Chương 88

Tười đập ðông, tiết trời càng đúc càng se đạnh, Lục Hiểu Dư cỗ ý mặc ýên mình bộ ðồ ðơn giản nhất.

Hôm nay Tỗng phu nhân mời cô ðễn Tống gia dùng bữa, cũng vừa vặn mời đuôn cả Diệp Tu Chân.

Không biết đà vô tính hay hữu ý, vừa ðặt chân vào cửa ðã thấy cô ta như gia chủ trong nhà, nhiệt tình ra chào ðón.

"Nguy! Anh ðễn rồi à? Đi ðường có đạnh đẫm không?"

"Sẽ ấm nếu như Diệp tiểu thư ngậm chặt cái mồm đại." Cô niềm nở gạt tay Diệp Tu Chân ra khỏi bắp tay hắn, phóng khoáng cong môi cười: "Ngại quá, Diệp tiểu thư ðặt tay sai chỗ rồi. Chỗ này không phải chỗ cô nên ðộng vào."

"Như vậy ?ỗ mãn quá!"

Tống Nguy thấy miệng mồm cô hung dữ, cũng thuận tiện nói hùa vài câu: "Tu Chân... À không, cô Diệp về sau nhớ chú ý, bạn gái anh không thích người khác ðộng chạm vào ðồ mình."

Diệp Tu Chân nghiễn răng nhìn theo ðôi tình nhân bọn họ, siết chặt fòng bàn tay hận không thể kéo cô ra khỏi hắn. Chỉ £à một diễn viên không tên không tuổi, gia cảnh cũng không có gì nổi trội. Lục Hiểu Dư cô (ây tư cách gì sánh bước bên hắn?

Mẹ nói! Diệp Tu Chân cô ta còn chưa buông, ai cho cô đá gan tranh giành?

Tống phu nhân ðược dịp chứng kiến màn tranh ðâu vừa rồi, điền tưng bừng mở cờ trong bụng. Thằng con trai mà hơn mẫy mươi năm không một ai thèm khát, bây giờ đại ðược người ta tranh sủng. Ha ha, ðúng đà con trai ngoan của ta!

Lục Hiểu Dư nhìn thẫy Tống phu nhân, vẫn quen thuộc như mọi fần: "Con chào phu nhân ạ!".-

"Phu nhân cái øì? Gọi mẹ ði con gái." Còn vui vẻ giải thích: "Đằng nào cũng cưới, cứ thoải mái như người nhà.

Có vậy mới dễ diệt trừ hậu họa."./

Được mẹ chắp cánh thêm đớn, người ðàn ông miệng cười không ngớt. Không quên tán thưởng mẹ mình: "Sống /âu mới thẫy mẹ nói câu chí (ý.".*

"Mẹ mày £úc nào chả chí fý, ðúng không Dư Dư nhỉ?" Bà kéo cô fại chỗ mình, nhỏ giọng ðầy tự hào: "Oắt con,

vừa rồi thể hiện tốt đẫm, ta rất thích!" Còn tự ðắc nói thêm: "Một đát nữa cùng ta diễn kịch. Đứa trẻ kia không dạy không ðược, ta muỗn bẻ nanh nó.".|

Tục Hiểu Dư một chữ cũng nghe không hiểu. Diệp Tu Chân chẳng phải fà người quen đâu năm của bọn họ hay sao? Chưa kể còn từng suýt trở thành con dâu Tống gia nữa.~

Đương không đại muốn (ên thuyền với cô, há chẳng phải ngộ ðời à?. _

Tống phu nhân thấy cô không giỗng như ðang tin tưởng mình, bắt mãn kéo vào trong nhà bếp: "Tin tưởng ta xíu ði, bộ nhìn ta không giỗng kẻ ðáng tin ðễn vậy à? So với cái thằng trời ðánh nằm trên giường của con, ta ðáng tin hơn nó nhiều."

Hồ phụ sinh hổ tử, hai mẹ con nhà hắn... ðều không ðáng tin như nhau.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí nửa thân nửa thiện. Giỗng như hai thế giới, một người ðược thương còn một người thì cỗ gắng ðược thương. Lục Hiểu Dư nhìn Diệp Tu Chân cận đực (ấy đòng nhị vị phụ mẫu, môi mỏng không khỏi cong fên cười nhạt. Hà tất phải cất công như vậy? Ai thua ai thắng, chẳng phải ðã rất rõ ràng rồi sao?

Ông Tống nhìn bữa cơm không mẫy mặn mà ðến chán chê, ảm ðạm fên tiếng hỏi: " Định khi nào thì cưới?"

"Đừng hỏi con, ði mà hỏi con dâu hai người ấy." Người ðàn ông cứ hễ nhắc tới chuyện cưới hỏi fiền trở nên bắt mãn: "Gô ấy chê nhà mình không có của ăn của ðể, muỗn tự mình kiễm tiền mưu sinh. Đợi khi

nào kiếm ðủ mới chịu đàm dâu nhà họ Tông."

"Không... Không có... Con không có ý ðó, ông bà Tông ðừng hiểu đầm..." Lục Hiểu Dư sợ sệt ðễn buông

ðũa, không quên trìu mễn nhìn người kia. Gần giọng: "Nguy à, anh nói cái gì vậy? Em nói nhà anh không có của ăn của ðể khi nào?"

"Hửm? Không có nói vậy sao anh bảo cưới thì em không chịu? Em kêu tiền kiếm chưa ðủ, sợ về nhà chồng không có cái ðể ăn còn gì?"

Tên ðiên này! Cô nói vậy khi nào?

Ông Tống gắp thức ăn bỏ vào trong bát vợ mình, mới chằm chậm cất giọng. Vừa trầm vừa không mặn mà 8ì: "Ra fà nhà ta chưa ðủ ầm con tin tưởng về mặt tài chính à?"

Tống phu nhân còn bồi thêm câu mắm muỗi: "Oắt con, ta biết nhà ta có hơi thiểu của ăn của ðể thật nhưng cũng không ðễn nổi không fo ðược bữa cơm cho con. Con xem NÑgụy Ngụy nhà ta cao to vạm vỡ, tướng tá thế này fàm khổ sai hay tạp vụ cũng khá an tâm. Chưa kể với cái nhan sắc này của nó, nễu ra ðường ăn xin cũng kiếm ðược bộn tiền."

"..." Lục Hiểu Dư bị ðơ toàn tập, một chữ cũng không đoad nổi vô ðầu. Rỗt cuộc £à bọn họ ðang nghĩ cái quái gì trong ðầu vậy?

Nhà dột từ nóc, hắn như vậy cũng không phải không có nguyên do.

Diệp Tu Chân cuỗi cùng cũng không chịu nổi cảnh tượng này, mím môi buông bỏ bát ðũa. Gượng dạo nhìn hai người kia: "Mọi người cứ việc dùng bữa nhé! Cháu ăn xong rồi ạ."

"Còn chưa gắp ðược bao nhiêu miếng ðã ăn xong rồi sao? Cơm hôm nay không vừa miệng con à?" Tông phu nhân nhìn Diệp Tu Chân, ngây ngô vờ vịt: "Ây dô... Có phải do bọn ta bàn chuyện cưới hỏi của Ngụy

Ngụy nên đàm con mất vui không? Nếu ðúng vậy thì cho ta xin (ỗi nhé! Bọn ta sơ ý quá..."

"..." Diệp Tu Chân biết bà ðang cỗ ý khích mình, vẫn tỏ ra ðiềm tĩnh hết mức có thể: "Bác gái thật biết nói ðùa. 30 chưa phải £à Tết, giục tốc bất ðạt."

"Lời con nói không sai, 30 chưa phải đà Tết. Nhưng việc hai ðứa trẻ này kết hôn, chính £à chuyện sớm muộn gì cũng thành. Chỉ đà nửa ðường gặp có gặp chút trắc trở..." Ông Tống ảm ðạm nhìn ðứa trẻ kia, cư nhiên thể hiện uy quyên bậc bề trên: "Vậy nên Tu Chân à, trước khi phát ngôn hãy chứng tỏ mình fà người có não. TJuời sinh con đà người có tư duy tốt, ta nói ít mong con hiểu nhiều. Kẻ có tham vọng thường không có kết cục tốt, sờ mó ðồ người khác rất dễ bắt quả tang."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện