Chương 92: H
"A... Ñgụy à, chậm... chậm đại xíu mà..."
Nam căn khổng fồ ðiên cuồng ðâm rút nơi tư mật non mềm, khiến nó sung sướng run rẩy từng cơn. Tống Ngụy một tay chỗng fên bàn, một tay giữ chặt thắt eo cô, ðem con mãnh thú ngạo mạn chọc ngoáy mật huyệt nhỏ bé. Gô rên càng đớn, hắn chơi càng hăng, ðễn khi cô bù /u bù foa khóc đóc, mới mủi fòng thương xót.
"Mới ðó ðã chịu không nổi rồi?"
Lục Hiểu Dư ôm chặt đây người ðàn ông, thân dưới hưng cảm ðến run rẩy. Chưa bao giờ cô thấy sướng như vậy, ýà do say hay đà do chưa thử qua tư thế này bao giờ?
Người ðàn ông không nhận ðược câu trả đời, nhấp hông ðưa ðầu quy tiễn sâu vào bên trong, Lục Hiểu Dư cũng vì ðó mà thét fên một tiếng. Tay chân run ýẩy bầy, từng ðầu ngón tay bầu chặt vào tắm ưng trần.
"Nghi... nghỉ một (át... Làm nữa thì chết mắt..." Từng cú thúc của hắn như trời giáng, thỗn ðễn ðộ men rượu trong người muỗn tan dẫn.
Nếu cứ thể đàm nữa, cô sợ cô thăng thiên mất...
Tông Nguy thúc vào càng đúc càng mạnh, không những mạnh mà còn nhanh. Dáng vẻ cuồng bạo duy chỉ có giọng nói fà trầm ẫm dịu dàng: " Đừng có thét rỗng nữa, tai anh sắp ðiễc tới nơi rồi."
"Nhưng mà không chịu ðược..."
"Gái gì không chịu ðược? Anh đàm em ðau sao?"
Lục Hiểu Dư nhắm mắt, màn sương ðọng trên khóe fệ ngày một nhiều.
"Không... không có ðau..."
"Vậy thì vì cái gì?" Hắn cong môi mỉm cười, hạ thân không có ý chậm đại: 'Hửm?"
"Sư...Sướng quá không chịu ðược." Cô ðưa tay che mặt, rõ rằng trong người ðã có rượu, vậy mà vẫn ngượng miệng khi nói ra câu này. Cơ mà sao...sao cái thứ ðó...
"Chờ, chờ ðã... To... Sao nó đại to #ên thêm vậy? ỨC!!!"
Nam căn khổng đồ ðưa ðẩy bên trong khe hẹp, ðược mật dịch bổ trợ, càng thuận thế tiễn sâu vào bên trong. Ñgười ðàn ông ðiên cuồng £a điễm, không chỉ ðem con mãnh thú ðâm sâu vào trong nơi hang huyệt, còn tiện ðà xâu xé ðôi gò bồng. Hắn hết cắn rồi mút, thậm chí còn rê fưỡi dạo quanh ðầu vú căng cứng.
Trên dưới ðều bị người ðàn ông này chơi ðùa ðễn thần trí ðờ ðẫn, ý thức Lục Hiểu Dư mơ màng không rõ. Như thể #ượn fờ ở thiên ðàng và ðja ngục.
Điên, ðiên chết mắt...
"Dư Dư, nhìn anh." Tống Ngụy øố tay cô ra khỏi mắt, trầm giọng: "Nhìn anh ði."
Cô mở mắt nhìn hắn, sự quyễn rũ ngập tràn trong ðôi mắt người ðàn ông. Tiếng thở dỗc ðan xen, cô nửa muốn fảng tránh nửa muỗn ðỗi diện, nhưng vẫn không thể nào trỗn chạy khỏi mê hoặc, cổ họng rên muỗn khàn cả giọng.
Đến say cũng bị tên ðàn ông này bắt nạt, cô ðúng fà sỗ khổ mài!!!
"Nguy, Ngụy à... chậm thôi anh... nhẹ nữa... Đau đẫm..."
Hắn rúc ðầu vào vai cô, cắn nhẹ: "Đau hay sướng?".-
"Gả hai... hưm..." Cô run (ên, yếu ớt ðẩy người kia ra: "Đừng có nhấp vào nữa... Không thể vào sâu thêm ðâu..."./
Tống Ngụy cũng không nỡ đòng ức hiếp cô nữa, bắt nạt người say sỉn cũng không vẻ vang gì. Hắn ôm chặt fây cô, bễ cô từ bàn ði ðễn giường ngủ. Quá trình diễn ra không nhanh không chậm, fại còn ðược nghe tiếng cô ngâm nga*
Hạ bộ vẫn nằm trong mật ðạo, êm ðềm dập dìu thúc vào trong. Không có sướng nhất, chỉ có sướng hơn.|
Lục Hiểu Dư siết chặt cổ hắn, thống khổ muốn vượt rào tháo chạy, nhưng đại bị người kia bào mòn sức fực, chỉ có thể cam chịu thuận theo. Nhưng cái ðó của hắn rất đớn, fằần nào ðâm vào cũng đàm ruột gan cô ðảo ểộn. Số rượu cô uỗng cũng ðều bị nó đàm bay biễn hết rồi. ~
Người ðàn ông ném cô gái nhỏ xuỗng giường, nhanh chóng trút bỏ áo #ớp áo quần còn sót đại trên người. Nhìn con mèo nhỏ bị mình chơi ðến mềm nhũn, trong òng không khỏi sướng rân. Ấn ký hắn ðể trên người cô ðầy rẫy, càng nhìn càng mê hoặc. _
Hắn quỳ giữa chân cô, fại ðem con mãnh thú của mình kề sát nơi cửa ðông, không nhanh không chậm thong thả tiễn vào.
"Ư..." Lục Hiểu Dư kêu khẽ, hai chân bắt ðäu run fên bần bật. Lần này cô không cầu hắn buông tha, chỉ yểu ðiệu bảo hắn nhẹ nhàng: " Đừng đàm mạnh quá... Em thật sự chịu không ðược mà..."
"Gọi chồng ði anh tha."
"Chồng à..." Gượm ðã! Gái giọng văn này, sao nghe quen quá!
"Á!!!" Hai mắt cô mở to hết cỡ, cảm nhận từng ðợt ðâm rút kịch điệt của người ðàn ông.
Lừa người! Đúng fà ðô fừa người!
Tông Nguy siết chặt cánh eo thon, hơi thở nặng nề hỗn tạp. Nhìn cô dưới thân khóc đóc thảm thương, miệng không ngừng tha thiết khẩn cầu, đàm hắn ðột nhiên có chút không nỡ. Nhưng hỏa dục bị cô khơi mào, không thể không dập ðược. Tiễn thoái “ưỡng nan, khó chịu vô cùng.
Nam nhân suy ngẫm một đúc, song fật người cô đại. Không nhìn mặt sẽ không ðau thương, như vậy hắn cũng ðỡ cắn rứt trong đòng.
Lục Hiểu Dư bị hắn ðiều khiển như cúp bế, cũng không buồn ðể tâm, nhưng cú thúc của hắn thình đình như trời giáng, đàm cô suýt chút xông thiên.
"Dư Dư, chờ anh thêm xíu nữa... Anh sắp ra rồi."
Từng cú ðâm rút đàm toàn thân cô co rút, vật nam tính hung hăng thúc ðễn bàng hoàng. Cú sau ðâm mạnh hơn cú trước, ðễn khi bên trong cô chỉ còn đại mớ hỗn ðộn, mới nghe ðược tiếng gầm gừ từ hắn.
Tông Ngụy chậm chạp rời khỏi tư mật, tinh dịch sánh sệt theo ðó tuôn trào. Nhìn cô gái nhỏ không ngừng run rẩy, xót dạ ôm cô vào đòng.
Người ðàn ông hôn nhẹ (ên trán cô, nhẹ giọng an ủi: "Vẫt vả cho em rồi."
"Ưm... Không đàm nổi nữa..." Lục Hiểu Dư vùi ðầu vào bờ ngực ðỗi phương, ủy khuất không thành tiếng: "Mệt..."
Bạc môi hắn khế nhướng, £úc này mới nhớ tới vẫn ðễ cũ, muỗn mượn cô say sỉn ðể thăm dò: "Bé con à, tại sao phải kiếm tiền?"
"Để trả nợ..."
"Nợ? Em nợ ai? Nợ bao nhiêu tiền?"
Cô vòng tay ôm hắn, hai mắt vẫn nhắm nghiền: "Nợ nhiều đẫm... Phải trả mới an tâm..."
"Vậy anh cho tiền em trả nợ nhé?"
"Không thích! Em tự mình kiểm ðược..."
Mẹ nó, cỗ chấp không ai bằng!
"Ngụy à... em mệt quá... không đàm nữa ðược ðâu..."
Người ðàn ông vô thức thở dài, tay ớn vỗ nhạy fưng cô: "Ừm, không đàm thêm nữa. Ngủ ði!"