21.
Dưới sự chăm sóc “tỉ mỉ” của Nam Xứng, Nam Chủ rất nhanh đã khỏi bệnh. Nhưng điều khiến hắn buồn phiền lại là, Nam Xứng bắt đầu phân rõ giới hạn với hắn khi ở trước mặt mọi người.
Thế là, mặt Nam Chủ càng ngày càng xụ xuống.
Nam Chủ hết bệnh, đoàn phim [Bạn gái của tôi không phải là người] cũng bắt đầu cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Trước đó bối cảnh đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, tiểu đạo diễn cũng dẫn theo nhân viên của đoàn tới một toà biệt thự trong núi ở ngoại thành để quay ngoại cảnh.
Toà biệt thự mà đoàn kịch mượn để quay ngoại cảnh này nằm sâu trong vùng núi hoang dã. Một đám người đi tới bên ngoài biệt thự đã bị loại khí thế âm trầm u ám từ trong ra ngoài của kiến trúc nơi này doạ sợ. Mặc dù mọi người lúc trước đã biết đoàn phim cố ý tìm nhà ma để quay, nhưng mọi người lại không nghĩ tới, nhà ma này thật sự quá mức khủng khiếp, cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ma quái vậy.
Tất cả mọi người đứng ở ngoài cửa, không ai dám đi vào trong. Chỉ có Nam Chủ thần kinh thô không cảm thấy bất cứ dị thường nào, xoải chân dài ra là bước vào trong, vừa đi còn vừa lẩm bẩm, nhà cũ thế này, chúng ta phải ở đây mấy ngày, buổi tối không biết có nước nóng để tắm hay không.
Mọi người không hẹn mà cùng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, dù trong biệt thự này thật sự có ma quỷ gì, cũng sẽ bị Nam Chủ làm phiền chết.
22.
Trong lúc quay phim, Nam Xứng vẫn giữ nguyên bộ dạng lịch thiệp nho nhã, chỉ có đối với Nam Chủ suốt ngày lượn qua lượn lại trước mắt y là làm như không thấy mà thôi.
Nam Chủ cuối cùng cũng nổi giận, chặn ở trước mặt y, hỏi “Tôi là ma hả?”
Nam Xứng không hiểu.
Nam Chủ nói “Thế sao anh không nhìn tôi!”
Nam Xứng không đáp lại.
Nam Chủ lại hỏi “Anh còn lờ tôi đi nữa. Hừ, chúng ta ngay cả lăn giường cũng sắp lăn hỏng vài cái rồi, mà anh vẫn còn giữ cái bộ dạng này!”
Nam Xứng đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau.
Lúc này, nghe được bên cạnh có người run rẩy nhỏ giọng khẽ gọi một tiếng “À…”
Hai người đồng thời nhìn sang, phát hiện tiểu đạo diễn một mặt “Có phải là tôi vừa nghe được chuyện không nên nghe hay không, có phải là tôi sắp bị giết người diệt khẩu hay không” vô cùng kinh hoảng nhìn hai người bọn họ.
Sau đó, tiểu đạo diễn mới dám nói “Tôi tới báo cho hai anh là đêm nay chúng ta sẽ ở đây nghỉ ngơi, sáng mai dậy rồi bắt đầu quay chụp.”
Nam Xứng ho khan một tiếng, sửa lại vẻ mặt một chút, nói “Không thành vấn đề, đạo diễn, tôi không có ý kiến gì.”
Tiểu đạo diễn lại nói “Phòng không đủ, cho nên có thể là hai người phải ở một phòng.”
Lúc này, Nam Chủ lập tức kéo Nam Xứng tới bên cạnh mình, nói “Tôi và anh ấy một phòng!”
23.
Đến buổi tối, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, chỉ có tiểu đạo diễn còn bồi hồi ở dưới phòng khách, không chịu đi nghỉ.
Lúc này, phó đạo diễn đi tới gọi cậu ta, nói “Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi. Nơi này không có đủ điện, hiện giờ phòng khách cũng phải tắt đèn rồi.”
Tiểu đạo diễn nghe vậy mới chần chừ đi về phòng.
Vừa vào phòng, cậu lập tức nghe thấy một giọng nói trầm thấp “Cậu về rồi à.”
Tiểu đạo diễn lập tức giật mình, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Không vì lý do gì khác, chỉ vì đêm nay, người ở cùng phòng với cậu chính là “đại thúc chuyên đóng vai phản diện biến thái điên cuồng giết người” suốt ba mươi năm.
Đại thúc phản diện từ khi vào nghề tới nay chỉ diễn một vai nhân vật phản diện này, nhiều năm như vậy không hề diễn được vai người tốt. Nguyên nhân chủ yếu là vì khuôn mặt của anh ta thật sự quá mức đặc biệt, hay còn có thể nói là, quá mức biến thái, quá mức doạ người! Dưới ánh đèn mờ nhạt trong nhà ma, khuôn mặt của anh ta càng phát huy được sức phá hoại kinh khủng của mình. Đừng thấy tiểu đạo diễn chuyên quay phim kinh dị, nhưng cậu ta cũng nổi danh nhát gan.
Tiểu đạo diễn thận trọng chào hỏi đại thúc phản diện đang nghiêm mặt kia, rồi nhào tới bên giường chuẩn bị nhanh chóng cởi quần áo đi ngủ, ai ngờ, đại thúc phản diện đột nhiên đi tới.
Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cả gian phòng đều chìm trong bóng tối.
Tiểu đạo diễn theo bản năng che lỗ tai gào lên “A, đừng tới đây, đừng động vào tôi!”
Cũng không thể trách tiểu đạo diễn sợ tới như vậy, bởi vì đại thúc phản diện hoàn toàn không biết, anh ta đã để lại vô số bóng ma kinh khủng trong suốt thời kỳ thơ ấu đầy chua xót của tiểu đạo diễn.
Mẹ của tiểu đạo diễn là người vô cùng thích xem phim kinh dị. Khi còn bé, cứ đến kỳ nghỉ hè mà mẹ cậu lại dẫn cậu đi thuê một đống đĩa phim kinh dị rồi trốn ở nhà xem.
Phim kinh dị thời đó, mười bộ thì có tới tám bộ đều có đại thúc phản diện. Cái gì mà biến thái điên cuồng giết người, cái gì mà âm hồn bất tán ác quỷ…
Nói chung, đoạn thời gian đó, cứ đến nghỉ hè là tiểu đạo diễn ăn không ngon, ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại đã nghĩ ngay tới khuôn mặt kinh khủng vô hạn của đại thúc phản diện.
Nhưng ngay khi tiểu đạo diễn nhắm mắt lại run rẩy co thành một cụm, trên mặt đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Là đại thúc phản diện lấy khăn ấm lau mặt cho cậu.
Tiểu đạo diễn sửng sốt, ngơ ngác “A?” lên một tiếng.
Trong bóng tối, cậu không thấy rõ khuôn mặt của đại thúc phản diện, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh ta “Hiện tại điện không đủ, không thể tắm. Tôi đã lấy trước cho cậu ít nước nóng, cậu lấy khăn lau mặt một chút đi.”
Nói xong, anh ta nhét khăn ấm vào trong tay cậu, rồi im lặng đi về giường của mình nằm xuống.
Tiểu đạo diễn cầm khăn ấm trong tay, tim bỗng nhiên vô cùng khó chịu.
Cậu thực sự cảm thấy rất xin lỗi đại thúc phản diện.
24.
Một phía khác.
Nam Chủ trơ mắt nhìn Nam Xứng cởi xong quần áo đã muốn lên giường đi ngủ. Hắn tức giận đi tới, thò tay ra túm Nam Xứng kéo vào trong lòng, mặt đen xì nói “Ngủ ở trên giường của tôi.”
Nam Xứng quay một ngày, hiện tại vô cùng mệt, ngữ khí cũng khó tránh khỏi có mấy phần mất kiên nhẫn “Lớn thế này rồi, cậu có thể trưởng thành một chút được hay không.”
Nam Chủ cầm tay Nam Xứng, nhìn chằm chằm y rất lâu, đột nhiên hỏi y “Anh không hề thích tôi một chút nào hết, có đúng không?”
Nam Xứng sửng sốt, kinh ngạc nhìn hai viền mắt đang dần dần đỏ lên của Nam Chủ, không biết phải mở miệng thế nào. Hoặc là nói, chính y cũng không biết đáp án.
Dáng vẻ này của y rơi vào trong mắt Nam Chủ, hiển nhiên đã biến thành một loại ý nghĩa khác.
Nam Chủ nhìn Nam Xứng thật lâu, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười này của hắn, lại khiến cho Nam Xứng kinh ngạc mở to hai mắt.
Bởi vì Nam Chủ lúc này đã hoàn toàn đổi sang một bộ mặt khác. Vẻ quật cường bướng bỉnh khi nãy đã biến mất không còn tăm hơi, giống như chẳng còn gì quan trọng nữa cả, chỉ có chút âm u nhìn y, nói “Được rồi, tôi đã hiểu.”
Nam Xứng nghe không rõ, hỏi một câu “Cái gì?”
Sau một chớp mắt, Nam Xứng bị Nam Chủ đẩy ngã xuống giường. Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên tối đen. Nam Xứng có chút hoảng sợ, giãy dụa đẩy người phía trên một cái, nhưng rất nhanh đã bị đối phương ôm chặt trong tay.
Nam Xứng có chút tức giận, nói “Cậu làm gì thế.”
Nam Chủ cúi đầu liếm liếm khoé môi của y, thanh âm khàn khàn “Chúng ta không phải là bạn tình hay sao? Hiện giờ, tôi đang làm chuyện mà bạn tình cần phải làm.”
Nói xong, hắn duỗi tay cởi sạch quần áo trên người Nam Xứng, động tác cũng có chút thô bạo, đã không còn dịu dàng như trước nữa.
Nam Xứng bị đè sấp ở trên giường, hoàn toàn không thể tránh thoát được. Chờ khi Nam Chủ dùng tay đẩy hai bên mông của y ra, thân thể của Nam Xứng cũng cứng ngắc cả lại.
Nam Chủ vốn đang chuẩn bị kéo theo phía dưới của mình để xông vào, bỗng nhiên ngừng lại.
Nam Xứng thấy hắn có chút hậm hực nhảy xuống giường, đi tới một bên hất tung hết tất cả đồ đạc lên. Sau một lúc, Nam Chủ quay trở lại, Nam Xứng cảm thấy phía bên dưới của mình đột nhiên có gì đó lành lạnh chảy lên. Hoá ra là Nam Chủ ở phía sau vừa nặng nề thở dốc vừa nhẫn nại bôi trơn cho y.
Nam Xứng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cong khoé miệng mỉm cười, quay người đè Nam Chủ xuống giường, duỗi chân cưỡi ở trên người hắn.
Nam Chủ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một cái, sau một thoáng, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Xứng cúi sát xuống gần mình, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói một câu “Được rồi, nhanh lên một chút.”
Nói xong, y còn nhúc nhích eo cọ xát chỗ mềm mại kia vào nơi nhạy cảm nhất của Nam Chủ.
Nam Chủ vốn đang sinh long hoạt hổ, rành rành một bộ bạo quân lại đột nhiên quay ngược trở thành tiểu nam sinh ngây thơ trong sáng, mặt mũi đỏ bừng cả lên.
Dưới sự chăm sóc “tỉ mỉ” của Nam Xứng, Nam Chủ rất nhanh đã khỏi bệnh. Nhưng điều khiến hắn buồn phiền lại là, Nam Xứng bắt đầu phân rõ giới hạn với hắn khi ở trước mặt mọi người.
Thế là, mặt Nam Chủ càng ngày càng xụ xuống.
Nam Chủ hết bệnh, đoàn phim [Bạn gái của tôi không phải là người] cũng bắt đầu cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Trước đó bối cảnh đã chuẩn bị xong xuôi hết cả, tiểu đạo diễn cũng dẫn theo nhân viên của đoàn tới một toà biệt thự trong núi ở ngoại thành để quay ngoại cảnh.
Toà biệt thự mà đoàn kịch mượn để quay ngoại cảnh này nằm sâu trong vùng núi hoang dã. Một đám người đi tới bên ngoài biệt thự đã bị loại khí thế âm trầm u ám từ trong ra ngoài của kiến trúc nơi này doạ sợ. Mặc dù mọi người lúc trước đã biết đoàn phim cố ý tìm nhà ma để quay, nhưng mọi người lại không nghĩ tới, nhà ma này thật sự quá mức khủng khiếp, cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ma quái vậy.
Tất cả mọi người đứng ở ngoài cửa, không ai dám đi vào trong. Chỉ có Nam Chủ thần kinh thô không cảm thấy bất cứ dị thường nào, xoải chân dài ra là bước vào trong, vừa đi còn vừa lẩm bẩm, nhà cũ thế này, chúng ta phải ở đây mấy ngày, buổi tối không biết có nước nóng để tắm hay không.
Mọi người không hẹn mà cùng yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, dù trong biệt thự này thật sự có ma quỷ gì, cũng sẽ bị Nam Chủ làm phiền chết.
22.
Trong lúc quay phim, Nam Xứng vẫn giữ nguyên bộ dạng lịch thiệp nho nhã, chỉ có đối với Nam Chủ suốt ngày lượn qua lượn lại trước mắt y là làm như không thấy mà thôi.
Nam Chủ cuối cùng cũng nổi giận, chặn ở trước mặt y, hỏi “Tôi là ma hả?”
Nam Xứng không hiểu.
Nam Chủ nói “Thế sao anh không nhìn tôi!”
Nam Xứng không đáp lại.
Nam Chủ lại hỏi “Anh còn lờ tôi đi nữa. Hừ, chúng ta ngay cả lăn giường cũng sắp lăn hỏng vài cái rồi, mà anh vẫn còn giữ cái bộ dạng này!”
Nam Xứng đột nhiên cảm thấy đầu có chút đau.
Lúc này, nghe được bên cạnh có người run rẩy nhỏ giọng khẽ gọi một tiếng “À…”
Hai người đồng thời nhìn sang, phát hiện tiểu đạo diễn một mặt “Có phải là tôi vừa nghe được chuyện không nên nghe hay không, có phải là tôi sắp bị giết người diệt khẩu hay không” vô cùng kinh hoảng nhìn hai người bọn họ.
Sau đó, tiểu đạo diễn mới dám nói “Tôi tới báo cho hai anh là đêm nay chúng ta sẽ ở đây nghỉ ngơi, sáng mai dậy rồi bắt đầu quay chụp.”
Nam Xứng ho khan một tiếng, sửa lại vẻ mặt một chút, nói “Không thành vấn đề, đạo diễn, tôi không có ý kiến gì.”
Tiểu đạo diễn lại nói “Phòng không đủ, cho nên có thể là hai người phải ở một phòng.”
Lúc này, Nam Chủ lập tức kéo Nam Xứng tới bên cạnh mình, nói “Tôi và anh ấy một phòng!”
23.
Đến buổi tối, tất cả mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, chỉ có tiểu đạo diễn còn bồi hồi ở dưới phòng khách, không chịu đi nghỉ.
Lúc này, phó đạo diễn đi tới gọi cậu ta, nói “Anh mau về phòng nghỉ ngơi đi. Nơi này không có đủ điện, hiện giờ phòng khách cũng phải tắt đèn rồi.”
Tiểu đạo diễn nghe vậy mới chần chừ đi về phòng.
Vừa vào phòng, cậu lập tức nghe thấy một giọng nói trầm thấp “Cậu về rồi à.”
Tiểu đạo diễn lập tức giật mình, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Không vì lý do gì khác, chỉ vì đêm nay, người ở cùng phòng với cậu chính là “đại thúc chuyên đóng vai phản diện biến thái điên cuồng giết người” suốt ba mươi năm.
Đại thúc phản diện từ khi vào nghề tới nay chỉ diễn một vai nhân vật phản diện này, nhiều năm như vậy không hề diễn được vai người tốt. Nguyên nhân chủ yếu là vì khuôn mặt của anh ta thật sự quá mức đặc biệt, hay còn có thể nói là, quá mức biến thái, quá mức doạ người! Dưới ánh đèn mờ nhạt trong nhà ma, khuôn mặt của anh ta càng phát huy được sức phá hoại kinh khủng của mình. Đừng thấy tiểu đạo diễn chuyên quay phim kinh dị, nhưng cậu ta cũng nổi danh nhát gan.
Tiểu đạo diễn thận trọng chào hỏi đại thúc phản diện đang nghiêm mặt kia, rồi nhào tới bên giường chuẩn bị nhanh chóng cởi quần áo đi ngủ, ai ngờ, đại thúc phản diện đột nhiên đi tới.
Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cả gian phòng đều chìm trong bóng tối.
Tiểu đạo diễn theo bản năng che lỗ tai gào lên “A, đừng tới đây, đừng động vào tôi!”
Cũng không thể trách tiểu đạo diễn sợ tới như vậy, bởi vì đại thúc phản diện hoàn toàn không biết, anh ta đã để lại vô số bóng ma kinh khủng trong suốt thời kỳ thơ ấu đầy chua xót của tiểu đạo diễn.
Mẹ của tiểu đạo diễn là người vô cùng thích xem phim kinh dị. Khi còn bé, cứ đến kỳ nghỉ hè mà mẹ cậu lại dẫn cậu đi thuê một đống đĩa phim kinh dị rồi trốn ở nhà xem.
Phim kinh dị thời đó, mười bộ thì có tới tám bộ đều có đại thúc phản diện. Cái gì mà biến thái điên cuồng giết người, cái gì mà âm hồn bất tán ác quỷ…
Nói chung, đoạn thời gian đó, cứ đến nghỉ hè là tiểu đạo diễn ăn không ngon, ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại đã nghĩ ngay tới khuôn mặt kinh khủng vô hạn của đại thúc phản diện.
Nhưng ngay khi tiểu đạo diễn nhắm mắt lại run rẩy co thành một cụm, trên mặt đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Là đại thúc phản diện lấy khăn ấm lau mặt cho cậu.
Tiểu đạo diễn sửng sốt, ngơ ngác “A?” lên một tiếng.
Trong bóng tối, cậu không thấy rõ khuôn mặt của đại thúc phản diện, chỉ nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh ta “Hiện tại điện không đủ, không thể tắm. Tôi đã lấy trước cho cậu ít nước nóng, cậu lấy khăn lau mặt một chút đi.”
Nói xong, anh ta nhét khăn ấm vào trong tay cậu, rồi im lặng đi về giường của mình nằm xuống.
Tiểu đạo diễn cầm khăn ấm trong tay, tim bỗng nhiên vô cùng khó chịu.
Cậu thực sự cảm thấy rất xin lỗi đại thúc phản diện.
24.
Một phía khác.
Nam Chủ trơ mắt nhìn Nam Xứng cởi xong quần áo đã muốn lên giường đi ngủ. Hắn tức giận đi tới, thò tay ra túm Nam Xứng kéo vào trong lòng, mặt đen xì nói “Ngủ ở trên giường của tôi.”
Nam Xứng quay một ngày, hiện tại vô cùng mệt, ngữ khí cũng khó tránh khỏi có mấy phần mất kiên nhẫn “Lớn thế này rồi, cậu có thể trưởng thành một chút được hay không.”
Nam Chủ cầm tay Nam Xứng, nhìn chằm chằm y rất lâu, đột nhiên hỏi y “Anh không hề thích tôi một chút nào hết, có đúng không?”
Nam Xứng sửng sốt, kinh ngạc nhìn hai viền mắt đang dần dần đỏ lên của Nam Chủ, không biết phải mở miệng thế nào. Hoặc là nói, chính y cũng không biết đáp án.
Dáng vẻ này của y rơi vào trong mắt Nam Chủ, hiển nhiên đã biến thành một loại ý nghĩa khác.
Nam Chủ nhìn Nam Xứng thật lâu, cuối cùng đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười này của hắn, lại khiến cho Nam Xứng kinh ngạc mở to hai mắt.
Bởi vì Nam Chủ lúc này đã hoàn toàn đổi sang một bộ mặt khác. Vẻ quật cường bướng bỉnh khi nãy đã biến mất không còn tăm hơi, giống như chẳng còn gì quan trọng nữa cả, chỉ có chút âm u nhìn y, nói “Được rồi, tôi đã hiểu.”
Nam Xứng nghe không rõ, hỏi một câu “Cái gì?”
Sau một chớp mắt, Nam Xứng bị Nam Chủ đẩy ngã xuống giường. Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên tối đen. Nam Xứng có chút hoảng sợ, giãy dụa đẩy người phía trên một cái, nhưng rất nhanh đã bị đối phương ôm chặt trong tay.
Nam Xứng có chút tức giận, nói “Cậu làm gì thế.”
Nam Chủ cúi đầu liếm liếm khoé môi của y, thanh âm khàn khàn “Chúng ta không phải là bạn tình hay sao? Hiện giờ, tôi đang làm chuyện mà bạn tình cần phải làm.”
Nói xong, hắn duỗi tay cởi sạch quần áo trên người Nam Xứng, động tác cũng có chút thô bạo, đã không còn dịu dàng như trước nữa.
Nam Xứng bị đè sấp ở trên giường, hoàn toàn không thể tránh thoát được. Chờ khi Nam Chủ dùng tay đẩy hai bên mông của y ra, thân thể của Nam Xứng cũng cứng ngắc cả lại.
Nam Chủ vốn đang chuẩn bị kéo theo phía dưới của mình để xông vào, bỗng nhiên ngừng lại.
Nam Xứng thấy hắn có chút hậm hực nhảy xuống giường, đi tới một bên hất tung hết tất cả đồ đạc lên. Sau một lúc, Nam Chủ quay trở lại, Nam Xứng cảm thấy phía bên dưới của mình đột nhiên có gì đó lành lạnh chảy lên. Hoá ra là Nam Chủ ở phía sau vừa nặng nề thở dốc vừa nhẫn nại bôi trơn cho y.
Nam Xứng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cong khoé miệng mỉm cười, quay người đè Nam Chủ xuống giường, duỗi chân cưỡi ở trên người hắn.
Nam Chủ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một cái, sau một thoáng, trong bóng tối mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nam Xứng cúi sát xuống gần mình, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói một câu “Được rồi, nhanh lên một chút.”
Nói xong, y còn nhúc nhích eo cọ xát chỗ mềm mại kia vào nơi nhạy cảm nhất của Nam Chủ.
Nam Chủ vốn đang sinh long hoạt hổ, rành rành một bộ bạo quân lại đột nhiên quay ngược trở thành tiểu nam sinh ngây thơ trong sáng, mặt mũi đỏ bừng cả lên.
Danh sách chương