“Rachel…”

Cửa kính nhà hàng bị một đoàn người đẩy ra, nữ sinh đi đầu gọi Lê Phù vừa muốn quay về chỗ ngồi lại.

Lê Phù thấy là bạn tốt Ngô Thi, ngạc nhiên hỏi một câu: “Sao cậu cũng ở đây”. Sau đó ôm lấy Ngô Thi, mấy nam sinh phía sau cũng tiếp nối vỗ tay hoan nghênh cô.

Những người giống nhau mới có thể chơi với nhau, người này còn nhiệt tình hơn người kia.

Càng khiến Châu Ánh Hi ngồi ở ghế đối diện cảm thấy lạc lõng.

“Cambridge cũng linh thật, bọn tớ vừa nhắc tới cậu, vừa vào đã gặp cậu rồi.” Ngô Thi là bạn tốt của Lê Phù ở Cambridge, người Triều Dương thành phố Sán Đầu. Mấy năm trước chuyển tới Luân Đôn cùng ba mẹ, tính cách còn hoạt bát hơn cả Lê Phù.

Lê Phù vừa nghịch tóc cô ấy vừa hỏi: “Nói gì về tớ đấy?”

Ngô Thi: “Không phải thứ năm tuần sau được nghỉ sao, bọn tớ định đi quán bar mới mở ở Luân Đôn chơi. Có muốn đi cùng không?”

“Đương nhiên là tớ ok rồi.” Lê Phù thích chơi, chưa bao giờ làm bạn bè mất hứng.

Đột nhiên, Ngô Thi lướt qua bóng nhân viên phục vụ, thấy balo vải của Lê Phù trên ghế đối diện, rồi lại quan sát người đàn ông đối diện vài lần, khuôn mặt này thật sự quá quen mắt. Cô ấy khoác vai Lê Phù, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gọi ra một cái tên: “Châu Ánh Hi?”

“Cậu nhỏ giọng chút.” Lê Phù hoảng hốt, thấp giọng hỏi: “Cậu quen sao?”

“Trong đầu cậu ngoài thi thể ra thì còn nhớ được gì nữa không. Lần trước tớ dẫn cậu đến Luân Đôn xem diễn tấu, thầy ấy không phải Hoàng tử dương cầm à.” Ngô Thi không kiềm chế được sự kích động, hỏi dồn dập: “Rachel, sao cậu quen biết được cực phẩm này vậy, cuối cùng là cậu giấu tớ làm nhiều chuyện vậy sao? Hai người yêu đương lúc nào hả?”

Thật sự phục chị em tốt giọng oang oang này, Lê Phù đẩy cô ấy sang một bên, nhỏ giọng giải thích: “Yêu với đương cái gì, tớ với anh ấy chỉ là bạn bè quen biết thôi…”

Cô dành chút thời gian để giải thích các sự kiện trong đám cưới hồ Como tháng trước.

“À.” Ngô Thi tỏ vẻ đã hiểu, nhưng vẫn rất kích động, kéo cổ tay Lê Phù hỏi: “Thế cậu hỏi người ta xem, tuần sau có muốn đi chơi chung không?”

Lê Phù lập tức gạt bỏ suy nghĩ của cô ấy: “Một, tớ với anh ấy không thân. Hai, anh ấy với chúng ta không chung một vòng tròn, đừng để tớ phải làm cái chuyện xấu hổ đó, được không?”

Cô là một người rất thẳng thắn, cho dù đối phương có là bạn tốt nhất của cô.

Với bất cứ chuyện gì đều vậy, muốn thì nghĩ, không muốn thì thôi.

Ngô Thi cũng không có thói quen ép buộc bạn bè, xô đẩy mấy người bạn ra bên ngoài ngồi xuống.

Sau khi ngồi vào ghế, thi thoảng Lê Phù vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý từ ngoài cửa sổ của Ngô Thi, cô không để ý, ngược lại, Châu Ánh Hi liếc ra ngoài một cái, sau đó dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Em có rất nhiều bạn bè sao?”

“Hả?” Lê Phù uống một ngụm nước, nheo mắt cười: “Ừm, tôi rất thích kết bạn.”

Châu Ánh Hi vẫn nhìn cô chăm chú, trên mặt nở nụ cười nhạt: “Có thể nhìn ra được tính cách em rất tốt, rất nhiệt tình, chắc là rất được mọi người yêu mến.”

Lần đầu tiên có người nghiêm túc khen mình, khiến cả Lê Phù nghe được cũng xấu hổ: “Cảm ơn lời khen của anh.”

Châu Ánh Hi cười cười, không nói gì nữa.

Trong vài phút đồng hồ, ông chủ lục tục mang đầy đủ đồ ăn lên bàn.

Mỗi lần đến đây Lê Phù đều gọi một thùng tôm cay, cô thành thạo lột vỏ tôm.

Châu Ánh Hi bị dị ứng với ớt, bình thường ăn uống rất thanh đạm. Gắp chút rau xanh bỏ vào trong bát, anh hỏi chuyện cô vừa thảo luận cùng bạn bè: “Tôi vừa nghe hai người nói tuần sau định đến Luân Đôn chơi?”

“Ừm.”

Lê Phù thuận miệng trả lời một tiếng.

Châu Ánh Hi càng thẳng thắn hỏi: “Có phải bạn em muốn em hỏi tôi, có sẵn lòng đi chơi cùng mọi người không?”

“Hả?” Lê Phù vừa bóc xong một con tôm, bỗng nhiên giật mình: “Đúng vậy.”

Cô lo lắng lời Ngô Thi vừa nói sẽ để lại ấn tượng không tốt cho anh, vội vàng giải thích: “Bạn của tôi là vậy đấy, chúng nó nhiệt tình quen rồi, có thể sẽ hơi vô lễ. Mong anh đừng để ý.”

“Tôi không để ý.” Châu Ánh Hi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa.

Lê Phù cười cười: “Thế thì tốt.”

Cô cho rằng đề tài này đã kết thúc, không ngờ Châu Ánh Hi lại hỏi cụ thể: “Tuần sau hôm nào?”

Im lặng một lát, Lê Phù trả lời: “Thứ năm.”

Càng kinh ngạc hơn là, Châu Ánh Hi lập tức thể hiện ý nguyện của mình, khẳng định với cô: “Hôm đó tôi rảnh, tôi có thể đi.”

Bỗng nhiên Lê Phù cảm thấy người đàn ông nhìn như canh suông ít nước này, thật ra cũng khá thú vị. Tôm còn chưa kịp ăn, kéo khăn ướt lau dầu trên tay, tò mò hỏi: “Anh đi bar bao giờ chưa?”

“Rất ít khi đi.” Châu Ánh Hi thành thật đáp.

“Bình thường anh có chơi trò gì kích thích với bạn bè không?”

“Không chơi.”

Lê Phù mỉm cười, nói: “Vậy anh không hợp với trò của chúng tôi.”

“Tại sao?” Châu Ánh Hi hỏi ngược lại.

“Bởi vì…” Cô tìm một từ thích hợp: “Anh yên tĩnh quá.”

Lặng lẽ nhìn cô mấy cái, giọng Châu Ánh Hi nhàn nhạt: “Em không muốn tôi đi sao?”

Lê Phù sốt ruột giải thích: “Đương nhiên không phải, tôi đang bảo vệ anh mà. Sợ đám bạn bè quá cởi mở của tôi sẽ khiến anh thấy không thoải mái.”

Không biết là chữ nào chọc trúng Châu Ánh Hi, anh cúi đầu, cười nhạt, sau đó kết thúc câu chuyện: “Vậy thứ năm tuần sau gặp nhau, em báo trước thời gian địa chỉ cụ thể cho tôi.”

Có lẽ là anh thật sự muốn chơi, thật sự muốn “cưa” một em gái.

Lê Phù không từ chối anh nữa: “Ok.”



Ngày hôm sau, Châu Ánh Hi quay lại Luân Đôn.

Vì đủ loại lời nói sáo rỗng của Đàm Tự, anh bất đắc dĩ nói hết chuyện “gặp gỡ trong hôn lễ” ra.

Một buổi chiều rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Đàm Tự chạy tới nhà Châu Ánh Hi. Đến một lần thì chấn động một lần, cảm thán, người này đúng là sinh viên xuất sắc ngành đầu thai, hay là nói, cậu ấm sống trên đỉnh kim tự tháp này, trước đây còn bị bạn bè đâm sau lưng vài lần.

Bề ngoài anh nhìn có vẻ nhã nhặn dễ bị bắt nạt, bên trong cũng thật sự là một cún lớn ngoan ngoãn.

Đàm Tự nằm trên sofa gặm lê, vừa gặm vừa cười hì hì: “Châu Ánh Hi, tớ thật không ngờ cậu lại đi đến bước đường này, 800 năm không động lòng, một lần động lòng lại làm luôn người thứ ba. Nghĩ thế này đi, may là mẹ cậu khá lợi hại, không thì với cái đầu óc thiếu niên ngây thơ như cậu, lừa sắc lừa tình là còn may, tài sản chắc cũng bị hồ ly tinh lừa mất một nửa.”

Châu Ánh Hi đang pha cà phê, nhìn máy móc nói: “Lê Phù không phải hồ ly tinh.”

“…” Đây là lần đầu tiên Đàm Tự thấy Châu Ánh Hi bảo vệ một người phụ nữ, anh ấy híp mắt trêu chọc: “Làm sao? Xem ra là ngủ chung rồi?”

“Chưa ngủ.” Châu Ánh Hi trả lời.

Đàm Tự tiếp tục gặng hỏi: “Hôn nhau rồi?”

“Chưa hôn.”

“Ôm nhau rồi?”

“Chưa luôn.”

Một hỏi ba chưa, Đàm Tự gấp gáp: “Không phải chứ, cậu là học sinh tiểu học đấy à. Không, bây giờ học sinh tiểu học cũng dắt tay nhau rồi, cậu chạy tới Cambridge một chuyến chỉ để ăn một bữa cơm với người đẹp thôi sao?”

“Ừ.” Châu Ánh Hi không cảm thấy có chỗ nào không ổn.

“Thầy Châu ơi là thầy Châu.” Đàm Tự thở dài thườn thượt: “Tay còn chưa nắm thầy đã cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy của cô ấy, còn vì cô ấy mà mắng tớ. Thầy có cần bình tĩnh lại chút không?”

Cầm cốc cà phê lên, Châu Ánh Hi vừa đi ra phòng khách vừa nói: “Tớ rất bình tĩnh.”

“Bình tĩnh cái đầu cậu ý.” Đàm Tự mắng một câu rất nhỏ.

Châu Ánh Hi ngoái đầu lại, nhắc nhở: “Ở nhà tớ thì đừng có chửi tục.”

“Ok, biết rồi.”

Thấy bạn tốt coi tình yêu qua đường là thật, Đàm Tự vẫn có lời muốn nói: “Thầy Châu, tớ xem qua ảnh chụp rồi, cô ấy rất đẹp, đúng là loại hình mà nhiều nam sinh sẽ thích. Nhưng không phải cậu cũng nói rồi sao, cô ấy có bạn trai, hơn nữa còn sắp kết hôn sao? Lỡ mà,” Anh ấy dùng từ cẩn thận: “Tớ chỉ nói lỡ thôi, lỡ cô ấy thật sự là loại thích chơi đùa, treo cậu lên chơi chơi một chút, cậu có thể chịu được đả kích đó không?”

Lời đều nghe lọt tai, nhưng sau đó, Châu Ánh Hi trầm mặc.

“Đương nhiên,” Sợ chọc giận anh, Đàm Tự bổ sung: “Nếu cậu rất tự tin vào bản thân, có thể thành công cướp được cô ấy, thì coi như tớ chưa nói gì. Cậu cũng biết đấy, con người tớ trước giờ đều không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bạn bè, nhưng cậu thì khác.”

“Tớ thì có gì khác?” Châu Ánh Hi có chút tò mò, nhấp một ngụm cà phê đen hỏi.

Đàm Tự nhíu mày cười với anh: “Quá ngây thơ.”

“…”



Hai ngày tới chính là thứ năm, nhưng thời tiết không quá đẹp, mưa nhỏ rơi liên miên đến 9 giờ tối vẫn chưa dứt.

Cả thành phố đều xám xịt, âm u bức bối.

Khu phố trung tâm thành phố Luân Đôn, đèn đuốc sáng trưng, khu này mới khai trương tháng ba, nghe nói do một ông chủ người Hoa mở, phong cách thiết kế đơn giản hào phóng, ca sĩ trên sân khấu trung tâm hát nhạc jazz rất có cảm xúc.

Ngô Thi đặt một phòng, vừa đến đã trò chuyện lên mây với nam nam nữ nữ bên cạnh, Lê Phù cũng sẽ thi thoảng tiếp lời. Trước khi ra ngoài thấy nhiệt độ buổi tối có hơi thấp, cho nên mặc áo tay dài, nhưng vẫn lộ chân. Dưới đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp là đôi giày cao gót quai ngang, độ gợi cảm nóng bỏng vừa vặn.

Nghe nói Hoàng tử dương cầm muốn tới chơi, mấy ngày trước Ngô Thi đã bắt đầu hưng phấn, vẫn luôn hỏi Lê Phù, Châu Ánh Hi có tới không, lo lắng có thể sẽ vì nguyên nhân thời tiết mà lỡ hẹn không.

Lê Phù nói, anh sắp tới rồi.

Quả nhiên, một giây sau, hai người đã thấy Châu Ánh Hi đi từ ngoài cửa vào.

Khác với những người đàn ông phô trương làm màu trong quán bar, Châu Ánh Hi mặc sơ mi trắng, quần âu, xen lẫn trong đám người. Anh giống như một người ngoại tộc không hòa nhập, nhưng toàn thân vị “ngoại tộc” này đều tỏa sáng, giây đầu tiên xuất hiện ở đây đã rất bắt mắt.

Càng đến gần, mỗi một điểm trên người anh đều càng tinh xảo hơn.

“Chào mọi người.” Châu Ánh Hi lễ phép chào hỏi mọi người, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đầy từ tốn.

Vài nam sinh chỉ đáp lại qua loa, nhưng phản ứng của nữ sinh hoàn toàn trái ngược, lộ ra vẻ háo sắc.

Châu Ánh Hi đúng thật là loại hình mà nữ sinh đều thích. Bắt đầu từ tiểu học, anh đã có thể hoàn mỹ khớp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của nữ sinh trong lớp với trai đẹp.

Sau khi chào hỏi xong, anh ngồi xuống bên cạnh Lê Phù, hai người đối mặt cười.

Lê Phù hỏi Châu Ánh Hi muốn uống gì, anh chỉ nói: “Tôi không hay uống rượu, giống em là được.”

Sau đó, cô gọi bồi bàn cho một cốc Mojito.

Ngô Thi ở một bên thấy mọi người đã đến đông đủ, chuẩn bị bắt đầu chơi trò kích thích. Bởi vì có người mới gia nhập, cho nên cô ấy kiên nhẫn giảng giải lại quy tắc trò chơi lần nữa, cho dù cấp độ có hơi lớn.

Cô ấy hỏi Châu Ánh Hi: “Công tử Châu, anh ổn không?”

Gọi anh như vậy, bởi vì trong những tạp chí nghệ thuật luôn viết như vậy.

“Đó đều là tạp chí gọi lung tung thôi, không cần phải gọi tôi như vậy, cứ gọi tên đầy đủ của tôi, hoặc Aiden là được.” Châu Ánh Hi giải thích, sau đó trả lời vấn đề của Ngô Thi: “Ừm, tôi ok.”

Lê Phù ngồi cạnh anh, lắc lắc ly rượu, nghiêng đầu nhìn anh, bạc hà mát mẻ ngấm vào trong cổ họng, còn có thêm chút cồn quấy phá, bỗng nhiên cô cảm thấy nghệ sĩ dương cầm này cũng không cứng nhắc vô vị đến vậy.

Thật ra trò chơi rất đơn giản, chỉ là dùng phương thức rút bài chơi Truth or Dare. Trước khi trò chơi bắt đầu, Ngô Thi xác nhận với Châu Ánh Hi ba lần, anh đều ra dấu ok.

Lê Phù vỗ nhẹ vai Châu Ánh Hi: “Anh cẩn thận chút.”

Anh nhẹ nhàng cười: “Trò chơi thôi mà.”

Trò chơi bắt đầu.

Ngô Thi rút bài đầu tiên, cô ấy lớn tiếng đọc “1.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Châu Ánh Hi. Trong ánh đèn quán bar, da thịt anh lộ ra từ áo sơ mi trắng, vẫn mang theo vẻ ấm áp như bạch ngọc. Nếu đã quyết định, anh sẽ chấp nhận trừng phạt, chọn Truth.

Đối xử với Hoàng tử người gặp người yêu, Ngô Thi vẫn rất biết săn sóc. Cô ấy tránh né những vấn đề lớn, chọn một câu hỏi nữ sinh đang ngồi đây đều muốn biết: “Anh có mấy người bạn gái rồi?”

Châu Ánh Hi hơi khom người về trước, khuỷu tay đặt trên đùi, đáp: “Tôi chưa từng yêu đương.”

“…”

Trước bàn đá cẩm thạch, mọi người trăm miệng một lời: “Wow.”

Cho dù có là ai cũng không thể tin được một người đàn ông chất lượng cao như vậy mà lại chưa từng yêu đương. Kể cả Lê Phù cũng kinh ngạc đến suýt rớt cằm xuống đất, cô cho rằng người đàn ông như Châu Ánh Hi, không lăng nhăng thì ít nhất cũng yêu đương với 5 6 người rồi.

Vừa vào trò chơi, cả người Ngô Thi đã đặc biệt phấn khích. Cô ấy chỉ vào Lê Phù nói: “Rachel à, vậy mà lại có người ngây thơ như cậu.”

Tiếng cười sảng khoái.

“…”

Chuyện Lê Phù ế từ trong bụng mẹ, tất cả mọi người đều biết, nhưng khiếp sợ nhất là Châu Ánh Hi ngồi cạnh cô. Kinh ngạc nhìn cô một lúc lâu, trong tiếng nhạc văng vẳng, trong đầu anh là một mớ hỗn độn. Thậm chí có một khoảnh khắc, anh thấy như mình đang nằm mơ, cho đến khi đá trong ly rượu tan chảy, nước đá lạnh buốt khiến da đầu anh tê dại.

Chầm chậm, khóe miệng anh không kiềm chế được hiện lên nụ cười yếu ớt.

Đúng lúc này, nữ sinh bên cạnh Ngô Thi rút ra lá bài thứ hai, giơ lên: “2.”

Theo thứ tự, số thứ hai chính là Lê Phù, tay cô chống trên ghế salon da, nhún vai tỏ vẻ không sao cả, chọn Dare. Nữ sinh lại ngẫu nhiên rút ra một tấm bài, đọc: “Ngậm chung một miếng chanh với nam sinh ngồi cạnh cậu.”

Bên trái Lê Phù là Ngô Thi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Châu Ánh Hi bên phải, ánh mắt hai người khẽ chạm vào đèn màu, cô hào phóng nói: “Anh ok không? Nếu cảm thấy khó chịu tôi sẽ bảo chúng nó bỏ qua.”

“Không cần.” Châu Ánh Hi lắc đầu: “Đây chỉ là trò chơi thôi, tôi ok.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện