Tống Ngụy ngồi trong văn phòng quyền lực nhất Hoành Dực, thong dong nhìn vào tập hồ sơ trên bàn. Trong tập hồ sơ này ghi đầy đủ thông tin con mèo nhỏ của hắn, Lục Hiểu Dư 22 tuổi, nghề nghiệp người mẫu diễn viên. Là gương mặt tiêu biểu của một vài nhãn hàng có tiếng trong nước, chưa từng đóng vai chính nhưng vai phụ của cô rất được lòng người hâm mộ. Thành tựu tuy không có nhiều, nhưng với một diễn viên trẻ như cô, cũng coi là tài giỏi rồi.

“Cổ phiếu của Hoa Đại đang tăng, ngài thật sự muốn mua sao?”

“Tuy không phải là công ty lớn nhưng Hoa Đại lại đang là công ty giải trí hot nhất ở thời điểm hiện tại. Chưa kể còn sở hữu số lượng nghệ sĩ có độ nhận diện cao. So với những công ty thuộc top đầu làng giải trí, vẫn chưa đáng là bao.” Hắn lạnh giọng: “Tôi nói vậy, cậu hiểu ý tôi chứ?”

Hạ Đồng gật đầu: “Lấy lùi làm tiến, lấy lỗ bù lời.”

Hắn không nói gì, điềm đạm nhìn vào tấm hình bên trong tập hồ sơ. Hai năm trước đem cô ra từ phiên chợ đen, mặt mũi ra sao hắn còn chưa kịp nhìn rõ. Duy chỉ có đôi mắt long lanh biết nói này là khiến hắn nhớ mãi không quên.

Quả nhiên đúng với những gì hắn nghĩ, người sở hữu một đôi mắt đẹp, ắt hẳn sẽ là đại mỹ nhân.

Ngón trỏ nam nhân gõ gõ lên mặt bàn vài cái, trầm giọng: “Nghe nói bên N&T đang tìm gương mặt đại diện cho bộ sưu tập sắp ra mắt. Vậy chọn Lục Hiểu Dư làm đại diện đi.”

“Vâng.”

“Còn nữa.”

Hạ Đồng quay lại nhìn hắn: “Tống tổng, có gì dặn dò?”

“Cắt bớt tài nguyên không đáng có, giữ lại vài dự án triển vọng.”

“Vâng.”



Kể từ sau buổi lễ trao giải, Lục Hiểu Dư càng có thêm nhiều hợp đồng thương mại. Vốn dĩ cô không muốn dấn thân vào giới giải trí, nhưng vì lần đó cô phẫu thuật phá bỏ phôi thai, đều một tay Giang Vũ chi trả.

Phải, ngày mưa hôm đó cô được Giang Vũ cứu, chính anh là người đã ký tên vào tờ giấy cam kết phẫu thuật của cô. Cũng chính anh là người chi trả toàn bộ viện phí, cũng chính anh là người chăm sóc cô trong suốt quãng thời gian nằm viện.

Chính vì mang ơn anh nên khi anh ngỏ ý muốn vô đầu quân làm người mẫu ảnh cho Hoa Đại, cô liền không chút do dự mà đồng ý. Cô tập trung kiếm tiền, mục đích là để hoàn trả lại số tiền đã nợ, một phần cũng muốn kiếm thêm đôi chút để trang trải cuộc sống. Hoa Đại và cô ký kết bản hợp đồng lao động với thời hạn là ba năm, đến nay cũng đã đi được hơn một nửa chặng đường. Sau khi kết thúc hợp đồng, cô muốn bản thân quay trở lại làm một người bình thường, bình phàm mà sống một cuộc đời bình dị.

Vậy nên đợi đến khi cô rời đi, cô không muốn liên lụy đến anh ấy. Giang Vũ hiện đang là diễn viên được nhiều nhà đài săn đón, chưa kể mới đây còn nhận giải Thị Đế danh giá. Một người có tương lai sáng lạn như vậy, càng không nên dây vào loại người như cô.

Lục Hiểu Dư sau khi kết thúc phiên chụp hình quảng cáo, liền nhanh chóng tẩy trang rời khỏi studio. Vừa mới bước ra khỏi chỗ làm, đã thấy nhóm FC của mình đợi sẵn ở bên ngoài.

Cô nhiệt tình giao lưu cùng fan hâm mộ, còn gấp rút chạy đi mua bánh nước cho từng người. Tuy cô không quá nổi tiếng, nhưng ít nhiều cũng có cho mình một lượng fan nhất định. Trần đời này làm gì có ai không muốn được yêu thích, dù cô không muốn dấn thân vào showbiz, nhưng có người yêu quý mình, cô tất nhiên trân trọng.

Tống Ngụy đỗ xe ở phía bên kia đường, được phen nhìn trọn cảnh tượng đẹp đẽ kia. Lục Hiểu Dư khi cười trông rất đẹp, so với trong phim ảnh hay chụp hình, vạn phần không bì kịp.

“Trợ lý Hạ, cậu có biết đời người có mấy lần rung động không?”

“… Nghe nói có đôi ba lần.”

“Vậy theo cậu lần nào là lần ấn tượng nhất?”

Hạ Đồng có chút khó hiểu, hắn vì gì lại hỏi anh mấy câu ngớ ngẩn này? “Lần đầu tiên gặp gỡ?”

Người đàn ông cười khẩy, hướng đôi mắt ảm đạm của mình về phía người kia. Trầm giọng: “Bậy! Ấn tượng nhất là khi tôi nhìn thấy nụ cười của Lục Hiểu Dư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện