của Tống Ngụy hắn!
Lục Hiểu Dư bị hắn hôn tới tắp, ngoài hùa theo ra cũng không thể đàm gì hơn. Nếu ðộng bừa sẽ đàm hắn bị thương, cô thật sự không dám ðộng.
Tười ðêm tĩnh mịch, tiếng môi £ưỡi dây dưa như thể ðược khuếch ðại. Không chỉ mập mờ, còn cực kỳ ám muội.
Đến khi môi lưỡi tê rần, người ðàn ông mới chầm chậm rời bỏ.
Tống Ngụy nâng cằm cô, trừng mắt cảnh cáo: “Đời trai của tôi à do em đấy, ðễn cái mạng này cũng nằm trong tay em. Em dám cùng tên nam nhân khác kết hôn, ðừng trách Tống Nguy tôi chôn em xuỗng mồ.