Đèn hoa vừa lên, Sầm Căng mang theo hộp sữa kia trở về công ty.
Một người thiết kế đang ngồi ở vị trí làm việc của cô cùng Lộ Kỳ Kỳ thưởng thức một bát mì lạnh, thấy cô tới, người thiết kế lập tức di chuyển, chỉ để lại một chùm hương thơm tươi mát.
Sầm Căng buông túi xuống, ngồi trở lại ghế dựa, đặt sữa lên bàn.
Vị trí làm việc của Sầm Căng rất sạch sẽ thoải mái, chỉ có một chiếc máy tính để bàn màu đen và một giá sách trắng để trưng bày tài liệu, ngoài ra còn có lọ thuốc nhỏ mắt và hộp khăn giấy.
Cô rút ra một tờ khăn giấy ấn xuống chóp mũi bị gió thổi khô, sau đó mới lại cầm hộp cà phê sữa kia lên.
Vừa định tháo ống hút xuống, cô vươn tay đặt hộp sữa lại, lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc độ, chụp ảnh lấy nét.
Sau đó mới ấn tắt điện thoại, đâm thủng màng thiếc, bắt đầu nhấm nháp.
Lộ Kỳ Kỳ nhìn lén một loạt động tác liên tiếp của cô, trong lòng nổi lên hiếu kì: “Cảm giác nghi thức của cô cũng quá mạnh quá đi. “
“Đây là sữa gì vậy, uống ngon lắm sao?” Con sâu tham ăn trong dạ dày cô ấy lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Sầm Căng lại hút một ngụm, vị cà phê hơi nhạt, còn vị sữa lại ngọt quá mức. Cô nhìn về phía Lộ Kỳ Kỳ, ăn ngay nói thật: “Hương vị không được ngon lắm.”
Lộ Kỳ Kỳ chớp mắt mấy cái, không hiểu: “Vậy cô còn gióng trống khua chiêng như vậy làm cái gì?”
Sầm Căng không trả lời, chỉ ném cho cô nàng một ánh mắt đắc ý chỉ có thể hiểu chứ không thể nói được thành lời, rồi đặt sữa xuống, mím môi nhìn về phía màn hình.
Gõ xong hai chữ, cô chợt nhớ tới vấn đề cơm tối của Lý Vụ còn chưa giải quyết xong, liền mở app đặt một phần cơm Nhật gửi đến địa chỉ nhà.
Thanh toán xong, cô chụp ảnh màn hình gửi cho Lý Vụ: [Tôi đặt cơm tối cho cậu rồi, nhớ ăn nhé.]
Nam sinh trả lời rất nhanh: [Được.]
Cậu lại hỏi: [Chị đã ăn chưa?]
Sầm Căng dùng máy tính trả lời cậu: [Vẫn chưa, nhưng mà uống cà phê rồi.]
Bên kia không còn trả lời nhanh trong giây lát nữa, mà một lúc sau mới có động tĩnh mới: [Uống ngon không?]
Sầm Căng khẽ nhướng mày, hỏi: [Cậu chưa từng uống qua sao?]
Lý Vụ: [Chưa.]
Sầm Căng: [Cũng không tệ lắm.]
Cậu trước sau vẫn tích chữ như vàng: [Ừm.]
Sợ quấy rầy cậu làm bài tập về nhà, Sầm Căng không nói nhiều nữa, đóng cửa khung chat, nhìn lại màn hình dày đặc chữ viết, bắt đầu sắp xếp lại nội dung theo chú thích trong tài liệu.
……
Sửa sang lại xong, Sầm Căng gửi phiên bản mới cho Lệ Phi, lúc này mới nhớ tới xem thời gian, con số ở góc dưới bên phải màn hình đã điểm chín giờ.
Cô đưa một tay ra sau gáy, một bên ấn vào cái cổ nhức mỏi, một bên quan sát tiến trình làm việc của Lộ Kỳ Kỳ.
Ai ngờ, cô gái đã ngủ gật ở bàn làm việc, hai tay cô buông thõng xuống hộc bàn, hai má thịt bị mặt bàn ép thành một cục, miệng hé mở, lông mi run rẩy nhè nhẹ, xem ra đã đi vào giấc mộng say xưa.
Cô gái này mới tốt nghiệp hai năm, còn giữ được một phần ngây thơ cùng khí chất tự nhiên không câu nệ tiểu tiết.
Sầm Căng nhìn cô chằm chằm một hồi, bỗng nhiên có chút hâm mộ. Hiện giờ cô cho dù có chết cũng sẽ không cho phép mình lộ ra loại tướng ngủ này ở bên ngoài.
Nhưng…
Cô thu hồi ánh mắt, cầm lấy cốc sữa đã nguội bên bàn phím, giống như giải sầu mà một hơi hút sạch.
Nhờ phúc của Lý Vụ, tốt xấu gì cô cũng có thể lây nhiễm được chút không khí tươi xanh trong khuôn viên trường.
—
Gần mười giờ, Sầm Căng mới về đến nhà.
Vừa vào cửa cô liền ngây ngẩn cả người, ánh đèn ngoài hiên lần đầu tiên được bật sáng, như được bao phủ bởi một tấm màn che mềm mại như cánh ve sầu.
Trái tim cô cũng theo đó mà ấm áp lên, cô cúi người thay giày, bước vào trong, nhìn xung quanh trái phải.
Tầm mắt lướt đến một chỗ, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cô.
Là túi đồ ăn mang về chưa mở, được đặt ở chính giữa bàn trà, vẫn còn buộc nút chết, vừa nhìn liền biết chưa hề mở ra.
Sầm Căng nhíu mày, gọi người: “Lý Vụ.”
Cửa phòng sách đóng chặt, nên người bên trong khẳng định không nghe thấy.
Sầm Căng không còn cách nào khác, đành phải đi qua hành lang dài để gõ cửa, các khớp ngón tay mới chạm lên ván cửa một chút, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp như sợ ra chậm.
Sầm Căng để ý lắng nghe, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Cô kịp thời ổn định lại sắc mặt vào thời khắc ngăn cách biến mất, trầm tĩnh cùng thiếu niên trong cửa nhìn nhau.
Lý Vụ đứng ở bên trong, con ngươi mang theo ánh nắng ban mai: “Chị về rồi?”
“Ừm.” Sầm Căng nghiêng đầu về phía sau: “Sao còn chưa ăn tối?”
“Quên mất.” Cậu nói nhanh không cần suy nghĩ: “Mải làm bài tập về nhà nên quên mất.”
Sầm Căng mím nở một nụ cười lịch sự, trong lời nói có ẩn ý: “Thế mà sao không quên lấy hàng?”
Lý Vụ im lặng một giây.
Sầm Căng biết rõ trong hồ lô của cậu bán thuốc gì: “Tôi ăn ở công ty rồi.”
Lý Vụ: “Ừm.”
“Đi ăn đi.” Sầm Căng khẽ thở dài một hơi: “Sắp chết đói rồi đi?”
“Không thấy đói.”
“Đó là do đói quá rồi.” Cô quay người trở lại phòng ngủ, đồng thời để lại lời dặn dò: “Hâm nóng một chút rồi hãy ăn.”
Tẩy trang thay quần ở áo nhà xong đi ra, Lý Vụ đã ở trong phòng bếp ăn cơm.
Sầm Căng ngồi xuống sofa, cậu cũng ở xa liếc mắt nhìn một cái. Sầm Căng làm động tác lùa cơm ra hiệu cho cậu tiếp tục, thiếu niên lập tức cúi đầu tập trung vào trước mắt.
Sầm Căng vẫn không dời mắt, không biết có phải nguyên nhân là do ánh đèn hay không, mà làn da của cậu dường như trắng hơn một chút, tóc cũng dài, tóc mái đen nhánh xoã xuống, che đi một phần trán.
Đã giống một đứa trẻ thành phố rồi.
Xem ra cậu thích ứng cũng không tệ, Sầm Căng yên tâm một chút, thu hồi tầm mắt, lướt xem Weibo.
Mọi âm thanh đều im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng Lý Vụ ăn cơm, không nhanh không chậm.
Sầm Căng nghe xong liền cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi vùi lưng vào đệm, không hiểu sao lại có chút hưởng thụ sự bình yên lúc này.
Một lát sau, nghe thấy tiếng cậu thu dọn túi nilon, Sầm Căng quay đầu lại, chỉ thấy Lý Vụ đã đứng dậy, thu dọn hộp đồ ăn ngăn nắp có trật tự rồi mang đi.
Hình như cậu lại cao hơn một chút, diện tích hơi nhỏ của phòng bếp khiến cậu trông cao lớn và vạm vỡ hơn.
Sầm Căng không nhớ được số đo khi đặt mua đồng phục trước đó, bèn hỏi: “Lý Vụ, lần trước cậu đo là cao bao nhiêu?” Thiếu niên nhấc mí mắt lên, ngón tay thon dài buộc túi nilon thành một nút thắt gọn gàng: “1m84.”
“À…” Sầm Căng như có điều suy tư.
Lý Vụ nửa ngồi xổm xuống dọn dẹp thùng rác, ánh sáng trong phòng ăn lại lập tức sáng lên một chút.
Mắt dõi theo cậu đặt chiếc túi màu xám ra ngoài cửa, rồi nhẹ nhàng đóng lại, Sầm Căng mới mở miệng nói: “Để tôi mua thêm vài bộ quần áo cho cậu.”
Dù sao đứa nhỏ nhà người ta vừa mới tặng cho cô một hộp sữa nóng cực kỳ có tác dụng an ủi.
Lý Vụ sửng sốt một chút, dừng ở bên cạnh tủ giày: “Trước đó chị mua nhiều rồi, hơn nữa ở trường học đều mặc đồng phục học sinh.”
“Không lạnh sao? Dù sao lúc ra ngoài cũng phải khoác thêm áo ấm chứ?” Sầm Căng nhớ tới lúc nãy mình mặc áo khoác đi lấy xe mà cả người đều run rẩy.
Cậu quay người đi vào: “Không sao đâu.”
Sầm Căng bảo cậu ngồi xuống ghế, còn mình thì run rẩy quấn chăn, thẳng lưng ngồi xếp bằng: “Chỗ này của chúng ta có lạnh giống trên núi không?”
Lý Vụ nói: “Không giống.”
Sầm Căng có chút hứng thú: “Bên nào lạnh hơn?”
Lý Vụ không nói chỗ nào lạnh hơn, chỉ đáp: “Thành phố Nghi ấm áp hơn một chút.”
Sầm Căng mỉm cười, vừa định mở miệng nói tiếp, chợt nghe thiếu niên nghiêm túc giải thích nguyên do: “Bên này có hiệu ứng đảo nhiệt đô thị, nhiệt độ trên núi cao hơn so với mực nước biển, thảm thực vật nhiều, nhiệt độ đương nhiên sẽ thấp hơn.”
Sắc mặt Sầm Căng đông cứng, nuốt hết những lời khoe khoang về, chỉ lạnh lùng thản nhiên: “À.”
“Ừm.” Lý Vụ nhận thấy tâm trạng cô đột nhiên trầm xuống, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng không hé răng nữa.
“Bài tập về nhà đã làm xong chưa?” Sầm Căng định dùng câu này kết thúc cuộc trao đổi.
Không ngờ cậu lại trả lời: “Làm xong rồi.”
Sầm Căng hỏi: “Vậy cậu vừa mới làm gì ở phòng sách?”
Lý Vụ nói: “Học thuộc lòng lịch sử và chính trị.”
Sầm Căng cạo cạo màn hình điện thoại, chợt nghĩ: “Có phải các cậu sắp thi rồi không?”
Lý Vụ gật đầu.
Sầm Căng nói: “Tháng sau sao?”
Lý Vụ vẫn gật đầu.
“Chắc cũng không vất vả lắm đâu nhỉ?” Sầm Căng suy nghĩ một chút, ngước mắt lên nhìn: “Dù sao năng lực học tập của cậu cũng cao như vậy.”
Bất ngờ được khen, Lý Vụ không được tự nhiên sờ gáy: “Cũng không phải cái nào cũng tốt.”
“Ồ?” Sầm Căng lật điện thoại lên, không nhìn nữa: “Môn nào có vấn đề?”
Lý Vụ nói: “Tiếng Anh.”
Sầm Căng nhíu mày: “Đây cũng không phải là môn thi.”
“Chính là…” Nam sinh lui về trạng thái nói lắp: “Tiếng anh không tốt.”
Cậu khẽ nắm chặt tay, hỏi: “Tiếng Anh của chị có tốt không?”
Sầm Căng tiện tay vuốt ve sau tai, hời hợt nói: “Tôi từng học ở Anh hai năm.”
Lý Vụ giật mình.
Sầm Căng nổi lên tâm tư muốn khoe khoang chi tiết, chăm chú nhìn Lý Vụ một lát, cô thuận miệng nói một đoạn độc thoại tiếng Anh không ngắn không dài.
Âm thanh anh ngữ cực kỳ chuẩn xác phát ra từ đôi môi mọng của cô, tùy ý nhưng tao nhã, mạch lạc lại uyển chuyển, như bản nhạc, như ngâm thơ.
Hoàn toàn khác với cách học thuộc lòng cứng nhắc mà bọn họ sử dụng để đối phó với việc học đọc trong lớp học. Lý Vụ trực tiếp nghe đến choáng váng.
“Nghe hiểu được không?” Sầm Căng hỏi.
Lý Vụ hoàn hồn: “Có thể đọc lại một lần nữa không?”
Sầm Căng vui vẻ đồng ý, dùng tốc độ nói chậm hơn kể lại đoạn văn tương tự.
Lý Vụ đại khái nghe hiểu, nhưng cũng không dám chắc chắn khẳng định: “Là đang nói về “Vịt con xấu xí”, truyện cổ tích của Hans Christian Andersen phải không?”
Sầm Căng bật cười: “Đúng vậy, đây là một trong những câu chuyện yêu thích của tôi.”
Cô không dừng lại lâu ở đoạn này, mà quan tâm đến vấn đề học tập của cậu hơn: “Nếu cần, tôi có thể thuê một gia sư dạy tiếng anh chuyên nghiệp cho cậu.”
“Không cần.” Lý Vụ trong nháy mắt cảm thấy nản chí cùng mất mát, suýt chút nữa cự tuyệt theo bản năng, sau đó giọng điệu chậm lại: “Đừng tiêu tiền nữa, tự tôi sẽ cố gắng.”
Sầm Căng “Ừ” một tiếng, không mở miệng nữa, tiếp tục chơi điện thoại di động.
Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng.
Điểm tính toán nhìn rất đường hoàng kia nhận lấy kết thúc trong thất bại, Lý Vụ sợ Sầm Căng nghi ngờ, lo lắng ngồi một hồi, rồi nói: “Cô Trương điều chỉnh chỗ ngồi cho tôi rồi, bây giờ tôi ngồi cùng đại diện lớp tiếng Anh trong lớp.”
Sầm Căng liếc cậu một cái: “Bây giờ ngồi ở hàng thứ mấy?”
“Hàng thứ tư.”
Sầm Căng trêu ghẹo: “Vậy người phía sau cậu thảm rồi.”
Lý Vụ buồn bực: “Vì sao?”
Sầm Căng đột nhiên thẳng lưng, khoanh tay, làm như thật.
Người phụ nữ mang dáng vẻ khác thường hiếm thấy, Lý Vụ hiểu được, cũng nhắm mắt nở nụ cười.
Hai người không nói gì nữa, Sầm Căng lại xem điện thoại di động, tiện tay vén làn tóc rối ra sau tai.
Lý Vụ nhìn chăm chú cô một lát, sau đó đứng dậy: “Tôi đi đọc sách.”
“Được.” Sầm Căng liếc cậu một cái, gật đầu.
—
Vào buổi trưa ngày thứ hai, Lý Vụ không nghỉ ngơi.
Cậu đi đến thư viện trường học, thư viện Nghi Trung mở cửa cả ngày, quy mô không nhỏ, nhưng hiệu suất sử dụng lại tỷ lệ nghịch với nó. Nếu không phải lớp cố ý tổ chức, thì rất ít học sinh chủ động tới đây mượn sách. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, phóng mắt nhìn lại, căn bản không thấy có mấy người, chỉ có biển sách mênh mông cùng ánh nắng bụi bặm.
Vị quản lý già tóc hoa râm đang ngồi ở quầy lễ tân, nhìn thấy có học sinh đi đến, còn có chút ngoài ý muốn.
“Học lớp mấy?” Ông đưa tay ra đòi thẻ.
Lý Vụ lấy thẻ trường trong túi ra: “Lớp 11 ạ.”
Ông ấy quẹt một cái, sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho cậu đi vào.
Lý Vụ không có thời gian chậm rãi tìm kiếm, dứt khoát trực tiếp hỏi ông ấy: “Thầy ơi, em muốn hỏi, bên này có khu đọc sách bằng tiếng Anh không, em muốn tìm một quyển sách.”
Ông lão kinh ngạc liếc cậu một cái, lại nhìn máy tính: “Quyển nào?”
“Chuyện cổ tích Andersen.”
Ông lão cười hừ một tiếng, lách cách lách cách nhấn chuột vài cái, tra ra kết quả cậu muốn tìm: “Có rồi, ở trên giá sách B5.”
Lý Vụ nói một tiếng cảm ơn, đi vào trong.
Lý Vụ có khả năng định hướng rất tốt, đứng tại chỗ phân tích hướng sắp xếp số thứ tự trên giá sách, rất nhanh đã tìm được vị trí mục tiêu.
Trên giá có hai cuốn giống nhau như đúc, cậu giơ tay lên kiểm tra một cuốn, liền thấy <Vịt con xấu xí> có trong danh mục.
Ngón tay nam sinh trượt đến số trang, nhanh chóng lật sang trang tương ứng. Luồng không khí do tờ giấy mang đến làm tóc cậu lay động.
Câu chuyện đi kèm với hình minh họa.
Chẳng mấy chốc, cậu đã tìm được đoạn mà Sầm Căng nói.
……
Sau khi ra khỏi thư viện, Lý Vụ bất ngờ bị ánh mặt trời chói chang kí.ch thích đến nheo mắt lại, cậu thích ứng một hồi, mới cong môi chạy xuống cầu thang.
Trên lối đi, bóng dáng thiếu niên bị kéo dài, cùng bóng râm của lá long lão trộn lẫn với nhau, nhất thời không phân biệt được chỗ nào là người, chỗ nào là cành cây.
Trở lại ký túc xá, trên bàn học trống rỗng tự nhiên có thêm một kiện hàng chuyển phát nhanh. Vừa định mở miệng hỏi, Lâm Hoằng Lãng đang ngồi lật dở truyện tranh đã nhìn qua: “Tớ đến chỗ cổng bảo vệ lấy hàng chuyển phát nhanh thì nhìn thấy, nên thuận tiện cầm về cho cậu.”
Lý Vụ nói lời cảm ơn, đi xem phiếu chuyển phát nhanh, ngay sau đó, tim cậu đập thình thịch, là địa chỉ của Sầm Căng.
Lý Vụ nhanh chóng mở giấy niêm phong lấy ra, trên thân hộp có logo Sony, bên trong chứa một chiếc MP3 toàn màu đen nhỏ nhắn, ngoài ra còn có hướng dẫn sử dụng, tai nghe, cùng bộ sạc, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Cậu ngồi xuống, điều chỉnh thiết bị theo hướng dẫn.
Danh sách phát đã được tải về trước một số tác phẩm tiếng Anh đầy đủ, đầu tiên chính là The Ugly Duckling.
Lý Vụ kinh ngạc một lát, đeo tai nghe, ấn phát. Bên tai ngay lập vang lên giọng nam đọc, phát âm chuyên nghiệp và thuần thục.
Cậu nghe những lời cậu vừa xác nhận trong thư viện.
“To be born in a duck’s nest, in a farmyard, is of no consequence to a bird, if it is hatched from a swan’s egg.”
“Sinh ra trong ổ vịt, trong sân trại, không là gì đối với một con chim, nếu nó được nở ra từ trứng của một con thiên nga.”
Lý Vụ nhếch khóe môi.
Cô đang truyền cảm hứng cho cậu, cậu tin chắc là như thế.
Một người thiết kế đang ngồi ở vị trí làm việc của cô cùng Lộ Kỳ Kỳ thưởng thức một bát mì lạnh, thấy cô tới, người thiết kế lập tức di chuyển, chỉ để lại một chùm hương thơm tươi mát.
Sầm Căng buông túi xuống, ngồi trở lại ghế dựa, đặt sữa lên bàn.
Vị trí làm việc của Sầm Căng rất sạch sẽ thoải mái, chỉ có một chiếc máy tính để bàn màu đen và một giá sách trắng để trưng bày tài liệu, ngoài ra còn có lọ thuốc nhỏ mắt và hộp khăn giấy.
Cô rút ra một tờ khăn giấy ấn xuống chóp mũi bị gió thổi khô, sau đó mới lại cầm hộp cà phê sữa kia lên.
Vừa định tháo ống hút xuống, cô vươn tay đặt hộp sữa lại, lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc độ, chụp ảnh lấy nét.
Sau đó mới ấn tắt điện thoại, đâm thủng màng thiếc, bắt đầu nhấm nháp.
Lộ Kỳ Kỳ nhìn lén một loạt động tác liên tiếp của cô, trong lòng nổi lên hiếu kì: “Cảm giác nghi thức của cô cũng quá mạnh quá đi. “
“Đây là sữa gì vậy, uống ngon lắm sao?” Con sâu tham ăn trong dạ dày cô ấy lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Sầm Căng lại hút một ngụm, vị cà phê hơi nhạt, còn vị sữa lại ngọt quá mức. Cô nhìn về phía Lộ Kỳ Kỳ, ăn ngay nói thật: “Hương vị không được ngon lắm.”
Lộ Kỳ Kỳ chớp mắt mấy cái, không hiểu: “Vậy cô còn gióng trống khua chiêng như vậy làm cái gì?”
Sầm Căng không trả lời, chỉ ném cho cô nàng một ánh mắt đắc ý chỉ có thể hiểu chứ không thể nói được thành lời, rồi đặt sữa xuống, mím môi nhìn về phía màn hình.
Gõ xong hai chữ, cô chợt nhớ tới vấn đề cơm tối của Lý Vụ còn chưa giải quyết xong, liền mở app đặt một phần cơm Nhật gửi đến địa chỉ nhà.
Thanh toán xong, cô chụp ảnh màn hình gửi cho Lý Vụ: [Tôi đặt cơm tối cho cậu rồi, nhớ ăn nhé.]
Nam sinh trả lời rất nhanh: [Được.]
Cậu lại hỏi: [Chị đã ăn chưa?]
Sầm Căng dùng máy tính trả lời cậu: [Vẫn chưa, nhưng mà uống cà phê rồi.]
Bên kia không còn trả lời nhanh trong giây lát nữa, mà một lúc sau mới có động tĩnh mới: [Uống ngon không?]
Sầm Căng khẽ nhướng mày, hỏi: [Cậu chưa từng uống qua sao?]
Lý Vụ: [Chưa.]
Sầm Căng: [Cũng không tệ lắm.]
Cậu trước sau vẫn tích chữ như vàng: [Ừm.]
Sợ quấy rầy cậu làm bài tập về nhà, Sầm Căng không nói nhiều nữa, đóng cửa khung chat, nhìn lại màn hình dày đặc chữ viết, bắt đầu sắp xếp lại nội dung theo chú thích trong tài liệu.
……
Sửa sang lại xong, Sầm Căng gửi phiên bản mới cho Lệ Phi, lúc này mới nhớ tới xem thời gian, con số ở góc dưới bên phải màn hình đã điểm chín giờ.
Cô đưa một tay ra sau gáy, một bên ấn vào cái cổ nhức mỏi, một bên quan sát tiến trình làm việc của Lộ Kỳ Kỳ.
Ai ngờ, cô gái đã ngủ gật ở bàn làm việc, hai tay cô buông thõng xuống hộc bàn, hai má thịt bị mặt bàn ép thành một cục, miệng hé mở, lông mi run rẩy nhè nhẹ, xem ra đã đi vào giấc mộng say xưa.
Cô gái này mới tốt nghiệp hai năm, còn giữ được một phần ngây thơ cùng khí chất tự nhiên không câu nệ tiểu tiết.
Sầm Căng nhìn cô chằm chằm một hồi, bỗng nhiên có chút hâm mộ. Hiện giờ cô cho dù có chết cũng sẽ không cho phép mình lộ ra loại tướng ngủ này ở bên ngoài.
Nhưng…
Cô thu hồi ánh mắt, cầm lấy cốc sữa đã nguội bên bàn phím, giống như giải sầu mà một hơi hút sạch.
Nhờ phúc của Lý Vụ, tốt xấu gì cô cũng có thể lây nhiễm được chút không khí tươi xanh trong khuôn viên trường.
—
Gần mười giờ, Sầm Căng mới về đến nhà.
Vừa vào cửa cô liền ngây ngẩn cả người, ánh đèn ngoài hiên lần đầu tiên được bật sáng, như được bao phủ bởi một tấm màn che mềm mại như cánh ve sầu.
Trái tim cô cũng theo đó mà ấm áp lên, cô cúi người thay giày, bước vào trong, nhìn xung quanh trái phải.
Tầm mắt lướt đến một chỗ, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cô.
Là túi đồ ăn mang về chưa mở, được đặt ở chính giữa bàn trà, vẫn còn buộc nút chết, vừa nhìn liền biết chưa hề mở ra.
Sầm Căng nhíu mày, gọi người: “Lý Vụ.”
Cửa phòng sách đóng chặt, nên người bên trong khẳng định không nghe thấy.
Sầm Căng không còn cách nào khác, đành phải đi qua hành lang dài để gõ cửa, các khớp ngón tay mới chạm lên ván cửa một chút, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân gấp gáp như sợ ra chậm.
Sầm Căng để ý lắng nghe, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Cô kịp thời ổn định lại sắc mặt vào thời khắc ngăn cách biến mất, trầm tĩnh cùng thiếu niên trong cửa nhìn nhau.
Lý Vụ đứng ở bên trong, con ngươi mang theo ánh nắng ban mai: “Chị về rồi?”
“Ừm.” Sầm Căng nghiêng đầu về phía sau: “Sao còn chưa ăn tối?”
“Quên mất.” Cậu nói nhanh không cần suy nghĩ: “Mải làm bài tập về nhà nên quên mất.”
Sầm Căng mím nở một nụ cười lịch sự, trong lời nói có ẩn ý: “Thế mà sao không quên lấy hàng?”
Lý Vụ im lặng một giây.
Sầm Căng biết rõ trong hồ lô của cậu bán thuốc gì: “Tôi ăn ở công ty rồi.”
Lý Vụ: “Ừm.”
“Đi ăn đi.” Sầm Căng khẽ thở dài một hơi: “Sắp chết đói rồi đi?”
“Không thấy đói.”
“Đó là do đói quá rồi.” Cô quay người trở lại phòng ngủ, đồng thời để lại lời dặn dò: “Hâm nóng một chút rồi hãy ăn.”
Tẩy trang thay quần ở áo nhà xong đi ra, Lý Vụ đã ở trong phòng bếp ăn cơm.
Sầm Căng ngồi xuống sofa, cậu cũng ở xa liếc mắt nhìn một cái. Sầm Căng làm động tác lùa cơm ra hiệu cho cậu tiếp tục, thiếu niên lập tức cúi đầu tập trung vào trước mắt.
Sầm Căng vẫn không dời mắt, không biết có phải nguyên nhân là do ánh đèn hay không, mà làn da của cậu dường như trắng hơn một chút, tóc cũng dài, tóc mái đen nhánh xoã xuống, che đi một phần trán.
Đã giống một đứa trẻ thành phố rồi.
Xem ra cậu thích ứng cũng không tệ, Sầm Căng yên tâm một chút, thu hồi tầm mắt, lướt xem Weibo.
Mọi âm thanh đều im lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng Lý Vụ ăn cơm, không nhanh không chậm.
Sầm Căng nghe xong liền cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi vùi lưng vào đệm, không hiểu sao lại có chút hưởng thụ sự bình yên lúc này.
Một lát sau, nghe thấy tiếng cậu thu dọn túi nilon, Sầm Căng quay đầu lại, chỉ thấy Lý Vụ đã đứng dậy, thu dọn hộp đồ ăn ngăn nắp có trật tự rồi mang đi.
Hình như cậu lại cao hơn một chút, diện tích hơi nhỏ của phòng bếp khiến cậu trông cao lớn và vạm vỡ hơn.
Sầm Căng không nhớ được số đo khi đặt mua đồng phục trước đó, bèn hỏi: “Lý Vụ, lần trước cậu đo là cao bao nhiêu?” Thiếu niên nhấc mí mắt lên, ngón tay thon dài buộc túi nilon thành một nút thắt gọn gàng: “1m84.”
“À…” Sầm Căng như có điều suy tư.
Lý Vụ nửa ngồi xổm xuống dọn dẹp thùng rác, ánh sáng trong phòng ăn lại lập tức sáng lên một chút.
Mắt dõi theo cậu đặt chiếc túi màu xám ra ngoài cửa, rồi nhẹ nhàng đóng lại, Sầm Căng mới mở miệng nói: “Để tôi mua thêm vài bộ quần áo cho cậu.”
Dù sao đứa nhỏ nhà người ta vừa mới tặng cho cô một hộp sữa nóng cực kỳ có tác dụng an ủi.
Lý Vụ sửng sốt một chút, dừng ở bên cạnh tủ giày: “Trước đó chị mua nhiều rồi, hơn nữa ở trường học đều mặc đồng phục học sinh.”
“Không lạnh sao? Dù sao lúc ra ngoài cũng phải khoác thêm áo ấm chứ?” Sầm Căng nhớ tới lúc nãy mình mặc áo khoác đi lấy xe mà cả người đều run rẩy.
Cậu quay người đi vào: “Không sao đâu.”
Sầm Căng bảo cậu ngồi xuống ghế, còn mình thì run rẩy quấn chăn, thẳng lưng ngồi xếp bằng: “Chỗ này của chúng ta có lạnh giống trên núi không?”
Lý Vụ nói: “Không giống.”
Sầm Căng có chút hứng thú: “Bên nào lạnh hơn?”
Lý Vụ không nói chỗ nào lạnh hơn, chỉ đáp: “Thành phố Nghi ấm áp hơn một chút.”
Sầm Căng mỉm cười, vừa định mở miệng nói tiếp, chợt nghe thiếu niên nghiêm túc giải thích nguyên do: “Bên này có hiệu ứng đảo nhiệt đô thị, nhiệt độ trên núi cao hơn so với mực nước biển, thảm thực vật nhiều, nhiệt độ đương nhiên sẽ thấp hơn.”
Sắc mặt Sầm Căng đông cứng, nuốt hết những lời khoe khoang về, chỉ lạnh lùng thản nhiên: “À.”
“Ừm.” Lý Vụ nhận thấy tâm trạng cô đột nhiên trầm xuống, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng không hé răng nữa.
“Bài tập về nhà đã làm xong chưa?” Sầm Căng định dùng câu này kết thúc cuộc trao đổi.
Không ngờ cậu lại trả lời: “Làm xong rồi.”
Sầm Căng hỏi: “Vậy cậu vừa mới làm gì ở phòng sách?”
Lý Vụ nói: “Học thuộc lòng lịch sử và chính trị.”
Sầm Căng cạo cạo màn hình điện thoại, chợt nghĩ: “Có phải các cậu sắp thi rồi không?”
Lý Vụ gật đầu.
Sầm Căng nói: “Tháng sau sao?”
Lý Vụ vẫn gật đầu.
“Chắc cũng không vất vả lắm đâu nhỉ?” Sầm Căng suy nghĩ một chút, ngước mắt lên nhìn: “Dù sao năng lực học tập của cậu cũng cao như vậy.”
Bất ngờ được khen, Lý Vụ không được tự nhiên sờ gáy: “Cũng không phải cái nào cũng tốt.”
“Ồ?” Sầm Căng lật điện thoại lên, không nhìn nữa: “Môn nào có vấn đề?”
Lý Vụ nói: “Tiếng Anh.”
Sầm Căng nhíu mày: “Đây cũng không phải là môn thi.”
“Chính là…” Nam sinh lui về trạng thái nói lắp: “Tiếng anh không tốt.”
Cậu khẽ nắm chặt tay, hỏi: “Tiếng Anh của chị có tốt không?”
Sầm Căng tiện tay vuốt ve sau tai, hời hợt nói: “Tôi từng học ở Anh hai năm.”
Lý Vụ giật mình.
Sầm Căng nổi lên tâm tư muốn khoe khoang chi tiết, chăm chú nhìn Lý Vụ một lát, cô thuận miệng nói một đoạn độc thoại tiếng Anh không ngắn không dài.
Âm thanh anh ngữ cực kỳ chuẩn xác phát ra từ đôi môi mọng của cô, tùy ý nhưng tao nhã, mạch lạc lại uyển chuyển, như bản nhạc, như ngâm thơ.
Hoàn toàn khác với cách học thuộc lòng cứng nhắc mà bọn họ sử dụng để đối phó với việc học đọc trong lớp học. Lý Vụ trực tiếp nghe đến choáng váng.
“Nghe hiểu được không?” Sầm Căng hỏi.
Lý Vụ hoàn hồn: “Có thể đọc lại một lần nữa không?”
Sầm Căng vui vẻ đồng ý, dùng tốc độ nói chậm hơn kể lại đoạn văn tương tự.
Lý Vụ đại khái nghe hiểu, nhưng cũng không dám chắc chắn khẳng định: “Là đang nói về “Vịt con xấu xí”, truyện cổ tích của Hans Christian Andersen phải không?”
Sầm Căng bật cười: “Đúng vậy, đây là một trong những câu chuyện yêu thích của tôi.”
Cô không dừng lại lâu ở đoạn này, mà quan tâm đến vấn đề học tập của cậu hơn: “Nếu cần, tôi có thể thuê một gia sư dạy tiếng anh chuyên nghiệp cho cậu.”
“Không cần.” Lý Vụ trong nháy mắt cảm thấy nản chí cùng mất mát, suýt chút nữa cự tuyệt theo bản năng, sau đó giọng điệu chậm lại: “Đừng tiêu tiền nữa, tự tôi sẽ cố gắng.”
Sầm Căng “Ừ” một tiếng, không mở miệng nữa, tiếp tục chơi điện thoại di động.
Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng.
Điểm tính toán nhìn rất đường hoàng kia nhận lấy kết thúc trong thất bại, Lý Vụ sợ Sầm Căng nghi ngờ, lo lắng ngồi một hồi, rồi nói: “Cô Trương điều chỉnh chỗ ngồi cho tôi rồi, bây giờ tôi ngồi cùng đại diện lớp tiếng Anh trong lớp.”
Sầm Căng liếc cậu một cái: “Bây giờ ngồi ở hàng thứ mấy?”
“Hàng thứ tư.”
Sầm Căng trêu ghẹo: “Vậy người phía sau cậu thảm rồi.”
Lý Vụ buồn bực: “Vì sao?”
Sầm Căng đột nhiên thẳng lưng, khoanh tay, làm như thật.
Người phụ nữ mang dáng vẻ khác thường hiếm thấy, Lý Vụ hiểu được, cũng nhắm mắt nở nụ cười.
Hai người không nói gì nữa, Sầm Căng lại xem điện thoại di động, tiện tay vén làn tóc rối ra sau tai.
Lý Vụ nhìn chăm chú cô một lát, sau đó đứng dậy: “Tôi đi đọc sách.”
“Được.” Sầm Căng liếc cậu một cái, gật đầu.
—
Vào buổi trưa ngày thứ hai, Lý Vụ không nghỉ ngơi.
Cậu đi đến thư viện trường học, thư viện Nghi Trung mở cửa cả ngày, quy mô không nhỏ, nhưng hiệu suất sử dụng lại tỷ lệ nghịch với nó. Nếu không phải lớp cố ý tổ chức, thì rất ít học sinh chủ động tới đây mượn sách. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, phóng mắt nhìn lại, căn bản không thấy có mấy người, chỉ có biển sách mênh mông cùng ánh nắng bụi bặm.
Vị quản lý già tóc hoa râm đang ngồi ở quầy lễ tân, nhìn thấy có học sinh đi đến, còn có chút ngoài ý muốn.
“Học lớp mấy?” Ông đưa tay ra đòi thẻ.
Lý Vụ lấy thẻ trường trong túi ra: “Lớp 11 ạ.”
Ông ấy quẹt một cái, sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho cậu đi vào.
Lý Vụ không có thời gian chậm rãi tìm kiếm, dứt khoát trực tiếp hỏi ông ấy: “Thầy ơi, em muốn hỏi, bên này có khu đọc sách bằng tiếng Anh không, em muốn tìm một quyển sách.”
Ông lão kinh ngạc liếc cậu một cái, lại nhìn máy tính: “Quyển nào?”
“Chuyện cổ tích Andersen.”
Ông lão cười hừ một tiếng, lách cách lách cách nhấn chuột vài cái, tra ra kết quả cậu muốn tìm: “Có rồi, ở trên giá sách B5.”
Lý Vụ nói một tiếng cảm ơn, đi vào trong.
Lý Vụ có khả năng định hướng rất tốt, đứng tại chỗ phân tích hướng sắp xếp số thứ tự trên giá sách, rất nhanh đã tìm được vị trí mục tiêu.
Trên giá có hai cuốn giống nhau như đúc, cậu giơ tay lên kiểm tra một cuốn, liền thấy <Vịt con xấu xí> có trong danh mục.
Ngón tay nam sinh trượt đến số trang, nhanh chóng lật sang trang tương ứng. Luồng không khí do tờ giấy mang đến làm tóc cậu lay động.
Câu chuyện đi kèm với hình minh họa.
Chẳng mấy chốc, cậu đã tìm được đoạn mà Sầm Căng nói.
……
Sau khi ra khỏi thư viện, Lý Vụ bất ngờ bị ánh mặt trời chói chang kí.ch thích đến nheo mắt lại, cậu thích ứng một hồi, mới cong môi chạy xuống cầu thang.
Trên lối đi, bóng dáng thiếu niên bị kéo dài, cùng bóng râm của lá long lão trộn lẫn với nhau, nhất thời không phân biệt được chỗ nào là người, chỗ nào là cành cây.
Trở lại ký túc xá, trên bàn học trống rỗng tự nhiên có thêm một kiện hàng chuyển phát nhanh. Vừa định mở miệng hỏi, Lâm Hoằng Lãng đang ngồi lật dở truyện tranh đã nhìn qua: “Tớ đến chỗ cổng bảo vệ lấy hàng chuyển phát nhanh thì nhìn thấy, nên thuận tiện cầm về cho cậu.”
Lý Vụ nói lời cảm ơn, đi xem phiếu chuyển phát nhanh, ngay sau đó, tim cậu đập thình thịch, là địa chỉ của Sầm Căng.
Lý Vụ nhanh chóng mở giấy niêm phong lấy ra, trên thân hộp có logo Sony, bên trong chứa một chiếc MP3 toàn màu đen nhỏ nhắn, ngoài ra còn có hướng dẫn sử dụng, tai nghe, cùng bộ sạc, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Cậu ngồi xuống, điều chỉnh thiết bị theo hướng dẫn.
Danh sách phát đã được tải về trước một số tác phẩm tiếng Anh đầy đủ, đầu tiên chính là The Ugly Duckling.
Lý Vụ kinh ngạc một lát, đeo tai nghe, ấn phát. Bên tai ngay lập vang lên giọng nam đọc, phát âm chuyên nghiệp và thuần thục.
Cậu nghe những lời cậu vừa xác nhận trong thư viện.
“To be born in a duck’s nest, in a farmyard, is of no consequence to a bird, if it is hatched from a swan’s egg.”
“Sinh ra trong ổ vịt, trong sân trại, không là gì đối với một con chim, nếu nó được nở ra từ trứng của một con thiên nga.”
Lý Vụ nhếch khóe môi.
Cô đang truyền cảm hứng cho cậu, cậu tin chắc là như thế.
Danh sách chương