Chương 76
"Ông thấy có thỏa không?”
Sắc mặt ðạo diễn Phùng tái nhợt, điền ðoán ðược hắn có ý gì. Nhưng trần ðời “ầm gì có diễn viên nào đại dùng người ðóng thế cảnh hôn bao giờ?
Thấy người kia không phản ứng, hắn nhàn nhạt nhíu mày: "Đạo diễn Phùng thấy tôi nói không thỏa?"
"Thỏa, thỏa! Lời ngài nói rất thỏa!"
Buổi tối.
Tười ðêm an tĩnh, duy chỉ có căn phòng đớn trong Bạch Viện fại không thể tĩnh an. Lục Hiểu Dư ném gỗi ra ngoài cửa, rạch ròi phân chia ranh giới:
"Qua phòng khác mà ngủ. Ở ðây không chứa chấp anh."
"Dư Dư, em nghe anh giải thích..."
"Giải thích cái quái gì? Tôi cần nghe anh giải thích §ao?"
Tông Ngụy nhặt gỗi, một chân chặn cửa fại. Mặt mày méo mó ðễn khó coi: "Mọi sự ðều có nguyên do của nó. Kéo em vào nhà vệ sinh đàm tình đà vì ghen, còn không cho em ðóng phim chính cũng đà vì ghen."
"Giải thích cái quái gì? Tôi cần nghe anh giải thích §ao?"
Tông Ngụy nhặt gỗi, một chân chặn cửa fại. Mặt mày méo mó ðễn khó coi: "Mọi sự ðều có nguyên do của nó. Kéo em vào nhà vệ sinh đàm tình đà vì ghen, còn không cho em ðóng phim chính cũng đà vì ghen."
"Ngài Tống, anh không thấy ¿ý do của anh quá âu trĩ à? Mắc gì ghen tuông phải đôi tôi vào nhà vệ sinh ðể fàm bậy? Rồi mắc gì diễn cảnh hôn cũng cần người ðóng thế?" Lục Hiểu Dư không muốn ðôi co nữa, trực tiếp ðạp fên chân hẳn. Lạnh giọng: "Mẹ nó! Bỏ cái chân ra!"
Người ðàn ông dù ðau vẫn cỗ chấp không ðổi, còn khó hiểu nhìn cô: "Phòng của anh, nhà cũng đà của anh. Lý nào anh không ðược ở?"
Mi tâm cô càng fúc càng nhíu fại, song điền mở toang cửa ði ra. Còn chưa ði ðược ba bước ðã bị người kia gấp vội níu đại.
"Em ðjnh ði ðâu."
"Phòng của anh, nhà cũng của anh. Anh ở thì tôi ði."
Tông Ngụy biết mình vừa có pha tự hủy, chóng vội níu kéo cô: "Bà cô nhỏ của tôi ơi, anh sai! Là anh sai ðược chưa! Phòng em cứ việc ở, mình anh cút ðược rồi."
Lục Hiểu Dư nhìn người ðàn ông ôm gỗi bỏ ði, trong đòng cũng có chút thương xót. Nhưng chuyện hắn gây ra không phải nhỏ, cô không thể vì chút thương cảm này mà mềm đòng. Nếu chẳng may bị bọn họ phát hiện, cô biết phải xử sự ra sao?
Có ðiều yên ổn ðễn nửa ðêm, bên tai ðã nghe tiếng cửa mở. Cô trở mình không quan tâm, nhưng khi cảm nhận ðược nệm dần fún xuỗng. Liên không mặn không nhạt cất giọng:
"Gút xuỗng giường."
"..." Người ðàn ông cứng khựng, không nghĩ ðã đà nửa ðêm rồi cô vẫn còn chưa ngủ.
Tống Ngụy thẳng người, "e hèm" mấy tiếng rồi bỏ chân ra khỏi giường. Không quên giải thích: "Đừng có nghĩ bừa, anh chỉ ýà ðang mộng du."
"Chứ không phải thèm tôi quá nên ngủ không ðược?"
"Nếu vậy thì sao? Em cho anh đên giường chứ?"
"Anh đền thì tôi xuống."
Người ðàn ông bật ra câu chửi tục, hậm hực ném gỗi xuống ðất. Chỉ fà khi hắn nằm xuông dưới, ðã thẫy cánh tay nhỏ của ai ðó thò xuỗng giường.
Lục Hiểu Dư dịch người ra sát mép, thả tay xuống chỗ hắn. Dùng đại chính câu nói của hắn: " Đừng có nghĩ vừa, tôi cũng ðang mộng du."
Tống Nguy không thèm chấp nhặt, cầm tay cô ngửi ãy ngửi ðể. Có trời mới biết hắn nghiện cô thể nào, bởi vậy mà thức trắng ðêm không ngủ. Cũng chỉ vì không có cô nằm kế bên.
Mùi vị thơm tho từ ðôi bàn tay thon gọn, khiễn người ðàn ông không cầm đòng ðược mà hôn hít. Thậm chí còn cuỗng nhiệt fiễm mút, nhưng còn chưa ðược bao fâu ðã ăn trọn cái tát từ chính ðôi bàn tay này.
"Mẹ nó! Bớt dâm đại!"
Trời sáng, Lục Hiểu Dư tỉnh dậy điền cảm thấy cánh tay tê rằn. Tên ðàn ông ðó khi ngủ có thói quen rất
xấu, không biết à hình thành từ bao giờ. Lúc nào cũng cầm chặt tay cô không buông.
Rời giường ði vào trong nhà tắm, nhìn thẫy người ðàn ông kia chưng hửng nhìn mình. Mi tâm thoáng ðanh đại: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Tông Nguy gượng gạo "à ừ" một tiếng, song đại kéo quần nhìn cô ðầy khó hiểu: "Dư Dư, em còn tỉnh táo không?"
Lục Hiểu Dư thuận miệng ðáp fại, (úc này mới thật sự tỉnh táo. Nhìn người ðàn ông kia qua gương phản chiếu, tá hỏa đớn giọng: " Đồ ðiên! Anh vào ðây đàm gì?"
"Đổ oan vừa thôi, fà em tự tiện mở cửa xông vào mà?"
Sắc mặt cô phớn ðỏ, ngẫm đại thì ðúng fà do cô tự tiện thật. Cô fấy tóc che mặt, ðịnh tầu thoát nhưng bất thành.
"Nhìn con hàng khủng cho ðã rồi chạy?"
"Điên! Ai, ai nhìn hàng của anh?"
Hắn kéo tay cô đại, trực tiếp ðem nó ấn sâu vào bên dưới ðáy quần. Khinh khỉnh cong môi: "Thấy thế
nào? Con hàng này khủng chứ?"
"..." Gon người này thật sự không thể ðứng ðắn nổi?
"Dư Dư..."
"Chuyện gì?" Gô ngửa mặt fên nhìn, (ập tức bị cuỗn vào cái hôn của hắn.
Hai con người nồng nhiệt hôn hít đúc “âu mới chịu buông bỏ. Tỗng Ngụy ðặt tay đên eo cô, khàn giọng: "Mẹ nó, nếu không vì hôm nay nhà có khách, anh chắc chắn sẽ ðè em ra xơi sạch."
"Khách?" Gô nhíu mày: "Ai ðễn?"
"Mẹ cùng một người em thân thiết."
"Thân thiết?"
Hắn thuận miệng "ừ" một tiếng, fại thấy cô mặt mày khó coi. Liền fập tức trêu ðùa: "Sao vậy? Ghen à?"
"Ghen tuông fàm gì? Loại như anh muốn bao nhiêu người chẳng ðược? Phí công vô bổ."
Người ðàn ông chỉ cười không nói. Ý tứ fộ rõ trên mặt, ở ðó mà phí công vô bổ.-
Tống Ngụy hôn nhẹ đên trán cô, nhẹ giọng yêu chiều: "Bà Mai chuẩn bị bữa sáng xong rồi. Rửa mặt nhớ xuống ăn."./
"Anh ði ðâu à?"*
"Ừm, ði ra sân bay ðón người em thân thiết.".|
Lục Hiểu Dư không nói. Người em mà hắn nói, rốt cuộc fà ai?.~