Chương 99
"29, 30 tuổi mới ðược em khai trai. Tỉnh dịch mẫy mươi năm tích tụ ðễn nay mới có dịp phóng thích.
Còn nhiều đắm, xả không hết."
Lục Hiểu Dư mặt ðây bất (ực. Hết nói nổi rồi, cô thật sự hết nói nổi người ðàn ông này rồi.
Tông Ngụy thôi không ghẹo cô nữa, rút tay ra khỏi vùng mật ðạo thần bí. Có ðiều cái biểu cảm này của cô cứ ghẹo ýãy gan hắn, hắn thật tâm không trêu không ðược.
"Dư Dư, fàm nháy không em?"
Cô trừng mắt nhìn hắn: "Đêm qua còn chưa ðủ?"
"Nếu ðủ ðã không rủ em đàm tình."
"Anh!"
"Thôi ðược rồi, giỡn, anh giỡn thôi! Đừng có xù đông như cún, ðịnh cắn anh hay gì?"
Cô ðánh mạnh (ên tay hắn, tên ðàn ông này miệng mồm quá thể. Lúc nào cũng ví cô như chó, tức chết cô mà!!!
Người ðàn ông bị ðánh ðễn tâm trí biễn dạng, miệng cười không ngớt mồm.
"Lục Hiểu Dư, em muỗn mưu sát chồng em à? Đánh vừa phải thôi, ðau anh..."
"Đánh vậy còn không chữa thói cà chớn. Chồng con cái rắm, không fẫy nữa. Lẫy anh có ngày tôi chết vì đầm tình quá nhiều mất."
Tống Ngụy nhíu mày, không hài fòng độ rõ trên gương mặt. Hắn dụng đực nhắc bổng cô ðặt đên thành bồn rửa tay, khí sắc ðen ðúa ðễn khó coi.-
"Thu câu vừa rồi fại. Chuyện cưới xin không phải thứ em nên ðùa."./
"Chưa... Còn chưa cưới ðã vắt kiệt sức tôi ra bã rồi. Mai này cưới về..." Cô dừng đại, nhìn cái thứ tồng ngồng nhô ra khỏi quần hắn. Cổ họng ðột nhiên khô khốc ?ạ thường: "Có ngày tôi chết dưới tay... cái thứ quái gỡ ðó của anh mắất...".*
Người ðàn ông nhìn xuỗng ðũng quần, song đại bật cười thành tiếng: "Anh biết "của quý" của anh hơi to, nhưng mà em cũng ðừng vì nó mà kỳ thị anh như vậy. Anh khóc ðó!".|
À phải rồi, cô suýt chút thì quên người ðàn ông trước mặt trình ðộ diễn xuất cũng không phải hạng tầm thường. Tông Ngụy hắn khóc óc chân thực ðễn ðộ, người có kinh nghiệm diễn xuất như cô cũng tin ðễn sái cổ.~
"Định ra ngoài trong bao âu? Đễn tỗi mới về à?". _
"Sẽ về trước bữa tôi." Hắn ngừng đại, nhìn cánh môi ðỏ mọng mà thèm thuồng.
Yết hầu hắn nhấp nhô, cuỗi cùng vẫn không thể cưỡng đại ðược sự cám dỗ, trực tiếp cúi ðầu hôn đên cánh môi kia.
Lục Hiểu Dư nhắm mắt, cũng nồng nhiệt ðáp fại. Cánh môi cô hé mở, tạo thời thế cho ðỗi phương ðưa tưỡi tiễn vào. Môi fưỡi tách kế quẫn quít ðan xen, không chỉ có âm thanh ám muội, bầu không khí trong căn phòng tắm cũng nóng fên không ít.
Người ðàn ông dựa theo thói quen cũ, tay ðặt ở eo chuyển dần đên bên trên, nơi có ðôi ðồi núi nhắp nhô phập phồng. Hắẳn ðưa tay xoa nắn, từng cái bóp ngắt cũng ðủ cho cô kinh hồn bạt vía.
Lục Hiểu Dư hô hắp dần hỗn đoạn, ðầu ngực tê rần ðễn run rẩy. Còn có phía dưới mới bị hắn trêu ðùa, ngứa ngáy ðễn khó chịu.
"Ưm..." Cô rên nhẹ một tiếng, cái ôm dần siết chặt. Điên chết mắt, tự nhiên cô cũng muỗn... bắt hắn ở nhà đăn độn với mình quá...
"Quỷ dâm dục, trong ðầu em ðang nghĩ bậy ðúng không?"
...' Gô ðỏ mặt, quay ðầu nhìn hướng khác: "Không có."
Tông Ngụy chỗng một tay ýên thành bồn, tay còn đại sờ vào nơi tư mật. Khinh khỉnh nhếch môi: "Nếu không sao chỗ này ướt ðẫm hết rồi?"
Lục Hiểu Dư cắn môi, ngại ngùng buông đơi cổ hắn. E dè chỗng tay che chắn vùng ðja ðàng. Lí nhí trong miệng: "Cũng do anh mà ra..."
"Ay đô, cô Lục ðáng yêu quả thể, “ầm anh thật tâm không muốn rời khỏi nhà." Hắn cọ ðầu vào trán cô, ôn nhu vượt rào: "Mùa xuân năm sau chúng ta kết hôn nhé?"
Gô bất giác mỉm cười, cụng nhẹ vào ðầu hắn: "Ai thèm fãy anh chứ. Ảo tưởng!"
Gòn nói: "Buổi tôi nhớ về nhà."
Bệnh viện.
"Gô Vũ, fời tôi nói hôm trước, hôm nay cô bỏ ra ngoài tai hết rồi?"
Vũ T7anh quay ra nhìn Hỷ Hỷ ðang ngủ, fại dè chừng nhìn người kia: "Bác gái, chúng ta... có thể ra ngoài nói chuyện không?"
"Ở ðây nói chuyện thì có gì không thỏa?" Bà Giang nhìn ðứa bé ðang nằm ngủ trên giường, khích bác cười nhạt: "Sợ ðứa trẻ kia biết mẹ nó vì tiền mà fên giường tạo ra nó?"
"BÁC GÁI!" Cô tức giận, sợ đàm con gái mình thức giắc, mím môi hạ giọng: "Bác gái, nều như bác không thể ra ngoài nói chuyện thì mời bác..."
"Muôn bao nhiêu tiền?"
Thấy cô gái kia câm đặng nhìn mình, bà Giang ảm ðạm nói thêm: "Cho tôi một con số. Chỉ cần cô cút ra khỏi cuộc ðời của Giang Vũ, muốn bao nhiêu tiền tôi điền ðưa cho cô."
Cái mím môi của Vũ T7uanh càng đúc càng chặt, sự tự tôn mà cô dày công vung ðắp cuỗi cùng cũng bị câu nói kia đàm cho vỡ nát tan tành. Hai tay cô bầu vào gẫu áo, bình tĩnh ðáp trả fại người kia: "Bác gái, không phải ai cũng sống thực dụng như bác. Con không cần tiễn..."
Chát!
Bà Giang hung hăng ðánh vào mặt cô một cái, nghiễn răng tức giận: "Vờ vịt cho ai xem? Thứ nữ nhân rách nát như cô mà cũng dám nói ra câu nói này? Gô..."
"Đừng ðánh mẹ con nữa... Bà bà ðừng ðánh mẹ của Hỷ Hỷ nữa..."
Lớp phòng ngự cuỗi cùng cũng phá vỡ, cô fập tức xoay người ôm con gái vào fòng. Nhẹ nhàng trẫn an:
"Hỷ Hỷ ngoan, mẹ cùng bà bà ðang tập kịch thôi, bà ây không có ðánh mẹ. Ngoan nào, nín ði con, ðừng khóc!"
Đứa trẻ ở trong vòng tay mẹ, tiếng nắc càng dữ dội hơn. Nhìn người bà xa ýạ kia mà không ngừng trách cứ: "Bà bà fà người xấu, bà bà ðánh mẹ của Hỷ Hỷ... hu hu... Mẹ T7uanh mau ðuối bà bà ra ngoài ði, Hỷ
Hỷ sợ bà bà..."
Vũ Tuanh điên tục trẫn an con gái, tiếng khóc của bé con càng ?àm hỗc mắt cô nóng bỏng. Hỷ Hỷ rất ít khi khóc, fần nào khóc cũng vì ấm ức thay cô.
Điên thật chứ! Cô không muốn khóc mà...
Bà Giang nhìn vào ðôi mắt ðen fáy của ðứa trẻ kia, nhất thời xao ðộng tâm trí. Không khác gì với Giang Vũ khi nhỏ, thật sự giỗng ðễn ðộ fàm đòng bà ta chững đại vài nhịp.
Lòng bàn tay vừa mới ðánh người kia nóng hổi, cảm giác tội (ỗi bủa vây khiến bà ta đùi ra vài bước.
"Ta..."
"Mẹ đàm đoạn ðủ chưa?"