11.

Khi Nam Chủ hỏi câu này kỳ thực chỉ là nhất thời hỏng não mà thôi, chẳng có suy nghĩ gì sâu xa, không nghĩ tới Nam Xứng thậm chí ngay cả phủ nhận cũng không thèm, trực tiếp hào phóng thừa nhận.

Ngay sau đó, Nam Chủ nghĩ tới một chuyện khác, thế là hỏi “Vậy, anh với đạo diễn Tần hả?”

Nam Chủ nghĩ đến, có một lần mình tới khách sạn tìm đạo diễn Tần, vừa vặn gặp được Nam Xứng từ bên trong đi ra.

Nam Chủ lúc đó không cảm thấy cái gì, nhưng lúc này không biết vì sao đầu óc lại đột nhiên sáng suốt như vậy, liên tưởng hai chuyện này lại với nhau.

Đạo diễn Tần là gay, trong giới này ai mà chẳng biết.

Nam Xứng nghe lời này xong, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Nam Chủ nhíu chặt mày nhìn y.

Nam Chủ biết đạo diễn Tần từng ấy năm, tuy rằng quan hệ không quá thân thiết, nhưng về mặt này của đạo diễn Tần thì ít nhiều gì hắn cũng hiểu rõ. Đạo diễn Tần người này, vô cùng ngựa giống. Trên căn bản thì tất cả những bộ phim của ông ta, nam chủ nam xứng gì ông ta đều lăn giường được hết, đương nhiên, không bao gồm Nam Chủ.

Nam Chủ vẫn luôn ngạo mạn cảm thấy bởi vì tài năng của mình khiến cho bản thân trở thành một ngoại lệ của đạo diễn Tần.

Chỉ tiếc là hắn không biết, trên thực tế, lúc ban đầu, đạo diễn Tần thực sự có một ít coi trọng khuôn mặt kia của hắn, rồi mới tới tài năng.

Đạo diễn Tần là người làm nghệ thuật, với chuyện này thì ông ta nhiều ít gì vẫn luôn chú ý tới mặt tâm lý, không nên làm ra việc quá mức khó coi. Những người đã từng xảy ra quan hệ với ông ta, không cần biết tới mục đích là cái gì, nhưng ít nhất đều là ngươi tình ta nguyện.

Thông thường, trong giới giải trí này, với địa vị như đạo diễn Tần, chỉ cần ông ta cho đối phương một ít ám chỉ, thì mặc kệ người kia là thẳng hay cong, đều sẽ tiếp nhận mà thôi.

Tính tới một loại trình độ nào đó, Nam Chủ đúng thật là một ngoại lệ.

Đạo diễn Tần hiện giờ mỗi khi nhớ lại vẫn còn cảm thấy muốn hộc máu. Ông ta lúc trước không phải chưa từng có tâm tư gì với Nam Chủ, cũng không phải chưa từng ám chỉ qua với hắn, nhưng tất cả ám chỉ kia lại giống như đánh vào không khí ấy, đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì.

Lúc đầu đạo diễn Tần còn tưởng rằng Nam Chủ là thẳng nên mới vậy, sau này trong sáng ngoài tối bày tỏ vài lần, cuối cùng ông ta cũng phát hiện, chuyện này không liên quan tới thẳng hay không thẳng, mà tất cả đều là do IQ chi phối hết.

Căn bản là Nam Chủ thiếu não, tất cả ám chỉ của đạo diễn Tần đều miễn nhiễm với đầu óc của hắn, hoàn toàn lệch sóng!

Sau đó, đạo diễn Tần cũng nản, quá mệt mỏi với người như vậy rồi!

Mà Nam Chủ cho tới nay cũng không thiếu tự hào về bản thân, hắn cảm thấy, trong lòng đạo diễn Tần, tài hoa của mình vượt xa sắc đẹp bên ngoài…

Nam Xứng nhìn Nam Chủ vẫn luôn cau mày, cũng âm thầm cau mày theo.

Y biết, kể cả trong giới giải trí này, chuyện như vậy không phải ai cũng có thể thản nhiên tiếp thu được. Nam Xứng không muốn mọi chuyện huyên náo không vui, không nói gì thêm nữa, dọn đồ xong lập tức xoay người ra ngoài.

Nam Chủ nhìn thân hình gầy gò của Nam Xứng, trong đầu chỉ nghĩ, một người tốt đẹp đến như vậy, vì sao lại buông thả bản thân, trộn lẫn cùng lão hồ ly như đạo diễn Tần kia…

12.

Sau cuộc nói chuyện không tính vui vẻ ngày hôm đó, mọi người trong trường quay phát hiện thái độ của Nam Chủ và Nam Xứng trở nên vô cùng vi diệu.

Tính ra biểu hiện của Nam Xứng trong bộ phim này vô cùng tốt, đạo diễn Tần rất thưởng thức, lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng cũng tìm Nam Xứng nói chuyện, chỉ đạo thêm một ít.

Nhưng gần đây, mọi người liên tục phát hiện, chỉ cần đạo diễn Tần và Nam Xứng ngồi lại với nhau, Nam Chủ nhất định sẽ dùng đủ mọi loại trùng hợp để xuất hiện, rồi nhảy vào giữa tham gia góp vui.

Lúc đầu quần chúng còn tưởng rằng tất cả chỉ là trùng hợp, nhưng dần dần cũng nhận ra chân tướng.

Mọi người đều ở trong giới này lâu như vậy, thế nên hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc gì với chuyện này cả.

Danh tiếng của Nam Xứng rất tốt, mặc dù không thể lập tức nổi như cồn, nhưng Nam Chủ vào lúc này hữu ý vô ý bắt đầu chèn ép cũng không có gì là bất ngờ.

Ai nấy đều biết, địa vị hiện giờ của Nam Chủ là như thế nào, Nam Xứng coi như thật sự nổi tiếng vì bộ phim này, thì vẫn chênh lệch một khoảng so với Nam Chủ.

Thế là ngoài sáng trong tối những người này đều đứng về phía Nam Chủ, công khai thì không được, nhưng phía sau lại tình cờ ngáng chân Nam Xứng một chút.

Mấy hành động này làm không đến nơi đến chốn, nhưng thật sự vẫn khiến người khác khó chịu.

Nam Xứng vào nghề lâu như vậy rồi, hơn nữa bản thân y cũng đã thấy những tình huống giống thế này rất nhiều lần. Trên mặt thì Nam Xứng không tỏ ra cái gì, nhưng tâm trạng những ngày qua thực sự không tốt. Tất cả những gì không vui từ trước đến giờ đều dồn dập chất đống trong tâm trí.

Nam Chủ thì ngược lại, ăn ngon ngủ tốt, chỉ là có một ngày, hắn diễn không tốt lắm, một buổi sáng NG không biết bao nhiêu lần.

Nguyên nhân rất đơn giản, cảnh hôn!  Nam Chủ diễn không nổi.

Trong tối thì hắn không phải chưa từng có những hành động thân mật vượt quá với diễn viên nữ, nhưng Nam Chủ người này, những người đã hợp tác với hắn đều biết, mặc kệ bên ngoài phong lưu ra sao, chỉ cần vừa tới trước ống kính máy quay, Nam Chủ bỗng nhiên trở nên ngây thơ vô cùng.

Đạo diễn Tần bị chọc tức, cuối cùng không thèm quay nữa, thả nhân viên đi ăn cơm, buổi chiều lại quay.

Nam Chủ cũng ôm một mặt hậm hực đến phòng nghỉ, một mình ngồi buồn bực.

Nam Chủ còn đang phiền muốn chết, thì cửa phòng nghỉ lại mở ra. Nam Chủ định quát lên, thì lại thấy một người xuất hiện.

Là Nam Xứng.

Nam Xứng đi vào, còn tiện tay khoá luôn cửa.

Nam Chủ vốn đã vô cùng buồn bực khi không thể diễn được trước mặt mọi người, nghẹn một bụng lửa giận, sắc mặt không tốt lành gì, thối mặt nói với Nam Xứng hai chữ “Ra ngoài.”

Không nghĩ tới Nam Xứng lúc này lại không dễ nói chuyện như trước đây, ngược lại còn cười cười, nói “Không ngờ nha.”

Nam Chủ nhăn mặt “Cái gì?”

Nam Chủ ngồi trên ghế salon, Nam Xứng đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Nam Chủ, nhìn thẳng Nam Chủ rồi nói “Không ngờ rằng người như cậu mà cũng có những lúc ngây thơ thế này.”

Nam Xứng vẫn giữ vẻ mặt cười cười như thường ngày, nhưng không biết vì sao, Nam Chủ lại cảm thấy đối phương hôm nay có gì đó khác lạ.

Nụ cười của người này giống như đang châm chọc hắn vậy.

Nam Chủ liếc mắt sang chỗ khác, người hơi di chuyển một chút “Không liên quan gì tới anh.”

Nam Xứng lại không tránh ra, ngược lại còn ghé sát lại gần hơn, hơi ngẩng mặt lên nhìn hắn “Sao lại không liên quan, cậu không diễn được, thì cảnh quay của tôi cũng bị kéo chậm lại theo. Huống hồ… không phải lần trước cậu cũng đã giúp tôi hay sao.”

Trong chớp mắt này, Nam Chủ không nhớ ra rốt cuộc bản thân mình đã giúp đối phương khi nào, rồi lại nghĩ tới có lẽ là y đang nói tới những lần mà hắn giúp đỡ y tránh thoát khỏi ma trảo của đạo diễn Tần.

Nam Chủ không lên tiếng, sắc mặt tốt hơn một chút, cảm thấy đối phương coi như cũng có chút lương tâm.

Nam Chủ ngẩn người, rồi cảm thấy trước mặt bị một bóng đen che khuất.

Nam Xứng không biết từ khi nào đã nhích lại gần, cả cơ thể dường như đang đặt lên trên người Nam Chủ, bên tai hắn là hơi thở ấm áp, tất cả đều là hô hấp của đối phương.

Tiếp đó, hắn nghe Nam Xứng nói “Tôi giúp cậu tìm cảm giác nhé.”

Nam Chủ ngạc nhiên, không hiểu y đang nói cái gì, thì cả người bỗng run lên.

Nam Xứng ngậm vành tai của hắn trong miệng y.

Không chỉ có như vậy, còn dùng đầu lưỡi của y để liếm liếm vành tai. Nam Chủ cảm thấy cổ họng của mình lạnh toát, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó, hắn nghe thấy Nam Xứng ghé vào lỗ tai hắn, hình như thấp giọng cười một chút.

Hô hấp ấm áp phả vào bên tai, Nam Chủ cảm thấy đầu mình oành một tiếng, lý trí trong nháy mắt bị thú tính cắt đứt.

Lúc này Nam Xứng nửa ghé vào trên người Nam Chủ, Nam Chủ bỗng nhiên ôm lấy eo Nam Xứng, vươn mình đặt đối phương ở trên ghế salon. Hắn nâng mặt của Nam Xứng lên, trong đầu chỉ còn lại ý muốn phải chà đạp đôi môi dám làm bậy này của đối phương, đè y xuống, xé rách quần áo của y, chiếm lấy y!

Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe thấy Nam Xứng cười lạnh một tiếng.

Thật sự là cười lạnh! Nam Chủ nghe xong lập tức ngây người, nhiệt độ trên người giảm xuống mấy phần. Hắn cúi đầu nhìn người trước mắt, trên môi của y vẫn còn đỏ hồng ướt át, nhưng hai mắt lại lạnh lùng khinh bỉ nhìn mình.

Chờ chút, đây là ánh mắt gì thế hả? “Anh cười cái gì.” Nam Chủ không vui.

Nam Xứng đưa tay chạm vào phần thân dưới rõ ràng đã có biến hoá của Nam Chủ, khinh thường cười cười, hai mắt càng lạnh lùng hơn “Thế nào, đối với đồng tính luyến ái đáng ghê tởm mà cũng cứng được cơ à?”

Phản ứng đầu tiên của Nam Chủ là, ai là đồng tính luyến ai?

Hắn lập tức biết Nam Xứng đang tự nói về y, nhưng mà… “Ai nói anh là đồng tính luyến ái đáng ghê tởm?”

Nam Xứng nhìn vẻ mặt vô tội của Nam Chủ cũng sửng sốt. Biểu hiện này của Nam Chủ rõ ràng cho thấy, những chuyện xảy ra mấy ngày nay hoàn toàn không liên quan gì tới hắn, nhưng…

Nam Xứng nhíu mày “Vậy mấy ngày nay, cậu…”

Nam Chủ bỗng nhiên hiểu rõ Nam Xứng đang muốn nói cái gì, vốn hắn không muốn nói tới chuyện xấu của đạo diễn Tần, nhưng không nhịn được nhắc nhở y một câu “Tình nhân của đạo diễn Tần cả một đống lớn đấy, đừng có dây dưa gì với ông ta nữa.”

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc mười phần của Nam Chủ, Nam Xứng bật cười.

Không biết nên khóc hay nên cười nữa! Nhìn người mà mình đang dựa vào, y làm sao cũng không nghĩ tới đối phương lại có tâm tư như vậy. Trong nháy mắt đó, y thật sự cảm động, ngay cả suy nghĩ muốn lấy thân báo đáp tại chỗ đều có.

Lập tức bị ý nghĩ này của mình chọc cười, Nam Xứng vỗ vỗ mặt Nam Chủ “Không nói chuyện này. Tôi thấy cậu tìm được cảm giác rồi đấy, buổi chiều diễn cho tốt.”

Nam Chủ ngạc nhiên, rồi nghĩ đến Nam Xứng đang nói cái gì, hoàn toàn quên mất đề tài không giải thích được khi nãy của hai người. Nghĩ tới việc người ta đang làm là muốn giúp mình tìm cảm giác, hắn lúng túng đứng lên, để Nam Xứng đang bị đè dưới ghế salon có thể ngồi dậy.

Sau đó, dựa theo ánh mắt dù bận vẫn ung dung của Nam Xứng nhìn xuống, hắn thấy lều trại nho nhỏ bên dưới của mình…

Thế là, buổi trưa ngày hôm đó, trong phòng nghỉ ngơi, Nam Xứng may mắn tận mắt nhìn thấy, mặt đỏ như cà chua là như thế nào luyện thành trong nháy mắt.

Kết quả chính là, buổi chiều, Nam Chủ diễn cảnh hôn thuận lợi đến kỳ lạ, hơn nữa còn nóng bỏng vô cùng. Quần chúng xung quanh nhìn cũng cảm thấy, vốn chỉ là cảnh hôn đơn thuần lướt qua góp cho đủ số mà cũng có thể khiến cho người này diễn ra cảm giác rạo rực của 18+, thật sự là kỳ tích nha kỳ tích!

Chỉ tiếc, tất cả quần chúng vây xem đều không biết được, khi Nam Chủ diễn cảnh hôn kia, đầy đầu chỉ nghĩ tới hai mắt hoa đào khi cười có chút cong cong của Nam Xứng mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện