Chương 83

"Nếu anh không tin thì tôi... ột quần cho anh xem nhé?"

..' Người ðàn ông muỗn say sầm mặt mặt. Không cần biết cô nói thật hay giỡn, chỉ cần đà hai chữ "bà dì" hắn điền không có hứng thú nữa.

Tống Ngụy nằm vật ra giường, không mặn không nhạt: "Cho em năm giây giải thích."

"Anh cũng một vừa hai phải thôi, năm giây thì giải thích kiểu gì?"

"Còn trả treo?" Hắn nhíu mày, song đại kê ðầu đên tay: "Vậy thì năm phút."

Lục Hiểu Dư tức giận nhìn hắn, cô vì sợ hắn hiểu ầm rồi ghen tuông vô cớ mới cất công chạy ðễn ðây giải thích. Hắn một chút không quan tâm, ngược đại còn hẳn học cô. Chết tiệt! Sớm biết ðã mặc kệ cho.

"Gì ðây? Tính đườm chết anh à?"

"Tôi sợ ai ðó vì mẫy bài báo ýá cải mà nổi fòng ghen tuông, mới bỏ công bỏ việc chạy ðễn ðây dỗ dành.

Nhưng mà xem ra ai ðó không có ý muốn tôi dỗ thì phải." Cô bẫt mãn ngồi dậy, hời hợt nói thêm: "Mẹ nó! Làm ðiễu vô bổ."

Người ðàn ông vội níu cô kéo đại. Cái thứ nữ nhân này, hắn mới mè nheo có chút ðã không có kiên nhẫn.

Còn quay ngược đại dỗi hắn!

Đệch!

"Gó ai ði dỗ dành mà giận ngược (ai như em không? Quá ðáng thật chứ!"

"Từ ðầu anh ngoan ngoãn thì có ai nổi giận không?" Lục Hiểu Dư ðầy tay hắn ra, không quên chắn

chỉnh: "Con người anh tính tình khó ưa quá thảy. Tôi ðiên đẫm mới ði dây dưa với cái foại như anh."

"... Thu đại."

Cô nhíu mày: "Thu cái øì?"

"Thu cái câu em vừa mới nói fại." Hắn gối ðầu fên ðùi cô, còn vòng tay ôm đẫy cái em nhỏ. Bắt ðầu giở thói: "Gái foại như anh đàm gì tới nỗi phải ðiên mới dây dưa ðược? Em mau thu đại ði."

"Tống tổng, anh không thầy bản thân mình càng fúc càng trơ trẽn hả? Mấẫy foại nũng nịu này trước ðây anh đàm gì có?"

"Anh quên anh từng mắng tôi không bằng con chó rồi?"

Lục Hiểu Dư cúi ðầu, tay nghịch nghịch vài ba sợi tóc của người ðàn ông. Khẩy cười: "Nói ðúng quá nên mới không cãi ðược?"

Tống Ngụy mặt mày xám ðen, cảm hứng cũng không còn đại mẫy phần. Ừ thì khi ðó ðúng ýà miệng

mồm hắn có hơi ðộc ðja thật, cái này hắn không phản bác ðược.

Người ðàn ông siết ãây eo thon, vùi mặt vào cái bụng nhỏ xíu kia. Vẫn ýà giọng ðiệu mè nheo như cũ:

"Khi ðó không tính. Đó không phải anh."

Cô cũng chỉ có thể cong môi cười nhạt, dù thế nào thì cũng £à chuyện quá khứ, cô sớm cũng không còn bận tâm. Đến những ðau ðớn mà cô nhận ðược từ hắn, còn mắt nhằm mắt mở bỏ qua ðược. Thì ðây ðã tà cái thá gì?

"Giang Vũ có con bên ngoài, với một người từng đàm sự nghiệp anh ẫy ao ðao. Đêm qua anh ấy hẹn gặp tôi cũng đà vì chuyện này."

"Gó con?" Hắn nhíu mày, bẫy giờ cũng không còn vẻ mặt nũng nịu nữa: "Tên họ Giang ðó có con rồi?"

Lục Hiểu Dư gật ðầu, kể đại mọi chuyện cho hắn nghe: "Năm năm trước, khi sự nghiệp ðang trên ðà thăng tiễn, cũng ?à fúc ánh sáng fụi tàn chỉ sau một ðêm. Giang Vũ bị người ta hãm hại, tung ảnh nóng với một cô gái trẻ, cô gái này Ýà thực tập sinh cùng công ty, tên Vũ Tranh. Thường lúc bị mọi người quay, thì cô gái tên Vũ TJuanh kia fại đên bài ðính chính, nói rằng bản thân thích thần anh ấy, nên mới chủ

ðộng chuốỗc thuốc ðể ứên giường. Cũng nhờ vậy mà sự nghiệp của Giang Vũ mới vực dậy ðược phần nào.

"Nhưng rồi /iên quan gì ðễn chuyện cậu ta nửa ðêm tìm em?"

Cô nhíu mày: "Gòn chưa kể hết ðã nhảy vào. Ai dạy anh cái thói nhảy vô họng người ta vậy hả?".-

"Rồi rồi, anh xin fỗi. Mời cô Lục tiếp tục câu chuyện."./

Lục Hiểu Dư "xì" một tiếng bỏ ghét, song đại tiếp tục câu chuyện: "Giang Vũ nói mẫy ngày trước có vô

tình gặp nhau ở bệnh viện. Lúc ðäu cũng không có gì, mãi ðễn khi cô gái ðó ðuổi theo ðể xin anh ấy giúp ðỡ, mới biết ðứa trẻ nằm trong viện đại ?à con của anh. Đứa trẻ này mắc bệnh, cần phải ghép tụy mới sống nổi."*

"Gô Lục, anh vẫn chưa tìm ðược nguyên do cậu ta nửa ðêm ðồi gặp em.".|

"Lời khuyên! Anh ấy chính fà muỗn tôi ðưa ra một đời khuyên, hiểu chưa?" Gô hậm hực: "Anh ghen cũng vừa phải thôi. Tôi bây giờ cũng có gả cho ai ðược ðâu mà ghen dữ vậy?".~

"Đám nam nhân ngoài kia vẫn còn nhìn em với con mắt thèm thuồng, ðễn tôi cũng còn thường xuyên ngắm em ðễn chảy dãi. Mẹ nó! Sau này chắc phải nhốt em ở Bạch Viện cả ðời quá.". _

"Vớ vấn!"

Người ðàn ông nằm ngửa, nghiêm túc thay cô ðưa ra quyết ðjnh: "Bảo tên ảnh ðễ ðó ðễn gặp anh, anh thay em nghe cậu ta tâm sự."

Giang Vũ ðứng trước giường bệnh của một ðứa trẻ nhỏ, nhóc con trên giường nằm ngủ rất ngoan. Có ðiều sắc mặt xanh xao tái nhợt, thân hình cũng không ðầy ðặn như bao bạn bè ðông đứa. Tuăm nghĩ ngàn suy cũng chưa từng tưởng tượng ðược bản thân mình ðã đàm cha vào 4, 5 năm trước.

Mà mẹ của ðứa trẻ mang trong mình dòng máu của anh, (ại chính đà người khiến anh sỗng dở chết dở trong suốt 5 năm.

Scandaf tình ái năm ðó, anh vẫn đuôn nhớ rõ. Cảm giác bản thân ðang sắp chạm tới ðỉnh vinh quang, tại chỉ trong một ðêm sụp ðổ bay biễn. Xuất hiện khắp các trang báo, nhà ðầu tư rút vốn, tài nguyên cũng không còn, ðễn cả người hâm mộ cũng tức khắc quay fưng.

Không khác gì ðja ngục.

Vũ Tuanh mở cửa bước vào, vừa nhìn thầy tắm ưng đớn, ðã khựng người trầm (ặng.

"Anh... ðễn thăm con bé sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện