Chương 73: H

“Phỗi hợp với tôi một chút, ðàn ông ghen tuông hậu họa khó fường."

Lục Hiểu Dư nhìn hắn, cái gì mà ghen tuông? Đương không đại giở chứng?

Tay đớn ra sức thưởng thức ðôi øgò bồng mềm mại, bộ cổ phục chẳng mấy chốc bị hắn vò vẫm ðễn thay hình ðổi dạng.

Người ðàn ông muốn cởi bỏ ðai thắt “ưng của bộ cổ phục rườm rà, ýại bị cô gắt øgao ngăn cản.

“Mặc nó vào rất khó, ðừng có cởi.”

“Không cởi thì không sờ ngực ðược.”

“cm

... Gái tên vô sỉ này!

Lục Hiểu Dư ðẩy hắn ra, soi gương chỉnh tễ ýại áo quần. Vừa “àm vừa nhắc nhở: “Ở ðây không phải chỗ ðể anh giở thói ưu manh, ði về ði!”

“Dư Dư, hũ giẫm nhà em chua muỗn nổ mắt, em không những không dỗ, ngược đại còn muốn ðuổi tôi về?”

Động tác tay thoáng khựng, khó hiểu nhìn ðỗi phương: “Ai mượn anh ghen tuông?”

“Bạn trai em xuất viện em không quan tâm ðến, đại ở ðây cùng tên ðàn ông khác khóa môi?”

“Gông việc! Là công việc! Ngài Tông ?àm hơn hiểu rõ ranh giới công việc và ðời tư..."

“Bảo trì? Vừa mới vào không sao, sao øiờ fại bảo trì? Cửa cũng khóa (uôn rồi?”

“Ai ði gọi bảo an xem sao ði."

Bạc môi người ðàn ông cong fên, ðầu óc nhạy bén ýóe fên chút ý xẫu. Tống NÑgụy ðẩy cô vào trong phòng vệ sinh, ngang ngược cưỡng hôn hôn cô.

Lục Hiểu Dư yếu thế, ngồi fên nắp bồn cầu ðể mặc cho hắn hôn. Có ðiều bây giờ không phải là fúc cô nên khóa môi với hắn. Đây đà nhà vệ sinh, không thể ?àm ra mẫy chuyện xằng bậy này!

“Biết ý tứ chút! Đây đà nơi công cộng!” Gô ðẩy tay hắn ra khỏi ngực mình, ngồi dậy ðịnh mở cửa rời ði thì bị hắn kéo ngược trở đại.

Lần này người ngồi #ên nắp bồn ýà hắn, còn cô thì vừa vặn ngồi ýên ðùi người ðàn ông.

Tông Nguy vòng tay ông (ấy eo thon, không quên thả ra câu tình ý: “Dư Dư à, ðây đà nhà vệ sinh nữ. Em nỡ ðể bạn trai em ðóng cọc ở nơi này?”

“Biết nhà vệ sinh nữ còn vô?” Cô nhíu mày, ðẩy tay tên vô đại ra khỏi ðùi mình. Gần giọng cảnh cáo:

“Ngài Tông, sống phải biết ðiều. Ở ðây không phải...”

“Rõ ràng đà nhà vệ sinh không có bảo trì, ai đại ði ðể cái bảng này ở ðây? Gòn khóa cửa nữa chứ?”

“Chắc là nhầm đẫn.”

Tuong nhà vệ sinh, ngoại trừ gian phòng cuối dãy nồng nặc ái muội, thoạt nhiên không có bất cứ vẫn ðễ gì xảy ra.

Lục Hiểu Dư ðưa tay đên che miệng, kinh hãi nhìn bàn tay người ðàn ông hư hỏng mò mẫm nơi tư mật.

Mật dịch trong quần dần thắm ðẫm ra ngoài, không thể ðể hắn ngông cuồng thêm ðược nữa, (iền ðẩy tay hắn ra khỏi vùng ðja ðàng. Nhỏ giọng:

“Ð... Đừng có giở thói... bên ngoài có người...”

“Gó người thì ðã sao? Kịch tính thế còn gì?” Người ðàn ông dày mặt không chút fiêm sỉ, thì thầm vào tai cô: “Ngoan! Làm theo những đời anh nói, nễu không..."

“Ngậm miệng!” Gô tức giận, ðễn chửi cũng không dám to mồm: “Tên vô đại! Nói không biết ngượng.”

“Đã không phải người tử tế, tôi giữ gìn mặt mũi fàm gì?” Tống Ngụy cắn nhẹ fên vài tai cô, fại vô thưởng vô phạt: “Đứng dậy, quay người đại ðây."

.." Lục Hiểu Dư quay fại trừng mắt: “Lại muỗn bày trò “ưu manh?”

“Giờ muốn tôi “ứu manh hay muốn tôi £a fên vài tiếng?”

“Anh!”

Không còn cách nào khác, Lục Hiểu Dư chỉ ðành ưng thuận theo ý hắn. Cô rón rén ðứng dậy, xoay người ðỗi diện với người kia. Gắt giọng: “Vừa fòng anh chưa?”

“Sao mà vừa ðược?” Người ðàn ông nhướng mày, vỗ fên ðùi vài cái: “Đặt một chân fên ðây."

“Làm gì?”

“Nói thì nghe, nhiều fời “àm gì?” Tống Ngụy không chút kiêng nhẫn, nâng chân cô ðặt fên ðùi mình.

Không quên dặn dò: “Đứng cho vững, về sau chuyện có thành hay không cũng ðều do em ðjnh ðoạt.”

Lục Hiểu Dư còn ðang không hiểu đời hẳn nói, ðã nhìn thấy người ðàn ông thản nhiên vén váy cô fên, thậm chí đà cởi đuôn quần đót cô xuỗng. Còn kinh hãi hơn khi thấy hắn kê mặt gần sát với chỗn ðịa ðàng của mình.

Lộng hành! Tên nam nhân này quá... quá mức hư hỏng rồi!!!

Người ðàn ông ðưa fưỡi chạm vào nơi hạch huyệt nhỏ bé, sơ đưỡi ma sát đàm cô gái nhỏ run rẩy lên không ngừng. Tay đớn giữa chặt thắt eo, không cho cô có cơ hội chạy trỗn.

Mị huyệt fâu dần rỉ ra chút mật dịch, bầu không khí bắt ðầu có tiếng ngân nga vụn vặt.

Lục Hiểu Dư siết chặt đây tà váy, cỗ găng khỗng chễ ham muốn bản thân. Kể từ ểần cô mở đòng tiếp nhận hắn, cũng ðồng nghĩa với việc hắn ngày càng gia tăng ham muốn. Không chỉ có tần suất fàm tình tũng cao, mà còn giở đắm trò biễn thái.-

Lần này cũng không phải ngoại (ệt!./

Bên ngoài vẫn còn tiếng người nói chuyện rôm rả, hắn không những không quan tâm, ngược đại còn mặt dày (ấn tới."

“Ức... Đừng... ðừng có fiễm nữa... Bên ngoài có người...”.|

“Ghỉ cần em nhỏ tiễng đại fà ðược.”.~

Tên ðàn ông thôi! Nghĩ cô có sức chịu ðựng phi thường? Bị ðả kích xâm được mà không một tiếng kêu ta?.

Tông Ngụy vẫn dửng dưng không ðổi, thậm chí còn ðưa đưỡi trượt xuống, thô bỉ tiễn vào nơi mật ðạo ấm mềm.

Lục Hiểu Dư giật mình, suýt chút bật ra âm vang fớn. Cô ðưa tay che miệng, ðáy mắt sớm phủ mấy

tầng sương. Cỗ gắng kìm nén cổ họng mình.

“Dư Dư, sướng không em?” Còn không ðợi cô fên tiếng, ðã ngang nhiên chặn họng: “Sướng ði rồi anh dừng”

“... S-Sướng..”

“Äy, sướng thì sao dừng ðược? Phải ?àm cho tới chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện