“Aiden…”
Chưa đợi Lê Phù quay đầu lại, người đàn ông phía sau đã bị những người khác gọi đi, chỉ để lại một tiếng xin lỗi lịch sự.
“Sorry.”
Lê Phù quay đầu lại, vốn định nhìn thoáng qua diện mạo của người đàn ông, nhưng giáo sư ở đầu dây bên kia càng nói càng phấn khích, bên trong là trận chiến nhốn nháo hoảng loạn, cô chỉ kịp thấy ba bóng lưng đi về phía phòng nghỉ.
Mắt thấy buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, cô phải nghĩ biện pháp cản giáo sư lại.
“Thầy Châu, có phải trong mắt thầy tất cả nữ sinh đều giống nhau không vậy?”
Nữ sinh cẩn thận ôm bộ âu phục màu xám nhạt đã được ủi kỹ lưỡng, vừa đi vừa trêu chọc: “Tốt xấu gì em cũng gặp thầy hai lần rồi, thầy vẫn không nhớ em sao?”
“Xin lỗi.” Châu Ánh Hi tỏ vẻ xin lỗi vì hiểu lầm vừa xảy ra.
Đàm Tự bên cạnh hừ nhẹ: “Trong thế giới của thầy Châu nhà chúng tôi không có phụ nữ.”
Câu cuối cùng “Sắp tu thành tiên rồi”, rõ ràng là đang cười nhạo anh bạn tốt.
Những người bạn này nói đùa chưa bao giờ chọc giận Châu Ánh Hi. Đúng ra mà nói, anh là một người tâm tình ổn định đến mức không có thăng trầm, cho dù có là Đàm Tự đã quen biết anh 6 7 năm, cũng chưa bao giờ thấy qua tính cách thật của anh.
Mới đầu, Đàm Tự cho rằng anh chỉ là giỏi ngụy trang ra vẻ hiền lành, nhưng ở chung lâu ngày mới phát hiện, sự kiềm chế và lễ nghi của anh là phẩm chất hình thành từ trong xương cốt. Tuy từ năm lớp 11 đã chuyển đến Luân Đôn, nhưng không hề có dáng vẻ bị đồng hóa, mà vẫn là dáng vẻ nho nhã khiêm tốn phong cách Trung Quốc như trước.
Âu phục màu xám nhạt rất hợp với Châu Ánh Hi, anh soi gương sửa sang lại vẻ ngoài một lát, dáng người anh tuấn thẳng đứng như cây trúc, nhìn cao gầy, lại có bờ vai rộng, có thể tôn lên bộ âu phục một cách hoàn hảo. Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng râm phác họa đường nét của anh càng thêm lập thể, mặc dù làn da so với nữ sinh bình thường còn trắng mịn hơn, nhưng không phải gương mặt thư sinh yếu đuối, trong vẻ tuấn tú mang theo anh khí nhàn nhạt.
Có đôi khi Đàm Tự cảm thấy mình có bệnh, nhìn người đàn ông này lại có thể ngẩn người, anh ấy đánh thức mình: “Này, thầy Châu, buổi tối có muốn đi cùng tớ với mấy người Bobby đến quán bar ngồi chút không?”
Châu Ánh Hi giơ cánh tay lên, không nhanh không chậm tròng tay áo: “Buổi tối khả năng không được, tớ phải luyện đàn.”
“Anh Châu.” Đàm Tự mất kiên nhẫn đến mức thay đổi xưng hô: “Lát nữa cậu có thể đàn tận hai tiếng, còn chưa đủ à? Cậu có thể nói chuyện quan trọng hơn không?”
“Chuyện gì?” Châu Ánh Hi hỏi.
“Nói chuyện phụ nữ.”
“…”
…
Thời điểm Lê Phù quay lại phòng âm nhạc, đầu cũng nhức nhức, cô hơi hối hận tại sao lại đưa luận văn cho giáo sư xem trước khi xuất phát. Vị giáo sư đến từ California này nổi tiếng thích nói.
“Tớ xin cậu, đừng có xem điện thoại nữa được không.” Ngô Thi đã dùng tới giọng cầu xin người khác rồi.
Lê Phù không ngẩng đầu làm động tác ok: “Còn hai đoạn cuối cùng, sắp rồi.”
Trên sân khấu bình bịch vài tiếng, chùm sáng hình cung rọi vào chính giữa.
Mười mấy người trong đoàn hòa tấu đứng dậy cúi chào, đợi tiếng vỗ tay như sấm vơi dần, họ mới ngồi xuống.
Lê Phù bận rộn vỗ vỗ vài cái tượng trưng.
“The uncatchable blue butterfly”, là tên chủ đề của Châu Ánh Hi, lần này phải biểu diễn 5 ca khúc, trong đó có 3 khúc do anh biểu diễn. Đàm Tự nói có phải anh gặp được nàng thơ nên có linh cảm không, trôi chảy thuận lợi thì không nói, còn cực kì có cảm giác yêu đương. Thật ra không phải, chỉ là vào một ngày nào đó, anh đến nông thôn sưu tầm dân ca, trong lúc vô tình thấy được một con bướm màu xanh đậu trên song cửa sổ.
Anh vươn tay muốn chạm vào, con bướm lại không hề lưu luyến rời đi.
Linh cảm là sự va chạm dữ dội đúng lúc.
Thêm một giây hay bớt một giây cũng thành sai.
Khúc đầu tiên bắt đầu bằng đoạn giới thiệu cello, tiếng đàn trầm thấp du dương, sau đó xuất hiện tiếng đàn dương cầm thư giãn. Châu Ánh Hi khom lưng, đôi bàn tay thon dài có lực sinh ra vì những phím đàn đen trắng, nghệ sĩ dương cầm trời sinh. Anh nhắm mắt đắm chìm trong đó, chùm sáng kéo dài thân ảnh của anh, ngón tay trên phím đàn giống như lướt qua ánh trắng mềm mại.
Dùng từ “Hoàng tử” để hình dung anh cũng không hề kệch cỡm.
Ánh mắt Ngô Thi giống như mọc trên sân khấu, y hệt thiếu nữ hồi xuân.
Cô ấy không phải ngoại tộc, bởi vì hai hàng nữ sinh trước sau đều là đồng loại với cô ấy.
Ngoại tộc là Lê Phù bên cạnh vẫn đang không ngừng gõ bàn phím, ngón tay đã gõ đến tê dại, có vẻ như luận văn gặp chút vấn đề. Cô gấp đến độ vừa cau mày vừa nắm chặt tay, tiếng đàn có duyên dáng hơn nữa vào tai cô cũng thành rất ồn ào.
Với một đoạn cộng hưởng hài hòa của tất cả các nhạc cụ, buổi diễn tấu kết thúc.
Tiếng vỗ tay như sấm lại trỗi dậy.
“Lê Phù, Lê Phù, tớ thấy tên cậu nên đọc ngược lại.” Ngô Thi đi ra cửa, không vui trợn mắt.
Lê Phù không yên lòng hỏi: “Tại sao?”
Tiếng trách cứ chấn động truyền đến bên tai cô: “Phục cậu (*) đó.”
(*) 黎芙 (Lí Fú) đọc ngược lại là fú lí, gần âm với 服你 (Fú nǐ), nghĩa là phục cậu.
“…”
Ngô Thi cảm thấy đã phí tiền mua vé rồi, toàn bộ quá trình Lê Phù đều cúi đầu đắm chìm trong học thuật. Có mấy lần liếc thấy cô đang xem ảnh cắt thi thể, ảnh nhỏ nhìn không rõ, còn phóng to đến mức đặc tả. Trong phòng âm nhạc cao cấp trang nhã này, nhìn những hình ảnh kinh hãi kia, chắc cô là người đầu tiên, trước không có ai, sau không người kế vị.
Ngô Thi nói đi vệ sinh, Lê Phù dựa vào cây cột làm công tác kết bài. Cuối cùng vị giáo sư phụ trách kia của cô, lấy lý do muốn làm cơm tối chung với vợ mà kết thúc chương trình học.
Rốt cuộc cô cũng có thể thở ra.
Trong lúc đợi bạn tốt ra, Lê Phù nghe được phía sau truyền đến tiếng của hai ba nữ sinh, hơi kích động, nhưng nói đơn giản thì cũng chỉ là “Em thích thầy lắm lắm”, “Thầy đàn dương cầm siêu đỉnh”, “Thầy lợi hại quá”, giống như những lời nói mê trai của những cô gái nhỏ vậy.
Có lẽ từ nhỏ Lê Phù đã tương đối trưởng thành, trong ấn tượng của cô, cho dù là năm đầu cấp 2, cũng chưa nhiệt tình biểu đạt tình cảm với một người nào. Rõ ràng cô là một người rất hướng ngoại, có thể hòa hợp với cả nam sinh lẫn nữ sinh, nhưng vẫn chưa từng sinh ra tình cảm mãnh liệt với một người nào.
Bạn bè bên cạnh luôn hình dung cô giống như gió trời thổi qua ngày tháng sáu, thổi lên người đều khiến mọi người ấm áp, nhưng không ai có thể nắm bắt được.
Ngô Thi từng nói đùa với cô: “May mà tâm chơi của cậu thật sự chỉ là tâm chơi lành mạnh tích cực, nếu dùng trong mặt tình cảm, cậu chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.”
Lê Phù duỗi lưng, đúng lúc ba nữ sinh đi lướt qua bên vai cô. Cô nhìn thoáng qua, có lẽ là học sinh cấp ba, các cô ấy đang lén lút thảo luận cái gì đó.
Lại đúng lúc, cô nghe thấy hết sạch.
“Các cậu có xem video lần trước thầy ấy đến Birmingham dạy chưa?”
“Cái lần đeo kính ý hả?”
“Ừ ừ ừ, đẹp trai bùng nổ luôn.”
Các cô ấy sợ giọng quá to sẽ bị người khác nghe được, nói một câu lại quay đầu một lần.
“Lên thẳng diễn đàn, hơn nữa các chị ấy còn bầu phiếu.”
“Bầu phiếu gì?”
“Muốn thấy thầy ấy làm gì nhất? Các cậu đoán hạng nhất là gì?”
“Là gì?”
Nữ sinh khom lưng nhỏ giọng nói: “Nghe thầy ấy rên lên vì sướng.”
“!”
Bốn chữ (**) trần trụi lại xấu hổ này, khiến Lê Phù nghe được cũng nóng tai, nhưng mà ở Âu Mỹ, học sinh nghị luận về giáo viên cũng không phải chuyện gì lạ. Sau khi cô đưa mắt nhìn theo ba em gái học sinh rời đi, Ngô Thi cũng quay lại, nhìn qua thì tâm trạng đặc biệt tốt. Sau khi cúp điện thoại trên tay, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
(**) Raw (听他叫床): 叫床 nghĩa là hét trên giường.
“Đi, buổi tối dẫn cậu đi high.”
“Đi đâu?”
“Đi gặp đàn ông.”
/
Fox là quán bar mới mở ở Luân Đôn, bầu không khí giao giữa quán bar và hộp đêm, gần như trở thành nơi sinh viên Luân Đôn thường xuyên ghé nhất. Nam sinh nước Anh ở độ tuổi này nhan sắc thăng hoa nhất, cho nên chỉ ngồi vào bên trong tâm trạng đã tốt lên, nữ sinh bên trong chỉ hận không thể một đôi mắt đồng thời đưa tình với 10 anh đẹp trai.
Một bàn gần hành lang, trên bàn sáng lên một ngọn đèn nhỏ.
Trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu.
Người phụ nữ trên sofa bên trái vẫn luôn nhìn người đàn ông đối diện cười, người đàn ông mặc một chiếc áo len trắng rất hợp phong cách Anh, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc, phải hiểu là khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn phối cùng kính mắt cực kì xứng đôi vừa lứa. Ngón tay cầm ly rượu xương cốt rõ ràng, rất dễ khiến người ta mơ mộng lung tung.
Dường như người phụ nữ cảm thấy rất hứng thú với anh, nâng cằm hỏi: “Thầy Châu, thầy cao bao nhiêu vậy, cao 1m88 sao?”
Châu Ánh Hi gật đầu: “Ừ.”
Có thể do rượu và bầu không khí quấy rối, người phụ nữ wow một tiếng: “Sao anh lại có thể hoàn hảo vậy chứ.”
Đột nhiên được khen ngợi, Châu Ánh Hi ngượng ngùng cụp mắt, dùng nụ cười đáp lời cô ta.
Đàm Tự nhìn ra được chút manh mối: “May nè, có phải cô thích thầy Châu nhà chúng tôi không?”
Trong mắt người phụ nữ chỉ nhìn thấy vị tài tử dương cầm này: “Ai mà không thích thầy Châu được chứ.” Cô ta lại nhếch khóe môi: “Thầy Châu, tôi nói không sai chứ, khẳng định có rất nhiều nữ sinh xếp hàng dài theo đuổi thầy.”
“Khoa trương rồi, không có ai hết.” Châu Ánh Hi không thích khoa trương, dù anh đã 29 tuổi, đã đạt được thành tựu không hề tầm thường, nhưng anh cũng không khoe khoang, cho rằng mình vốn chỉ là một người bình thường thích dương cầm thích âm nhạc.
Người phụ nữ tên May này là bạn của Đàm Tự, nhưng hiển nhiên cô ta có hơi hăng máu, chỉ vào cổ Châu Ánh Hi hỏi: “Thầy Châu, trên cổ thầy có một nốt ruồi nè.”
Châu Ánh Hi nhẹ nhàng sờ sờ: “Ừ, đúng.”
Áo len trắng thuộc kiểu dáng tương đối mỏng manh rộng thùng thình, anh hơi chuyển động, đúng lúc để lộ ra cổ và xương quai xanh đẹp mắt. Nốt ruồi nhàn nhạt trên cổ bên trái kia, phối với dáng vẻ nhã nhặn cấm dục hiện tại của anh, có mấy phần dục vọng khó có thể hình dung.
Đàm Tự ôm người bạn tốt của mình, nhìn nốt ruồi nhạt của anh, lại bắt đầu sờ sờ mó mó: “Quá gợi cảm, muốn biết người phụ nữ có may mắn hôn lên nốt ruồi của cậu ghê.”
Châu Ánh Hi dùng khuỷu tay đẩy anh ấy sang một bên.
Bàn đối diện và bàn bên này là hai bầu không khí, nhạc trong sàn nhảy vừa đổi, giống như bấm vào huyệt nhảy nhót của hai người. Ngô Thi kéo Lê Phù từ trên sofa dậy, hỏi cô: “Bên trong cậu có mặc gì không?”
“Để làm gì?” Cuối cùng Lê Phù đã cảm thấy mình sống lại một chút.
“Ai mặc áo len dày như này nhảy chứ hả.” Ngô Thi kéo kéo áo len của cô, liên tục xác nhận: “Mặc thật à?”
“Ờ.” Nói xong, Lê Phù cởi áo lên ra, đương nhiên cô không to gan đến vậy. Bên trong mặc một áo hai dây nhỏ, phối hợp với quần jeans bó sát người bên dưới, đúng lúc lại hợp để nhảy nhót.
Trong sàn nhảy nháy mắt lấp đầy người, bên trái bên phải Ngô Thi đều có ba bốn anh đẹp trai vây quanh, cô ấy thẹn thùng nhảy nhót. Lê Phù cố ý đẩy người cô ấy về phía trai đẹp, để cô ấy đi bắt chuyện.
Lúc thật sự lên sân khấu, Ngô Thi rén.
Hai tay Lê Phù khoác lên vai Ngô Thi, dịu dàng ôm chặt lấy eo nhỏ vặn vẹo theo tiết tấu, mái tóc xoăn bồng bềnh phủ lên trên xương cánh bướm. Trong từng vòng ánh sáng màu lam thẫm, cô rất giống con bướm xanh đang múa lượn quanh cành hoa.
“Tớ hối hận rồi.” Cô đột nhiên mở miệng nói.
Ngô Thi vừa nghe là biết cô ám chỉ chuyện gì: “Hối hận vì đã thả anh người mẫu Pháp kia đi rồi đúng không?”
“Ờ.” Lê Phù gật đầu.
Ngô Thi ghét bỏ nhắc lại lời của cô: “Cũng không biết là ai nói, gần đây trong lòng chỉ chứa luận văn, không rảnh ngắm trai, người ta về Pháp còn chạy qua Cambridge tìm cậu hai lần. Còn cậu ấy à, hơn nửa đêm còn gửi nhầm ảnh chụp người khổng lồ cho người ta. Chị gái à, mạng của người ta cũng là mạng mà.”
“Biết rồi biết rồi.” Lê Phù bĩu môi: “Còn một tháng nữa là tớ được giải thoát rồi.”
Ngô Thi: “Định thả lỏng như nào?”
“Muốn đi gặp anh trai tớ.”
“Đi Boston à?”
Lê Phù lắc đầu giải thích: “Không phải, đi Ý. Tháng năm bạn của anh tớ kết hôn ở hồ Como, nói có thể đưa người nhà đến. Anh tớ nói nếu không có việc gì thì được dịp đi thả gió.”
Ngô Thi chấm ngón tay vào tai cô: “Nai xừ.”
Bên ngoài là âm nhạc ngày càng nóng bỏng, phòng vệ sinh nam cuối hành lang có chút bị cản trở bởi tiếng ồn bên ngoài.
Chỉ có hai người đàn ông đứng cạnh bồn tiểu.
Đàm Tự uống hơn quá chén, đỏ bừng cả mặt. Thi thoảng anh ấy đánh giá bên dưới Châu Ánh Hi, ánh mắt rất xấu xa.
Điều này đương nhiên nhận lấy sự khó chịu của Châu Ánh Hi, anh hỏi: “Làm gì đấy?”
“Ngắm cậu.” Đàm Tự cười híp mắt.
Châu Ánh Hi kéo khóa lại: “Cậu có biết như thế là mất lịch sự không?”
Ngay cả giọng điệu trách cứ của anh cũng ôn hòa.
Chân sau của Đàm Tự tựa vào bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa nở nụ cười xấu xa: “Thầy Châu à, không chỉ có mặt thầy đẹp trai, bên dưới cũng rất…” Anh ấy tìm một từ thích hợp để hình dung, cuối cùng chọn: “Ưu việt.”
Châu Ánh Hi nhìn anh ấy chằm chằm, không nói gì, kéo hai tờ giấy xuống lau tay.
Đàm Tự uống say bắt đầu mượn rượu chơi trò nói lời thật lòng: “Này, tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu đừng giận đấy.”
Châu Ánh Hi: “Ừ, cậu hỏi đi.”
Đàm Tự thật sự hỏi thẳng: “Cậu phải thành thật nói tớ biết, cậu đã từng lái máy bay chưa?”
Châu Ánh Hi lại nhìn cậu chằm chằm: “Chưa từng.”
Đàm Tự vẫn không tin, tặc lưỡi nói: “Hay là, cậu thích búp bê bơm hơi?”
Châu Ánh Hi vẫn bình tĩnh phủ nhận: “Cũng không luôn.”
“Sao có thể thế được.” Đàm Tự bám cổ anh: “Cậu không có dục vọng ở phương diện đó sao? Hơn 20 năm chưa thử qua, chẳng lẽ cậu không muốn phát tiết sao?”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Châu Ánh Hi chỉ nhẹ nhàng cười.
Đàm Tự dùng dung lượng não còn sót lại hồi tưởng lại, quen biết Châu Ánh Hi nhiều năm vậy rồi, hình như thật sự chưa từng nghe qua anh tán gẫu về nữ sinh, tán gẫu về tình cảm, càng chưa từng tán gẫu về món mặn của người lớn. Đúng là như một thần tiên thanh tâm quả dục.
Hỏi lời thật lòng xong, đột nhiên Đàm Tự muốn chơi mạo hiểm.
Anh ấy hỏi Châu Ánh Hi: “Con số may mắn của cậu là gì?”
Châu Ánh Hi không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “9.”
Chĩa ngón tay xinh đẹp ra ngoài, Đàm Tự đẩy cửa nhà vệ sinh ra, kéo Châu Ánh Hi ra ngoài. Tiếng nhạc cao vút sôi trào dần dần đánh vào màng nhĩ của hai người.
Đàm Tự nói: “Thầy Châu nhà chúng ta đã nhàm chán vậy rồi, chơi một trò kích thích chút nhé.”
“Trò gì?” Châu Ánh Hi hỏi.
Đàm Tự chỉ vào sàn nhảy chật chội: “Cậu bắt chuyện với cô gái thứ chín, hỏi số điện thoại, dám chơi không?”
Ngẩn người vài giây, Châu Ánh Hi không đồng ý cũng không từ chối, nhưng Đàm Tự coi như anh ngầm chấp nhận, hưng phấn bắt đầu đếm đầu người: “Một, hai…Bốn, năm…Chín…”
Vượt qua vô số đầu người lắc lư, ánh mắt của họ đồng thời rơi lên người cô gái đúng lúc đang ngoái đầu nhìn lại. Cô cười rất tươi tắn xinh đẹp, nhiệt tình vẫy tay với họ.
Chưa đợi Lê Phù quay đầu lại, người đàn ông phía sau đã bị những người khác gọi đi, chỉ để lại một tiếng xin lỗi lịch sự.
“Sorry.”
Lê Phù quay đầu lại, vốn định nhìn thoáng qua diện mạo của người đàn ông, nhưng giáo sư ở đầu dây bên kia càng nói càng phấn khích, bên trong là trận chiến nhốn nháo hoảng loạn, cô chỉ kịp thấy ba bóng lưng đi về phía phòng nghỉ.
Mắt thấy buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, cô phải nghĩ biện pháp cản giáo sư lại.
“Thầy Châu, có phải trong mắt thầy tất cả nữ sinh đều giống nhau không vậy?”
Nữ sinh cẩn thận ôm bộ âu phục màu xám nhạt đã được ủi kỹ lưỡng, vừa đi vừa trêu chọc: “Tốt xấu gì em cũng gặp thầy hai lần rồi, thầy vẫn không nhớ em sao?”
“Xin lỗi.” Châu Ánh Hi tỏ vẻ xin lỗi vì hiểu lầm vừa xảy ra.
Đàm Tự bên cạnh hừ nhẹ: “Trong thế giới của thầy Châu nhà chúng tôi không có phụ nữ.”
Câu cuối cùng “Sắp tu thành tiên rồi”, rõ ràng là đang cười nhạo anh bạn tốt.
Những người bạn này nói đùa chưa bao giờ chọc giận Châu Ánh Hi. Đúng ra mà nói, anh là một người tâm tình ổn định đến mức không có thăng trầm, cho dù có là Đàm Tự đã quen biết anh 6 7 năm, cũng chưa bao giờ thấy qua tính cách thật của anh.
Mới đầu, Đàm Tự cho rằng anh chỉ là giỏi ngụy trang ra vẻ hiền lành, nhưng ở chung lâu ngày mới phát hiện, sự kiềm chế và lễ nghi của anh là phẩm chất hình thành từ trong xương cốt. Tuy từ năm lớp 11 đã chuyển đến Luân Đôn, nhưng không hề có dáng vẻ bị đồng hóa, mà vẫn là dáng vẻ nho nhã khiêm tốn phong cách Trung Quốc như trước.
Âu phục màu xám nhạt rất hợp với Châu Ánh Hi, anh soi gương sửa sang lại vẻ ngoài một lát, dáng người anh tuấn thẳng đứng như cây trúc, nhìn cao gầy, lại có bờ vai rộng, có thể tôn lên bộ âu phục một cách hoàn hảo. Dưới ánh sáng rực rỡ, bóng râm phác họa đường nét của anh càng thêm lập thể, mặc dù làn da so với nữ sinh bình thường còn trắng mịn hơn, nhưng không phải gương mặt thư sinh yếu đuối, trong vẻ tuấn tú mang theo anh khí nhàn nhạt.
Có đôi khi Đàm Tự cảm thấy mình có bệnh, nhìn người đàn ông này lại có thể ngẩn người, anh ấy đánh thức mình: “Này, thầy Châu, buổi tối có muốn đi cùng tớ với mấy người Bobby đến quán bar ngồi chút không?”
Châu Ánh Hi giơ cánh tay lên, không nhanh không chậm tròng tay áo: “Buổi tối khả năng không được, tớ phải luyện đàn.”
“Anh Châu.” Đàm Tự mất kiên nhẫn đến mức thay đổi xưng hô: “Lát nữa cậu có thể đàn tận hai tiếng, còn chưa đủ à? Cậu có thể nói chuyện quan trọng hơn không?”
“Chuyện gì?” Châu Ánh Hi hỏi.
“Nói chuyện phụ nữ.”
“…”
…
Thời điểm Lê Phù quay lại phòng âm nhạc, đầu cũng nhức nhức, cô hơi hối hận tại sao lại đưa luận văn cho giáo sư xem trước khi xuất phát. Vị giáo sư đến từ California này nổi tiếng thích nói.
“Tớ xin cậu, đừng có xem điện thoại nữa được không.” Ngô Thi đã dùng tới giọng cầu xin người khác rồi.
Lê Phù không ngẩng đầu làm động tác ok: “Còn hai đoạn cuối cùng, sắp rồi.”
Trên sân khấu bình bịch vài tiếng, chùm sáng hình cung rọi vào chính giữa.
Mười mấy người trong đoàn hòa tấu đứng dậy cúi chào, đợi tiếng vỗ tay như sấm vơi dần, họ mới ngồi xuống.
Lê Phù bận rộn vỗ vỗ vài cái tượng trưng.
“The uncatchable blue butterfly”, là tên chủ đề của Châu Ánh Hi, lần này phải biểu diễn 5 ca khúc, trong đó có 3 khúc do anh biểu diễn. Đàm Tự nói có phải anh gặp được nàng thơ nên có linh cảm không, trôi chảy thuận lợi thì không nói, còn cực kì có cảm giác yêu đương. Thật ra không phải, chỉ là vào một ngày nào đó, anh đến nông thôn sưu tầm dân ca, trong lúc vô tình thấy được một con bướm màu xanh đậu trên song cửa sổ.
Anh vươn tay muốn chạm vào, con bướm lại không hề lưu luyến rời đi.
Linh cảm là sự va chạm dữ dội đúng lúc.
Thêm một giây hay bớt một giây cũng thành sai.
Khúc đầu tiên bắt đầu bằng đoạn giới thiệu cello, tiếng đàn trầm thấp du dương, sau đó xuất hiện tiếng đàn dương cầm thư giãn. Châu Ánh Hi khom lưng, đôi bàn tay thon dài có lực sinh ra vì những phím đàn đen trắng, nghệ sĩ dương cầm trời sinh. Anh nhắm mắt đắm chìm trong đó, chùm sáng kéo dài thân ảnh của anh, ngón tay trên phím đàn giống như lướt qua ánh trắng mềm mại.
Dùng từ “Hoàng tử” để hình dung anh cũng không hề kệch cỡm.
Ánh mắt Ngô Thi giống như mọc trên sân khấu, y hệt thiếu nữ hồi xuân.
Cô ấy không phải ngoại tộc, bởi vì hai hàng nữ sinh trước sau đều là đồng loại với cô ấy.
Ngoại tộc là Lê Phù bên cạnh vẫn đang không ngừng gõ bàn phím, ngón tay đã gõ đến tê dại, có vẻ như luận văn gặp chút vấn đề. Cô gấp đến độ vừa cau mày vừa nắm chặt tay, tiếng đàn có duyên dáng hơn nữa vào tai cô cũng thành rất ồn ào.
Với một đoạn cộng hưởng hài hòa của tất cả các nhạc cụ, buổi diễn tấu kết thúc.
Tiếng vỗ tay như sấm lại trỗi dậy.
“Lê Phù, Lê Phù, tớ thấy tên cậu nên đọc ngược lại.” Ngô Thi đi ra cửa, không vui trợn mắt.
Lê Phù không yên lòng hỏi: “Tại sao?”
Tiếng trách cứ chấn động truyền đến bên tai cô: “Phục cậu (*) đó.”
(*) 黎芙 (Lí Fú) đọc ngược lại là fú lí, gần âm với 服你 (Fú nǐ), nghĩa là phục cậu.
“…”
Ngô Thi cảm thấy đã phí tiền mua vé rồi, toàn bộ quá trình Lê Phù đều cúi đầu đắm chìm trong học thuật. Có mấy lần liếc thấy cô đang xem ảnh cắt thi thể, ảnh nhỏ nhìn không rõ, còn phóng to đến mức đặc tả. Trong phòng âm nhạc cao cấp trang nhã này, nhìn những hình ảnh kinh hãi kia, chắc cô là người đầu tiên, trước không có ai, sau không người kế vị.
Ngô Thi nói đi vệ sinh, Lê Phù dựa vào cây cột làm công tác kết bài. Cuối cùng vị giáo sư phụ trách kia của cô, lấy lý do muốn làm cơm tối chung với vợ mà kết thúc chương trình học.
Rốt cuộc cô cũng có thể thở ra.
Trong lúc đợi bạn tốt ra, Lê Phù nghe được phía sau truyền đến tiếng của hai ba nữ sinh, hơi kích động, nhưng nói đơn giản thì cũng chỉ là “Em thích thầy lắm lắm”, “Thầy đàn dương cầm siêu đỉnh”, “Thầy lợi hại quá”, giống như những lời nói mê trai của những cô gái nhỏ vậy.
Có lẽ từ nhỏ Lê Phù đã tương đối trưởng thành, trong ấn tượng của cô, cho dù là năm đầu cấp 2, cũng chưa nhiệt tình biểu đạt tình cảm với một người nào. Rõ ràng cô là một người rất hướng ngoại, có thể hòa hợp với cả nam sinh lẫn nữ sinh, nhưng vẫn chưa từng sinh ra tình cảm mãnh liệt với một người nào.
Bạn bè bên cạnh luôn hình dung cô giống như gió trời thổi qua ngày tháng sáu, thổi lên người đều khiến mọi người ấm áp, nhưng không ai có thể nắm bắt được.
Ngô Thi từng nói đùa với cô: “May mà tâm chơi của cậu thật sự chỉ là tâm chơi lành mạnh tích cực, nếu dùng trong mặt tình cảm, cậu chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.”
Lê Phù duỗi lưng, đúng lúc ba nữ sinh đi lướt qua bên vai cô. Cô nhìn thoáng qua, có lẽ là học sinh cấp ba, các cô ấy đang lén lút thảo luận cái gì đó.
Lại đúng lúc, cô nghe thấy hết sạch.
“Các cậu có xem video lần trước thầy ấy đến Birmingham dạy chưa?”
“Cái lần đeo kính ý hả?”
“Ừ ừ ừ, đẹp trai bùng nổ luôn.”
Các cô ấy sợ giọng quá to sẽ bị người khác nghe được, nói một câu lại quay đầu một lần.
“Lên thẳng diễn đàn, hơn nữa các chị ấy còn bầu phiếu.”
“Bầu phiếu gì?”
“Muốn thấy thầy ấy làm gì nhất? Các cậu đoán hạng nhất là gì?”
“Là gì?”
Nữ sinh khom lưng nhỏ giọng nói: “Nghe thầy ấy rên lên vì sướng.”
“!”
Bốn chữ (**) trần trụi lại xấu hổ này, khiến Lê Phù nghe được cũng nóng tai, nhưng mà ở Âu Mỹ, học sinh nghị luận về giáo viên cũng không phải chuyện gì lạ. Sau khi cô đưa mắt nhìn theo ba em gái học sinh rời đi, Ngô Thi cũng quay lại, nhìn qua thì tâm trạng đặc biệt tốt. Sau khi cúp điện thoại trên tay, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.
(**) Raw (听他叫床): 叫床 nghĩa là hét trên giường.
“Đi, buổi tối dẫn cậu đi high.”
“Đi đâu?”
“Đi gặp đàn ông.”
/
Fox là quán bar mới mở ở Luân Đôn, bầu không khí giao giữa quán bar và hộp đêm, gần như trở thành nơi sinh viên Luân Đôn thường xuyên ghé nhất. Nam sinh nước Anh ở độ tuổi này nhan sắc thăng hoa nhất, cho nên chỉ ngồi vào bên trong tâm trạng đã tốt lên, nữ sinh bên trong chỉ hận không thể một đôi mắt đồng thời đưa tình với 10 anh đẹp trai.
Một bàn gần hành lang, trên bàn sáng lên một ngọn đèn nhỏ.
Trên tay mỗi người đều cầm một ly rượu.
Người phụ nữ trên sofa bên trái vẫn luôn nhìn người đàn ông đối diện cười, người đàn ông mặc một chiếc áo len trắng rất hợp phong cách Anh, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng bạc, phải hiểu là khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn phối cùng kính mắt cực kì xứng đôi vừa lứa. Ngón tay cầm ly rượu xương cốt rõ ràng, rất dễ khiến người ta mơ mộng lung tung.
Dường như người phụ nữ cảm thấy rất hứng thú với anh, nâng cằm hỏi: “Thầy Châu, thầy cao bao nhiêu vậy, cao 1m88 sao?”
Châu Ánh Hi gật đầu: “Ừ.”
Có thể do rượu và bầu không khí quấy rối, người phụ nữ wow một tiếng: “Sao anh lại có thể hoàn hảo vậy chứ.”
Đột nhiên được khen ngợi, Châu Ánh Hi ngượng ngùng cụp mắt, dùng nụ cười đáp lời cô ta.
Đàm Tự nhìn ra được chút manh mối: “May nè, có phải cô thích thầy Châu nhà chúng tôi không?”
Trong mắt người phụ nữ chỉ nhìn thấy vị tài tử dương cầm này: “Ai mà không thích thầy Châu được chứ.” Cô ta lại nhếch khóe môi: “Thầy Châu, tôi nói không sai chứ, khẳng định có rất nhiều nữ sinh xếp hàng dài theo đuổi thầy.”
“Khoa trương rồi, không có ai hết.” Châu Ánh Hi không thích khoa trương, dù anh đã 29 tuổi, đã đạt được thành tựu không hề tầm thường, nhưng anh cũng không khoe khoang, cho rằng mình vốn chỉ là một người bình thường thích dương cầm thích âm nhạc.
Người phụ nữ tên May này là bạn của Đàm Tự, nhưng hiển nhiên cô ta có hơi hăng máu, chỉ vào cổ Châu Ánh Hi hỏi: “Thầy Châu, trên cổ thầy có một nốt ruồi nè.”
Châu Ánh Hi nhẹ nhàng sờ sờ: “Ừ, đúng.”
Áo len trắng thuộc kiểu dáng tương đối mỏng manh rộng thùng thình, anh hơi chuyển động, đúng lúc để lộ ra cổ và xương quai xanh đẹp mắt. Nốt ruồi nhàn nhạt trên cổ bên trái kia, phối với dáng vẻ nhã nhặn cấm dục hiện tại của anh, có mấy phần dục vọng khó có thể hình dung.
Đàm Tự ôm người bạn tốt của mình, nhìn nốt ruồi nhạt của anh, lại bắt đầu sờ sờ mó mó: “Quá gợi cảm, muốn biết người phụ nữ có may mắn hôn lên nốt ruồi của cậu ghê.”
Châu Ánh Hi dùng khuỷu tay đẩy anh ấy sang một bên.
Bàn đối diện và bàn bên này là hai bầu không khí, nhạc trong sàn nhảy vừa đổi, giống như bấm vào huyệt nhảy nhót của hai người. Ngô Thi kéo Lê Phù từ trên sofa dậy, hỏi cô: “Bên trong cậu có mặc gì không?”
“Để làm gì?” Cuối cùng Lê Phù đã cảm thấy mình sống lại một chút.
“Ai mặc áo len dày như này nhảy chứ hả.” Ngô Thi kéo kéo áo len của cô, liên tục xác nhận: “Mặc thật à?”
“Ờ.” Nói xong, Lê Phù cởi áo lên ra, đương nhiên cô không to gan đến vậy. Bên trong mặc một áo hai dây nhỏ, phối hợp với quần jeans bó sát người bên dưới, đúng lúc lại hợp để nhảy nhót.
Trong sàn nhảy nháy mắt lấp đầy người, bên trái bên phải Ngô Thi đều có ba bốn anh đẹp trai vây quanh, cô ấy thẹn thùng nhảy nhót. Lê Phù cố ý đẩy người cô ấy về phía trai đẹp, để cô ấy đi bắt chuyện.
Lúc thật sự lên sân khấu, Ngô Thi rén.
Hai tay Lê Phù khoác lên vai Ngô Thi, dịu dàng ôm chặt lấy eo nhỏ vặn vẹo theo tiết tấu, mái tóc xoăn bồng bềnh phủ lên trên xương cánh bướm. Trong từng vòng ánh sáng màu lam thẫm, cô rất giống con bướm xanh đang múa lượn quanh cành hoa.
“Tớ hối hận rồi.” Cô đột nhiên mở miệng nói.
Ngô Thi vừa nghe là biết cô ám chỉ chuyện gì: “Hối hận vì đã thả anh người mẫu Pháp kia đi rồi đúng không?”
“Ờ.” Lê Phù gật đầu.
Ngô Thi ghét bỏ nhắc lại lời của cô: “Cũng không biết là ai nói, gần đây trong lòng chỉ chứa luận văn, không rảnh ngắm trai, người ta về Pháp còn chạy qua Cambridge tìm cậu hai lần. Còn cậu ấy à, hơn nửa đêm còn gửi nhầm ảnh chụp người khổng lồ cho người ta. Chị gái à, mạng của người ta cũng là mạng mà.”
“Biết rồi biết rồi.” Lê Phù bĩu môi: “Còn một tháng nữa là tớ được giải thoát rồi.”
Ngô Thi: “Định thả lỏng như nào?”
“Muốn đi gặp anh trai tớ.”
“Đi Boston à?”
Lê Phù lắc đầu giải thích: “Không phải, đi Ý. Tháng năm bạn của anh tớ kết hôn ở hồ Como, nói có thể đưa người nhà đến. Anh tớ nói nếu không có việc gì thì được dịp đi thả gió.”
Ngô Thi chấm ngón tay vào tai cô: “Nai xừ.”
Bên ngoài là âm nhạc ngày càng nóng bỏng, phòng vệ sinh nam cuối hành lang có chút bị cản trở bởi tiếng ồn bên ngoài.
Chỉ có hai người đàn ông đứng cạnh bồn tiểu.
Đàm Tự uống hơn quá chén, đỏ bừng cả mặt. Thi thoảng anh ấy đánh giá bên dưới Châu Ánh Hi, ánh mắt rất xấu xa.
Điều này đương nhiên nhận lấy sự khó chịu của Châu Ánh Hi, anh hỏi: “Làm gì đấy?”
“Ngắm cậu.” Đàm Tự cười híp mắt.
Châu Ánh Hi kéo khóa lại: “Cậu có biết như thế là mất lịch sự không?”
Ngay cả giọng điệu trách cứ của anh cũng ôn hòa.
Chân sau của Đàm Tự tựa vào bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa nở nụ cười xấu xa: “Thầy Châu à, không chỉ có mặt thầy đẹp trai, bên dưới cũng rất…” Anh ấy tìm một từ thích hợp để hình dung, cuối cùng chọn: “Ưu việt.”
Châu Ánh Hi nhìn anh ấy chằm chằm, không nói gì, kéo hai tờ giấy xuống lau tay.
Đàm Tự uống say bắt đầu mượn rượu chơi trò nói lời thật lòng: “Này, tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu đừng giận đấy.”
Châu Ánh Hi: “Ừ, cậu hỏi đi.”
Đàm Tự thật sự hỏi thẳng: “Cậu phải thành thật nói tớ biết, cậu đã từng lái máy bay chưa?”
Châu Ánh Hi lại nhìn cậu chằm chằm: “Chưa từng.”
Đàm Tự vẫn không tin, tặc lưỡi nói: “Hay là, cậu thích búp bê bơm hơi?”
Châu Ánh Hi vẫn bình tĩnh phủ nhận: “Cũng không luôn.”
“Sao có thể thế được.” Đàm Tự bám cổ anh: “Cậu không có dục vọng ở phương diện đó sao? Hơn 20 năm chưa thử qua, chẳng lẽ cậu không muốn phát tiết sao?”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Châu Ánh Hi chỉ nhẹ nhàng cười.
Đàm Tự dùng dung lượng não còn sót lại hồi tưởng lại, quen biết Châu Ánh Hi nhiều năm vậy rồi, hình như thật sự chưa từng nghe qua anh tán gẫu về nữ sinh, tán gẫu về tình cảm, càng chưa từng tán gẫu về món mặn của người lớn. Đúng là như một thần tiên thanh tâm quả dục.
Hỏi lời thật lòng xong, đột nhiên Đàm Tự muốn chơi mạo hiểm.
Anh ấy hỏi Châu Ánh Hi: “Con số may mắn của cậu là gì?”
Châu Ánh Hi không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “9.”
Chĩa ngón tay xinh đẹp ra ngoài, Đàm Tự đẩy cửa nhà vệ sinh ra, kéo Châu Ánh Hi ra ngoài. Tiếng nhạc cao vút sôi trào dần dần đánh vào màng nhĩ của hai người.
Đàm Tự nói: “Thầy Châu nhà chúng ta đã nhàm chán vậy rồi, chơi một trò kích thích chút nhé.”
“Trò gì?” Châu Ánh Hi hỏi.
Đàm Tự chỉ vào sàn nhảy chật chội: “Cậu bắt chuyện với cô gái thứ chín, hỏi số điện thoại, dám chơi không?”
Ngẩn người vài giây, Châu Ánh Hi không đồng ý cũng không từ chối, nhưng Đàm Tự coi như anh ngầm chấp nhận, hưng phấn bắt đầu đếm đầu người: “Một, hai…Bốn, năm…Chín…”
Vượt qua vô số đầu người lắc lư, ánh mắt của họ đồng thời rơi lên người cô gái đúng lúc đang ngoái đầu nhìn lại. Cô cười rất tươi tắn xinh đẹp, nhiệt tình vẫy tay với họ.
Danh sách chương